DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 496: Người mà ai chẳng từng mù mắt (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Ngón tay anh vuốt ve trên mu bàn tay cô, ánh mắt cưng chiều nhìn cô nói: “Ai mà chẳng mù mắt vài lần, chỉ cần gặp đúng người, cứ mở to mắt là được rồi.”

Nháy mắt Hứa Tử Huân như bị thiêu đốt. Cả người bị thiêu đốt đau đớn vô cùng.

Diệp Đình không đánh anh ta nhưng cả khuôn mặt anh ta vừa nóng vừa đau.

Anh ta đứng dưới ánh mặt trời như một trang giấy, không nghe thấy âm thanh, không nhìn rõ cảnh vật.

Anh ta nhìn thấy bàn tay Lăng Vi nằm trong lòng bàn tay Diệp Đình, tín nhiệm như vậy, tự nhiên như vậy… như trời đất chỉ tồn tại một đôi tay này…

Mười ngón tay đan xen, gắt gao nắm chặt nhau như được khóa chặt với nhau.

Đôi tay này như dính lại với nhau, đời đời kiếp kiếp không chia lìa.

Hứa Tử Huân tan vỡ, không có gì có thể đả kích anh ta hơn chuyện này.

Lăng Vi đòi tiền… anh ta có thể cho. Lăng Vi muốn cưng chiều… anh ta có thể cho. Chỉ riêng cảm giác hiểu ngầm này, anh ta cố gắng theo đuổi hai năm, yêu nhau một năm, còn lâu mới bằng được cô và Diệp Đình hiểu nhau, ở chung mấy tháng, có lẽ.. loại hiểu ngầm này đời này anh ta không cách nào có được cùng cô.

Bởi vì tâm hồn không giống nhau..

Anh ta biết Lăng Vi là người tâm cao khí ngạo, cũng biết cô có tài năng, có cố gắng, cho nên anh ta vẫn kinh sợ. Tuy cô đã đồng ý làm bạn gái nhưng anh ta đã sớm dự liệu sớm muộn gì cô cũng sẽ rời anh ta.

Nhưng mà đối mặt với sự thật này làm sao anh ta có thể cam tâm mà tiếp nhận đây?

Nhìn bốn người phía trước dần đi xa, Hứa Tử Huân bất lực đứng ngơ ngác.

“Soái ca à… sao uể oải như vậy… người cũ mà, cô ta không hiểu cậu, chị đây hiểu là được rồi.” Dung Cẩm đứng bên cạnh nhìn vở kịch, lúc này mọi người trong công ty đi gần hết, bên cạnh không còn ai, Dung Cẩm đi tới, đưa tay giữ lấy Hứa Tử Huân: “Nhìn bộ dáng này mà xem, được lắm, hôm nay tâm tình chị đây rất vui vẻ, mời cậu ăn …cơm….”

Chữ ‘ăn’ này của cô ta nói ra đầy ý vị.

Căn bản Hứa Tử Huân không chú ý cô ta nói gì, chỉ biết có người ôm lấy mình đi tới một nhà hàng.

Cậu ta ăn gì, uống gì đều cực kì máy móc. Ăn không vô mà chỉ muốn uống rượu, chỉ muốn uống rượu… thương cảm đến mức nào mà biết cậu ta thành bộ dạng như vậy, chẳng thèm nhìn cô ta một lần.

Anh ta uống lon này đến lon khác, mãi đến khi không còn nữa mới mơ mơ màng màng cảm giác được đôi môi son ấm áp dán lên.

Hứa Tử Huân như bị điên áp đảo người kia, Lăng Vi, anh nhất định phải có em. Anh ta thô bạo phát điên, người đàn bà kia không kìm lòng được mà hờn dỗi: “Tổ tông của tôi ơi, cậu muốn giết chết tôi sao?”

Diệp Đình muốn ăn trưa cùng Lăng Vi nhưng Lý Thiên Mặc nhìn anh muốn nói lại thôi. Diệp Đình tiện thể mời anh ta và Hạ Tiểu Hi đến nhà hàng.

Một gian phòng trong nhà hàng Quảng Đông tao nhã, Diệp Đình chọn mấy món ăn, chỉ thấy Lý Thiên Mặc xoa tay nói: “Diệp tổng, gần đây tôi phát hiện một bí mật.”

Hai mắt tỏa sáng, hiển nhiên cực kì hưng phấn.

Lăng Vi cười hỏi: “Sao thế? Hậu viện nhà Diệp Đình bị cậu nhìn trúng rồi hả?”

Đọc truyện chữ Full