DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 1832: Tiểu ngũ nguy hiểm (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cô thấy vai trái Lăng Tiêu bị thương đầy máu, còn có sau ót của anh tất cả đều là máu!

“Bá ——” Quần áo Tiểu Cầm đột nhiên bị xé rách! Nhóm người kia miệng đầy dâm - uế những lời thô tục. “Á! Anh Tiêu ——” Tiểu Cầm hoảng sợ thét chói tai. Cặp mắt Lăng tiêu hừng đỏ, lập tức phóng tới, hung mãnh nhào về phía mấy tên lưu manh.

Mấy tên đó nắm lấy cánh tay và chân Tiểu Cầm, Lăng Tiêu lập tức đánh bay ba tên, anh vung tay phải lên: “Quang quang quang” mấy quyền nện lên đầu mấy tên còn lại.

Những tên đó không có sự phòng bị, Lăng Tiêu bất ngờ hung mãnh xông đến đánh bay cả đám.

Mấy tên đó lập tức nổi giận! Các cặp mắt bốc lửa rút súng chỉa vào đầu Lăng Tiêu: “Ca ca” lên cò, tất cả súng đều lên nòng.

Đỗ Ngạn đột nhiên rống lớn một tiếng: “Tất cả dừng tay cho tôi!” Anh nhanh chóng chạy vọt tới, tay trái xách cổ Lăng tiêu, tay phải nắm lấy cổ Tiểu Cầm!

Anh biểu tình ngấm ngầm liếc nhìn hai người, thanh âm vô cùng lạnh nói với đám người kia: “Hai người này nhất định là gian tế! Tôi phải mang về cho anh Ba thẩm vấn!”

Vừa nói, anh vừa kéo Lăng Tiêu và Tiểu Cầm lên xe.

Tiểu Cầm bị tay phải anh giữ chặt không thở nổi, cả khuôn mặt căng tím bầm. Cô cố gắng giãy giụa, Lăng Tiêu nâng lên cánh tay phải nhắm vào bụng Đỗ Ngạn đấm một cái.

“A ——” đau nhức làm cho Đỗ Ngạn bực bội hừ một tiếng, Anh ném Lăng Tiêu và Tiểu Cầm lên xe, cầm báng súng “Bành bành” đánh hai người ngất xỉu.

Ra tay vô cùng ác độc!

Nửa điểm cũng không nhìn ra anh là đang cứu hai người. Đám người bắt Tiểu Cầm không ngừng nuốt nước miếng, gà mập dâng đến miệng mà không ăn được, mắt bọn họ đều là màu xanh, nhưng là “Độc nhãn” muốn đưa người đi, bọn họ không dám hành động, huống chi anh Ba nói muốn bắt gian tế, bọn họ ai cũng không dám nói nửa câu nói nhảm.

Mặc dù thấy thèm muốn chết, nhưng là phải nhịn xuống.

Đỗ Ngạn đưa Lăng Tiêu và Tiểu Cầm về chỗ ở, hai người vẫn con chưa tỉnh. Anh lập tức liên lạc với Diệp Đình: “Anh Đình, đã cứu được Lăng Tiêu. Nhưng vấn đề là lại có thêm một người phụ nữ!”

Lăng Vi liền vội vàng nói: “Là Tiểu Cầm!”

Cô nương này bắt đầu xin nghỉ kể từ ngày Lăng Tiêu mất tích, cũng đã hơn nửa tháng vẫn chưa về, cô tra xét ra kính ghi chép, cũng báo cảnh sát, phát hiện Tiểu Cầm và LăngTiêu cùng lên chung một chuyến bay.

Lăng Vi trong đầu nghĩ Lăng Tiêu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có thể Tiểu Cầm cũng đang gặp chuyện, cô đang nóng lòng để cho tiểu tổ Ám ảnh tìm tung tích của hai người, không nghĩ tới tiểu Đỗ phát tới tin tức nói, đã tìm được hai người bọn họ!

Lăng Vi vội vàng nói với Diệp Đình: “Phải nhanh chóng ra lệnh tiểu tổ Ám ảnh và Tiểu Đỗ hội hợp! Đưa hai người bọn họ về nước trước rồi tính sau!”

Để cho Lăng Tiêu và Tiểu Cầm ở gần Độc Kiêu, quá nguy hiểm ——

Đỗ Ngạn nói: “Em có cách giúp bọn họ ra khỏi nơi này, anh Đình, anh để cho tiểu tổ Ám ảnh đến quán cơm Á Lợi ở thị trấn A Mật đợi em, lão bản kia là người của ta.”

“Được!” Diệp Đình cắt đứt tín hiệu, lập tức ra lệnh cho tiểu tổ Ám ảnh.

Tiểu tổ Ám ảnh có hai thành viên, mới vừa chui vào vườn anh túc, còn chưa kịp gặp Lăng Tiêu, Lăng Tiêu đã bị Đỗ Ngạn đưa đi, lúc này bọn họ nhận được mệnh lệnh, lập tức trở lại thị trấn A Mật, đến quán cơm Á Lợi đợi Đỗ Ngạn.

Đỗ Ngạn từ dưới đáy vạc giường lôi ra một cái bao bố, anh đem bao bố mở ra, từ bên trong cầm ra thật nhiều “Mủ sang”, những “Mủ sang” này là đồ dùng hóa trang của anh, bây giờ anh phải cho hai người dùng!

Anh mới vừa dán dán “Mủ sang” lên mặt Lăng Tiêu và Tiểu Cầm, Lăng Tiêu đột nhiên khó khăn vặn vẹo một cái: “Ách...” Anh che sau ót, chậm rãi mở mắt.

Đỗ Ngạn vội vàng thấp giọng nói: “Anh Tiêu, em là người của anh Đình, bây giờ em đưa hai người ra ngoài, anh phải phối hợp với em.”

Lăng Tiêu đã sớm đoán ra anh là người của mình, mới vừa rồi anh đấm Đỗ Ngạn một cái, cũng là hai người đang diễn trò.

Lăng Tiêu lập tức gật đầu: “Được, cậu muốn tôi làm gì?”

Đỗ Ngạn nói: “Hai người phải giả vờ bị bệnh, làm bộ sinh mủ sang phải chết, em đưa hai người đi gặp tiểu tổ Ám ảnh.”

“Được!” Lăng Tiêu phủ xoa sau ót, đau đến kêu “Tê tê”, anh nhịn đau hỏi Đỗ Ngạn: “Diệp Đình nhận được tin tức của tôi sao?”

Đỗ Ngạn nói: “Nhận được, anh ấy nhận được tin tức của anh, mới liên lạc với em. Tiếp đến, chúng ta phát hiện Lô Khôn đang lên kế hoạch mấy cái âm mưu lớn!”

Lăng Tiêu lập tức hỏi anh: “Lô Khôn chính là Tiểu Ngũ đúng không?”

Đỗ Ngạn gật đầu. Lăng Tiêu như có điều suy nghĩ nói: “Tối hôm qua, tôi ở vườn anh túc nghe được một tin tức, có một người choáng váng, trong lúc vô tình nói, lão Tạp gần đây len lén mua rất nhiều hàng lậu, có người nghi ngờ là thuốc nổ uy lực cực lớn!”

Đỗ Ngạn kinh hãi.

Lần này ác đấu, Lô Khôn và lão Tạp... Còn chưa biết ai sống ai chết!

Đọc truyện chữ Full