DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 9: Tứ hôn cho nhiếp chính vương

Lòng Thương Mai rối như tơ vò, tất cả nhưng chuyện này cô không hề có quyền quyết định, chỉ có thể khom lưng trả lời: “Vâng, thần nữ đã rõ.”

Hoàng hậu nâng mắt, khuôn mặt bà không còn vẻ dịu hiền như lúc trước mà thêm vào chút gay gắt: “Lần này ngươi lợi dụng Lương Vương, ảnh hưởng đến thanh danh của Lương Vương, lẽ ra bản cung nên phạt ngươi mới phải, nhưng niệm tình người cũng chỉ là vì suy nghĩ cho mẫu thân nên chỉ phạt nhẹ, người đâu, mang một bát hồng hoa lên cho nàng ta uống vào.”

Thương Mai vô cùng tức giận, cơ thể cô vốn đã yếu ớt, cô đã tự xem mạch cho mình, muốn mang thai với cơ thể như thế này đã là vô cùng khó khăn, chén hồng hoa này một khi uống vào sẽ dập tắt chút hi vọng còn sót lại của cô.

Chính phi của Nhiếp Chính Vương Mộ Dung Khanh là một nữ nhận không thể sinh con.

Bà ta đúng là độc ác!

Dù Thương Mai cũng không quan tâm đến việc mình có thể sinh con hay không, cô chỉ muốn được sống mà thôi, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng phẫn nộ trước sự tàn nhẫn của Hoàng hậu.

Nhưng giờ đây cô nào có cách gì, nếu y như tính cách của cô hồi trước hẳn đã dứt khoát giết chết Hoàng hậu rồi.

Nhưng hiện nay đến bảo vệ bản thân còn khó, hơn nữa cô còn có mẫu thân cần bảo vệ, không phải một thân một mình như khi ở hiện đại.

Cục tức này dù có khó nuốt đến đâu thì cô cũng phải ráng nhịn.

Nuốt ngược vào cùng chén hồng hoa kia.

Ánh mắt tàn nhẫn hận thù của Hoàng hậu rất lâu sau vẫn thường hiện lên trong tâm trí cô, khiến cô như đang đi trên băng mỏng, ngày đêm bất an.

Giờ khắc này cô đã nhận ra, ở cái thời đại này, nếu muốn sống tốt, sống đường hoàng không bị chà đạp thì nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn, phải kiên tâm vững bước, con đường này sẽ rất gian khổ, sẽ mất rất nhiều thời gian, nhưng chỉ cần cô còn sống ra khỏi cung thì cô vẫn còn cách để xoay chuyển hết thảy, cho dù cái giá phải trả có đau đớn đến nhường nào.

Hương vị ngọt ngai ngái của hồng hoa chảy dọc theo cuống họng xuống dạ dày.

Đầu Thương Mai quay như chong chóng, cô quỳ rạp xuống đất, găn từng tiếng: “Hoàng hậu nương nương, thần nữ cáo lui!”

Giọng nói của Hoàng hậu chậm rãi vang lên, không chút cảm xúc: “Ngươi vào cung bằng cách nào giờ hãy xuất cung bằng cách đó đi.”

Thương Mai nghiến chặt răng: “Vâng!”

Cô lui ra tới cửa điện, nhìn thấy cung nữ đang dọn dẹp hoa cỏ mọc dại trong cung, một cây hoa tịch nhan đang lẳng lặng leo trên tường cung, nét đẹp rực rỡ không thua gì mẫu đơn, thược dược.

Một ma ma lặng lẽ bước đến sau lưng cô, lạnh lùng nói: “Đại tiểu thư, xin hãy tuân theo lệnh của Hoàng hậu.”

Đợi đến lúc cô ba quỳ chín lạy ra đến cửa phía Tây thì cũng đã đến buổi tối giờ Hợi.

Lúc này trên đường không có mấy bóng người, cũng ít ai trông thấy dáng vẻ chật vật của cô, cô bám vào bức tường bên trái mà bước từng bước một, như đang bước đi trong bùn lầy, tất cả sức lực còn sót lại cô đều dùng để giữ cho sống lưng mình thẳng tắp.

Ngay ngã rẽ có một chiếc xe ngựa, mành xe được vén lên, cô nhìn thoáng vào trong liền nhận ra đó là quản gia trong phủ, Hạ Đoàn.

Thương Mai nở một nụ cười lạnh băng, ông ta đến để thăm dò tin tức, xem thử cô có còn sống để ra ngoài không.

Xe ngựa cũng mau chóng rời đi, lộc cộc lộc cộc dần khuất khỏi tầm mắt cô, xe ngựa trong phủ, biết rõ cô đang bị thương nặng cũng không hề có ý muốn đưa cô về.

Tất cả mọi chuyện cô đều ghi khắc trong lòng!

Trong Tướng Phủ.

“Tướng gia, phu nhân, đại tiểu thư đã xuất cung.” Quản gia Hạ Đoàn nói.

Ngay khi Thương Mai bị triệu vào cung thì Hạ thừa tướng đã sai người đi thăm dò tin tức trong cung, nếu Hạ Thương Mai không còn sống để ra ngoài thì ông ta sẽ vào cung thỉnh tội ngay lập tức.

Còn nếu như Hạ Thương Mai còn sống ra ngoài, vậy thì ông ta sẽ tính chuyện tiếp theo.

