DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 1668: Có bản lĩnh đấy sao? (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Bọn họ hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh như lòng bàn tay, bên phía kẻ địch có tổ nhóm nào lạc đàn, tổ nhóm nào thích hợp đánh bất ngờ, bọn họ cũng rõ ràng!

Tiểu bát chỉ huy tiểu tổ A1, nhìn xem có thể kết nối với những đội viên khác không, bởi vì cánh rừng này quá lớn! Tiểu tổ A1 mạo hiểm mưa to chạy tới chạy lui không chỉ lãng phí thời gian mà còn lãng phí cả thể lực.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, kẻ địch nhiều người, căn bản sẽ không dọn dẹp hết được!

A1 lập tức kết nối với những tiểu tổ khác, nhưng làm thế nào cũng không liên lạc được. Tín hiệu của anh ta lúc có lúc không.

Tiểu bát gấp gáp, anh chỉ có thể hi vọng Đình ca bọn họ trì hoãn thêm đươc một chút thời gian, anh ta sẽ hỗ trợ cho thành viên tiểu tổ Ám Ảnh dọn dẹp được nhiều kẻ mai phục bên ngoài hơn!

Tiểu tổ A1 đang chạy đến vị trí ba trăm thước để dọn dẹp tổ nhóm tiếp theo, đột nhiên tiểu bát gửi tin đến: “Các anh tạm thời ẩn núp đi! Tôi liên lạc với Lý Thiên Mặc rồi! Bây giờ sẽ để cho một tiểu tổ khác qua đó, các anh cứ đợi lệnh trước!”

Tiểu bát gửi tin rất gấp, chỉ sợ A1 không nhận được nên gửi liền hai lần.

“Nhận được!”

Tiểu bát và Lý Thiên Mặc đang kết nối được với nhau, cứ nghĩ chính mình đang nằm mơ ——

Tiểu bát vô cùng kích động, vội vàng nói tình hình xung quanh cho anh chàng. Lý Thiên Mặc kết nối với thành viên tổ D, dựa theo hình ảnh chỉ thị, chỉ huy bọn họ giết chết ba nhóm binh lâu la gần chỗ họ.

Lúc này, tiểu bát phát hiện tình huống mới! Anh chàng vội vàng nói cho Lý Thiên Mặc: “Trong rừng cây lại có một nhóm người nữa! Bọn chúng có 9 người, phương hướng đại khái chính là về chỗ các cậu!”

Lý Thiên Mặc liền vội vàng nói: “Gửi hình ảnh cho tôi.”

Tiểu bát gửi hình ảnh đi, Lý Thiên Mặc cẩn thận nhìn một chút, đám người này trông giống như ba người trong chiến đội quốc tế mà Giang Quân dẫn theo!

“Bọn họ là chiến đội quốc tế, bọn họ tới tiếp viện chúng ta.”

Tiểu bát gật đầu, sau đó thấy chín người trong chiến đội quốc tế này nhanh chóng tiêu diệt lính lâu la mà họ gặp phải.

Thời gian đột nhiên trở nên dư dả!

5 giờ 45 phút, đối phương còn lại hai tổ nhỏ, tức 6 người. Sáu giờ 03 phút, tiểu tổ Ám Ảnh và chiến đội quốc tế hợp tác với nhau tiêu diệt sach sẽ lính lâu la của đối phương, cũng thay áo mưa của đối phương lên người.



Trong cơn mưa như trút nước, Lão Hắc quỵ xuống đất, bị ba mươi mấy cây súng chĩa vào!

Gã còn không biết tại sao người của gã đều mất hút… chỉ còn lại mỗi mình gã?

Diệp Đình híp tròng mắt đen lại, cây súng lục màu đen trong tay chĩa vào thái dương Lão Hắc: “Ba người mày bắt, đang bị nhốt ở đâu?”

Diệp Đình bóp cò, cây súng lên nòng.

Lão Hắc run một cái, cười lạnh: “Là con đĩ và hai giáo sư kia?”

Diệp Đình đột nhiên đá thẳng vào ngực gã, ‘pằng——” viên đạn bắn vào cạnh Lão Hắc, nhánh cây hôi thối bên cạnh bị trúng đạn, vỡ tan tành.

Lão Hắc hít một hơi, nói: “Từ trước đến giờ tao đều không biết ba người này ở đâu cả! Tao nhận được một mệnh lệnh là mang người vào rừng mưa nhiệt đới, giết chết bọn dế nhũi khốn kiếp chúng mày!”

Tên phiên dịch dịch lại hết câu nói: “pằng ——” lại nghe thấy một tiếng súng nữa.

Một phát này bắn vào bên chân Lão Hắc, lần này giày của gã đã bị bắn nát.

Độ ấm trên chân đột nhiên mất đi, chân gã liền co rút một cái! Loại sợ hãi này còn đáng sợ hơn cả việc phế luôn chân gã đi…

Lão Hắc hoảng sợ trừng mắt, gã nhìn khắp một lượt những người trước mặt.

Giang Quân nói: “Tính tình bạn tao không tốt, mày đang chọn khiêu khích tính nhẫn nại của anh ta đấy. Cho đến giờ chưa từng có một kẻ nào có thể thoát được ba phát súng của anh ta đâu.” Ý của Giang Quân chính là, Diệp Đình vừa nổ hai phát súng rồi, nếu còn không nói thật thì phát thứ ba sẽ trực tiếp nhắm vào đầu gã.

Lão Hắc nhìn tên phiên dịch một cái, anh ta bị sợ sắp tè ra quần đến nơi, quay mặt sang một bên coi như không quen biết Lão Hắc.

Lão Hắc buông xuôi, để cho tên phiên dịch nói với bọn họ: “Mấy người kia đã sớm bị đưa đến căn cứ hút máu! Lần này nhiệm vụ của tao không phải đưa họ đến căn cứ hút máu, mà là tiễn bọn mày lên tây thiên.”

Vinh Phỉ cười xì một tiếng: “Mày cũng có bản lĩnh đấy sao!”

Đọc truyện chữ Full