DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 467: Không còn mặt mũi nào đối diện với mỳ chua cay nữa rồi! (1)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“A” Lôi Đình thảm thiết la lên.

Lăng Vi lập tức quay đầu, liền nhìn thấy Lôi Đình đang ngượng ngùng che mắt lại.

Tay còn lại đang che mắt cho Lôi Tuấn.....

Tiếp đến là Chính Hiền chỉ biết đứng ngây ngốc trước cửa

“Hai người, muốn chết phải không?” Tiếng Diệp Đình vang lên trong không trung

“A Thật ngại quá” Lôi Đình đạp chân Lôi Tuấn rồi ra ngoài, trước khi đóng cửa lại còn quay đầu lại: “Cái đó, anh à, bọn em không phải cố ý đâu! Chính Hiền bị thất tình rồi, muốn tìm chị dâu nghĩ cách giúp. Hơ hơ nhưng mà thiệt không ngờ mới ban ngày mà hai người đã, vậy thôi hai người cứ tiếp tục đi nha, coi như em chưa nhìn thấy gì!”

Diệp Đình hung dữ nói: “Ra thao trường chạy 500 vòng cho tôi!”

Lôi Đình “hừ” một tiếng, thật đáng thương mà. Cô ấy sao lại đen đủi vậy chứ, đã 3 lần phá hỏng chuyện tốt của sếp rồi.

Nhất định sẽ bị sếp ghim cho coi!

Lăng Vi lúc này chỉ muốn chết đi cho rồi! Cô khi nãy, cô khi nãy, quần áo đã bị Diệp Đình cởi hết, cô cô còn ngồi trên chân của anh ấy.

Diệp Đình xoa xoa trán, nhặt đồ lên cho Lăng Vi, vẫn là nên cùng cô ấy chạy bộ cho an toàn....

Hai người bọn họ ra bờ sông chạy bộ, Diệp Đình vừa chạy vừa hút sáo: “Em xem em kìa vết sẹo đã nhảy lên nhảy xuống như vậy rồi mà còn không chịu vận động!”

“Diệp Đình” Lăng Vi thật muốn nướng chết anh. Diệp Đình chạy mấy bước đã chạy được rất xa rồi, sau khi chạy xa được như vậy vẫn không quên quay lại nhìn xem cô ấy chạy được tới đâu rồi. Anh chọc ghẹo cô: “Chạy mau lên, mau rèn luyện sức khoẻ nào, nếu không lúc chồng em cao hứng, em không có đủ sức lực thì biết làm sao đây?”

“...” Lăng Vi dừng lại tức giận, bé Ni...sao không ai nói cho cô biết một tiếng, rốt cuộc thì đây có phải là đại Boss của tập đoàn nổi tiếng toàn cầu không vậy?

Đây đúng là hàng lỗi mà!

Lúc này, Chính Hiền chạy lại nói: “Chị dâu, Quân Dương có bạn gái rồi làm sao đây?”

Lăng Vi nghiến răng: “Em thật vô dụng mà! Em tự mình lột đồ đến trước mặt cậu ta, em xem lúc này anh ta cần em hay cần bạn gái anh ta!”

“A” Chính Hiền che mặt lại: “Chị dâu à, chị quá quá quá...” Chính Hiền nói chữ “quá” đó hết nửa ngày cũng chưa nói xong.

Lăng Vi ôm eo nói: “Quá mất mặt phải không? Không còn cách nào khác, chị đây là người đã ngủ với rất nhiều đàn ông rồi, nói chuyện có chút thô lỗ.”

“Ơ” Chính Hiền khóc rồi: “Em vẫn nên đi tìm Lôi Đình nói chuyện.”

Lăng Vi đột nhiên nắm lấy cổ cô ấy: “Chị nói thật cho em nghe, em đi tìm Lôi Đình nói chuyện cũng vậy thôi! Em vẫn nên nghe lời chị thì hơn, em không muốn thể hiện được sức hút phụ nữ của em thì đừng nói là Quân Dương, cho dù sau này có ngàn Quân Dương cũng sẽ bỏ chạy thôi.”

Chính Hiền đột nhiên ngừng khóc. Nét mặt cũng trở nên nghiêm trọng hơn, một lúc lâu, cô gật đầu nói “ Chị dâu, em hiểu rồi:”

Lăng Vi giơ tay lên, cổ vũ cho cô ấy: “Cố lên! Có thể gặp được người mình thích, tuyệt đối không được hèn nhát! Cứ coi như không có kết quả đi nữa thì cũng phải cố gắng hết sức!”

“Được. Cảm ơn chị dâu. Em yêu chị!” Chính Hiền rời đi

“Nhanh chạy thôi. Không được lười biếng!” Diệp Đình vỗ mông cô

“A” Lăng Vi nhảy dựng lên, tiếp tục chạy.” reng reng” tiếng chuông điện thoại vang lên, là Hạ Tiểu Hi gọi cho cô: “Vy Vy à, cậu đang làm gì đó? Có muốn cùng mình đi mua sắm, ăn mì chua cay không?”

Lăng Vi khổ sở than khóc: “Không ăn!” Cô không còn mặt mũi nào để đối diện với mấy thứ đó nữa rồi.

“Vậy ăn gì giờ? “ Hạ Tiểu Hi hỏi “ Ăn thịt xiên không?”

“Nè Tiểu Hi, cậu ngày càng không biết điều rồi nha!”

“A? “ Hạ Tiêu Hi không hiểu gì: “Mình trước đây không biết điều sao?”

Lăng Vi cười khổ: “Không có gì. Sau này, đừng rủ mình ăn hai món đó! “ Lăng Vi khóc không ra nước mắt. Sau này cô làm sau có thể đối diện với mấy món ngon như thịt xiên nướng và mì chua cay đó đây!

Cúp điện thoại, Diệp Đình lại hối cố: “ Đi nào, đi leo núi thôi!”

“Em không muốn, em mệt muốn chết rồi.” Lăng Vi chỉ muốn băm chết anh thôi. Diệp Đình thấy Lăng Vi thực sự mệt, không ép cô ấy nữa.

Chủ nhật kế tiếp, Diệp Đình cùng Lăng Vi đến cô nhi viện dạy học, Diệp Đình nói với các bạn nhỏ: “Hôn nay chúng ta đi leo núi ngắm cảnh, có được không nào?”

“Dạ được” Các bạn nhỏ thích thú chạy ra khỏi phòng học.

Lăng Vi ngây ngốc: “Em vẫn chưa đồng ý mà” Cái tên Diệp Đình đáng ghét này. Cô không muốn leo núi đâu.

Đọc truyện chữ Full