DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 1822: Vô tình gặp phải âm mưu lớn (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trong một lần thực hiện nhiệm vụ, tiểu Ngũ chắn mấy viên đạn trí mạng thay Diệp Đình rồi hy sinh...

Dưới cơn thịnh nộ, Diệp Đình đã diệt trừ trùm buôn bán ma túy! Sau đó, bởi vì chuyện này mà Diệp Đình rời khỏi chiến đội quốc tế.

Anh đau buồn tham dự tang lễ của tiểu Ngũ.

Nhưng sau đó vợ của tiểu Ngũ là Bạch Lộ lại chạy tới nói: “Tiểu Ngũ không chết...

Cô ta nói tiểu Ngũ vốn là con trai của trùm buôn bán ma túy, anh ta gia nhập chiến đội quốc tế, là do được tổ chức buôn bán ma túy cử đi nằm vùng ở chiến đội quốc tế. Vì vậy, lần hy sinh đó, kẻ thù không bắn trúng bộ phận quan trọng của anh ta. Hy sinh, cũng chỉ là giả. Kẻ thù "Bắn chết" anh ta, chỉ để anh ta thuận lợi thoát khỏi chiến đội quốc tế.”

Sau khi Bạch Lộ kể chuyện này, Lăng Vi và Diệp Đình đều không tin tưởng. Đặc biệt là Diệp Đình, anh không thể nào tiếp nhận được sự thật này, tiểu Ngũ từng sát cánh chiến đấu chung một chiến hào, còn cản mấy viên đạn thay anh lại là nội gián do kẻ thù phái tới?! Không thể nào!

Lăng Vi và Diệp Đình đều luôn tin chắc tiểu Ngũ muốn đi nằm vùng ở phe địch. Ngay cả khi tiểu Ngũ gài bẫy lừa Diệp Đình năm trăm triệu, cũng không lay chuyển được niềm tin này của Diệp Đình.

Lăng Tiêu chỉ biết qua loa về chuyện này, còn cụ thể bên trong đã xảy ra chuyện gì, anh ta không hỏi sâu, chỉ biết là có chuyện như vậy.

Lăng Tiêu muốn moi được nhiều thông tin hơn từ trong miệng lão Khang, lại sợ lão Khang nổi lên lòng nghi ngờ.

Lăng tiêu giả vờ như không cảm thấy hứng thú lắm, nhổ một ngụm nước bọt, khinh thường nói: “Một con gái điếm, có thể làm được cái rắm gì. Tìm cô ta chuyển hàng, còn không bằng tìm một con heo.”

“Xùy ——” lão Khang khinh bỉ anh ta nói: “Gái điếm làm chuyện này mới giỏi, những người chuyển hàng ở chỗ chúng ta đều là mấy người phụ nữ giống Cát Đạt. Cậu không thấy hả, mấy ngày nay, gái điếm ở trấn a Mật này đều bị bắt đi hết rồi.”

Lăng Tiêu híp mắt lại, đây là một bước tiến lớn!

Anh ta giả vờ lơ đãng gãi gãi đầu, nói: “Bắt nhiều phụ nữ thế này làm cái rắm hả?”

Lão Khang thần thần bí bí nói: “Hắc hắc, bắt mấy người phụ nữ này làm cái rắm? Không phải tôi vừa mới nói với cậu rồi sao, để mấy người phụ nữ này vận chuyển ma túy giúp bọn họ!”

Lăng Tiêu cố liếc lão Khang bằng ánh mắt cười nhạo: “Chỉ vào mấy người phụ nữ này? Da dẻ thì vàng vọt, người thì gầy dơ xương, còn chưa xuất cảnh được, đã bị người ta bắt mất. Nhìn dáng vẻ của bọn họ, đã biết không phải là người bình thường rồi.”

Lão Khang trợn mắt nhìn anh ta như nhìn kẻ ngu si: “Người ta có thể nghĩ ra được cách này, tất nhiên là phải nghĩ ra cách thực hiện rồi.”

Lăng Tiêu cười nói: “Người anh em, câu nói này của anh, đúng là triết lý.”

Lão Khang nói: “Chuyện, anh mày đã lăn lộn ở đây bao nhiêu năm rồi. Anh nói cho chú biết, cậu tuyệt đối không thể tưởng tượng được chỗ hữu ích của Cát Đạt đâu!”

Lăng Tiêu giả vờ như không tin, cố tình nói khích anh ta: “Tôi nhổ vào, một con gái điếm, có thể làm được cái khỉ gì?”

Lão Khang nhíu mày, nói: “Cậu đừng có mà không tin, tôi nói cho cậu biết... hôm qua lúc tôi đi ngang qua cửa sổ nhà Cát Đạt, nghe thấy có người bên trong nói, Cát Đạt có dáng dấp giống với một người phụ nữ nào đó. Tôi đoán bọn họ để Cát Đạt đóng giả làm người nào đó, chuyển hàng đến một nơi nào đó hãm hại người phụ nữ kia.”

Lão Khang nói rất vòng vo, Lăng Tiêu từ từ hiểu ra... người phụ nữ có dáng dấp giống với Cát Đạt mà anh ta nói là ai?

Không phải Lăng Vi sao?!

Lăng Tiêu nhíu chặt mày lại, Sở Minh Y có mấy phần giống tiểu Vi! Sau đó, Sở Minh Y còn phẫu thuật thẩm mĩ, cô ta phẫu thuật mặt giống với tiểu Vi, nên chắc chắc có thể đóng giả lung tung được!

Mặc dù bây giờ Sở Minh Y vừa gầy vừa xấu xí vừa già lại vừa tiều tụy, nhưng chỉ cần chăm sóc mấy tháng, lại trang điểm nữa, thì lừa gạt người ngoài không phải là chuyện quá khó khăn.

...

Trái tim của Lăng Tiêu đập “Thình thịch thình thịch” liên hồi.

Lô Khôn muốn làm gì, muốn động vào Diệp Đình và tiểu Vi? Anh ta vạn vạn không ngờ rằng, lần này anh ta tới a Mật, lại vô tình dò thăm được tin tức đáng sợ như thế này!

Không được! Anh ta phải mau chóng thông báo cho Diệp Đình và tiểu Vi!

Lúc này, lão Khang ngáp dài rồi nói: “Không nói chuyện với cậu nữa, cơn nghiện của anh lại lên rồi, anh phải mau chóng tìm chỗ...” Anh ta đè ngón tay ở trên lỗ mũi, hít hít hai cái.

Lăng Tiêu vội vàng vẫy tay, để anh ta đi.

Lão Khang lắc lắc đầu, ánh mắt dần mất tiêu cực, anh ta đi lảo đà lảo đảo, rõ ràng là đã bắt đầu mơ mơ hồ hồ.

Sau khi lão Khang rời đi, Lăng Tiêu lập tức nhìn xung quanh một vòng, anh ta đi vào một con hẻm nhỏ hôi thối không ai thèm vào, gọi điện thoại cho Diệp Đình.

Lô Khôn chắc chắn có âm mưu lớn, anh ta phải cảnh báo để Diệp Đình sớm phòng bị!

Đọc truyện chữ Full