DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 1362: Tiểu gia không tốt tính như vậy (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Coi như cô không phải giả con trả, nhưng trang phục này, cô cũng phải tàng hình đi ra a! Coi cô là trẻ em học mẫu giáo sao?

Lôi Niểu Niểu thật sự choáng váng, Cô đóng tủ quần áo lại, hay là mặc bộ đồ rằn ri kia xuống lầu, đột nhiên lại nhớ đến, bộ đồ này mới vừa rồi đã bị Lý Thiên Mặc chùi qua nước miếng, cô há miệng, chán ghét kéo cửa tủ ra...

Nhưng bên cũng không có quần áo!

Cô phát điên lên gọi điện thoại Phương Di: “Mẹ —— quần áo của con đâu?”

Phương Di hỏi cô: “Chuyện gì sao?”

Nhìn phản ứng của Dì, chắc hẳn là Dì không biết chuyện này, Lôi Niểu Niểu lập tức liền biết, nhất định là ba cô!

Lôi Niểu Niểu thở phì phò xuống lầu, có đánh chết cô cũng không mặc cái bộ đồ búp bê đó, cô thà tình nguyện mặc bộ có dính nước miếng của Lý Thiên Mặc!

Càng nghĩ càng bực bội!

Lôi Niểu Niểu xuống lầu, trực tiếp từ cửa sau chạy ra ngoài.

Cô chạy một đường ra ngoài: “Bịch ——” mẹ ơi... Cô đụng ai sao?

Lý Thiên Măc bị cô va phải mắt nổ đom đóm, bởi vì sau ót đập vào trên đá...

Trong đầu Lý Thiên Mặc nghĩ, hôm nay thật là... ra cửa không coi ngày, cái này nhất định gọi là ngày thứ tư đen đủi...

Anh đang choáng váng, cũng có cảm giác người đụng hắn cũng bị ngã, luống cuống tay chân bò dậy, còn dùng đầu gối đụng anh một cái... Ách... Thật là đau!

Ôm đầu —— Lý Thiên Mặc khom người, toát ra mồ hôi...

Lôi Niểu Niểu muốn điên lên... Cô chạy đến đây là muốn hóng mát một chút, không nghĩ lại va phải Lý Thiên Mặc, Quan trọng là… giống như còn cố ý làm anh bị thương, ách...

Vị trí?

Mẹ ơi! Xấu hổ chết đi được —— chân của Lôi Niểu Niểu run run, mới vừa rồi cô đắc tội với Lý Thiên Mặc, nếu để cho anh ta biết là cô đụng phải, anh ta có giết chết cô hay không?

Lôi Niểu Niểu liền nhanh chân bỏ chạy.

Cô vừa chạy, một bên quay đầu, Có vẻ Lý Thiên Mặc không biết là cô đụng chứ? Hống hống hống... Thoát được một kiếp.

Cô chạy đến cầu thang, lại sợ Lý Thiên Mặc xảy ra chuyện gì... cô giả bộ vừa từ trong cửa đi ra, vừa ngâm nga, làm bộ cái gì cũng không biết “Đi ngang qua” người Lý Thiên Mặc.

“Ai ya... Anh Thiên Mặc, anh sao vậy? Làm sao lại nằm trên mặt đất thế kia? Mùa hè tuy nóng nực, cũng không thể nằm trên đất hóng mát nha... Mau mau mau, mau dậy đi, nhà chúng tôi có hồ bơi, anh quả thật cảm thấy nóng như vậy, vậy cứ cởi bỏ hết âu phục, nhảy xuống hồ bơi hai vòng chó chạy... tôi bảo đảm anh sẽ thấy sảng khoái —— “

Cô còn chưa nói hết câu, đột nhiên bị Lý Thiên bất ngờ áp sát cô.

Anh cư cao lâm hạ, treo cô ở trên cao. Anh lạnh lùng híp mắt nhìn cô: “Va phải người khác,lại không muốn thừa nhận, nhanh chân bỏ chạy đúng không? Còn giả vờ không phải cô đụng, chạy tới đây giả vờ quan tâm đúng không?”

Lý Thiên Mặc nắm lấy mái tóc ngắn của cô, lại nắm lấy quần áo của cô: “Tóc tai như này, quần áo không sạch sẽ như thế này, có thể đừng ngốc như vậy không? Còn giày dép này của cô! Cả đầu gối của cô nữa! Cô nghĩ tôi mù sao?”

Nhắc tới đầu gối của cô, Lý Thiên Mặc liền giận đến tưởng muốn giết cô!

Lý Thiên Mặc trời sanh ra anh đã cho anh kỹ năng làm mật mã, mặc dù cả người cô đều là “Mỹ”, nhưng không ảnh hưởng tới khả năng phán đoán của anh, cô chạy ra ngoài, đụng vào anh một cái, anh cũng biết là cô.

“Tôi không phải cố ý...” Lôi Niểu Niểu đưa tay đẩy anh, anh cứ như vậy ép cô tới mức không nhúc nhích nổi. Cũng không biết là do mùa hè quá nóng, hay tại người anh ta quá nóng, Lôi Niểu Niểu toát hết cả mồ hôi...

Lý Thiên Mặc giận đến mức muốn cắn người: “Cô không phải cố ý, không có sai. Sai ở chỗ, đã đụng phải người khác còn không chịu thừa nhận! Cô không thừa nhận cũng được đi, còn làm bộ người có lòng tốt hỏi tôi có bị thương không!”

Lôi Niểu Niểu đột nhiên ôm mặt, khóc thút thít: “Tôi thật không phải cố ý, tôi chạy cũng là sợ anh mà thôi... Mới vừa rồi tôi đã đắc tội với anh, nếu anh biết là tôi đụng anh, anh có phải sẽ ném tôi vào hồ bơi cho chết chìm a...”

Lý Thiên Mặc sợ hết hồn... Tại sao khóc? Là do anh nặng lời sao?

Lý Thiên Mặc “Hưu” một chút, ngồi dậy, tiếp theo liền thấy Lôi Niểu Niểu đắc ý nhìn anh cười giảo hoạt: “Tôi không hề khóc a... ha ha, bái bai...”

Đọc truyện chữ Full