“Sao Hoàng hậu nương nương lại rộng lượng thế chứ?” Nguyệt Nhung phu nhân có vẻ khó tin, từ chối hôn sự trước mặt mọi người, đây là một sự sỉ nhục to lớn. Người tôn quý như Hoàng hậu sao có thể chịu đựng được việc này? Bọn họ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Hạ thừa tướng cũng tỏ ra hết sức khó hiểu: “Ngươi đã nhìn kỹ chưa? Nó thật sự đã xuất cung sao?”

“Bẩm Tướng gia và Tướng gia phu nhân, hoàn toàn chính xác, hoàng cung không phái xe ngựa đưa nàng ta, nghe thị vệ trong cũng nói nàng ta phải ba quỳ chín lạy vào cung, sau đó lại phải ba quỳ chín lạy ra ngoài, nô tài tận mắt thấy nàng ta xuất cung, trán bị sưng rất to, ngón tay cũng chảy máu, có vẻ đã bị hành hình.”

Ông ta nhất định không thể để Hoàng hậu nương nương vì nghiệt nữ Hạ Thương Mai này mà giận cá chém thớt liên lụy tới mình, thế lực nhà ngoại của Hoàng hậu đang vô cùng mạnh mẽ, ông ta không dám đắc tội.

“Nghe nói hôm nay Nhiếp Chính Vương Mộ Dung Khanh cũng vào cung, không biết có trông thấy đại tiểu thư không.”

Hạ thừa tướng ngẩn ra: “Nhiếp Chính Vương?”

Người này rất khó giải quyết, hắn ta có chút quan tâm tới Lương Vương, phía Hoàng hậu ông vẫn có cách để làm dịu cơn giận của bà bằng cách đưa thi thể của Hạ Thương Mai đến, nhưng còn Nhiếp Chính Vương lại không dễ qua mặt như thế.

Việc từ chối hôn sự hôm nay là sự sỉ nhục đối với hoàng gia, chắc chắn Nhiếp Chính Vương sẽ trả thù.

Hơn nữa từ sau khi hoàng thượng bị bệnh và Nhiếp Chính Vương lên nắm quyền thì hắn vẫn luôn khó dễ ông ta, đã chướng mắt ông từ lâu, liệu hắn có nhân cơ hội này mà giải quyết ông ta không đây?

Hạ thừa tướng cảm thấy bị đe dọa.

“Tướng gia, mối quan hệ giữa Nhiếp Chính Vương và Lương Vương khá thân, liệu ngài ấy có trả thù chúng ta hay không? Người này không dễ qua mặt đâu.” Nguyệt Nhung phu nhân nói.

Hạ thừa tướng suy tư một lát rồi nói: “Chỉ mong rằng cái chết của Hạ Thương Mai sẽ làm dịu đi cơn giận của ngài ấy, nhưng nếu muốn giận cá chém thớt liên lụy tới ta thì ta cũng sẽ không nằm im chịu chết, đúng rồi, ngươi chắc chắn là Thái tử muốn cưới Oanh Nhiễm đúng chứ?”

Nguyệt Nhung phu nhân nói: “Oanh Nhiễm nói Thái tử đã chính miệng hứa rồi.”

Thừa tướng nghe vậy cũng yên tâm hơn: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Nguyệt Nhung phu nhân lại nhìn về phía ông ta, hỏi dò: “Vậy khi Hạ Thương Mai trở về chúng ta sẽ làm theo ý của mẫu thân sao? Khi nào hành động?”

Hạ thừa tướng trầm ngâm một lát rồi trả lời: “Ta phải tới hỏi mẫu thân, để xem phải như thế nào mới ổn.”

Nguyệt Nhung phu nhân thản nhiên cười: “Thật ra thì Tướng gia không cần cứ làm phiền mẫu thân như vậy, gần đây sức khỏe của mẫu thân cũng không tốt, việc này tự chúng ta quyết định, được chứ?”

Bà ta rất không thích khi chuyện gì Tướng gia cũng đem đi hỏi bà già kia, ông càng ỷ lại vào bà già đó thì địa vị của bà ta trong phủ càng vững chắc hơn, bà đã chịu đủ sự cay nghiệt của bà ta rồi.

Hạ thừa tướng lại không hiểu được ý của bà ta, còn tưởng bà ta thật lòng quan tâm mẫu thân, ông trả lời: “Chuyện khác có thể không hỏi mẫu thân, nhưng chuyện này có ảnh hưởng rất lớn, vẫn nên cẩn thận một chút đi hỏi bà ấy đi.”

Dứt lời ông liền xoay người bước ra ngoài.

Lão phu nhân nghe nói Hoàng hậu cho phép Thương Mai xuất cung thì cũng không lấy gì làm ngạc nhiên, bà ta ngậm tẩu thuốc, thản nhiên nói: “Chuyện này ta đã đoán được từ lâu, nếu Hoàng hậu nương nương xử tử nàng ta ở trong cung thì sẽ khiến mọi người nghĩ ngài ấy hẹp hòi, Hoàng hậu nương nương sẽ không để ai nắm được thóp, những chuyện dơ bẩn như vậy chỉ có thể để chúng ta làm thôi.”

“Vậy mẫu thân cảm thấy khi nào ra tay thì thích hợp?” Hạ thừa tướng hỏi, dường như ông ta đang nói về một chuyện hết sức bình thường chứ không phải chuyện gì tàn ác như giết chết chính con ruột của mình.

“Đợi khoảng hai ngày đi, nếu nó vừa mới vào phủ đã chết thì người ngoài sẽ cho rằng Hoàng hậu nương nương đã hạ độc, đến khi quay về phủ thì nhiễm độc mà chết, như vậy sẽ tổn hại tới danh tiếng của ngài ấy, sẽ ảnh hưởng xấu đến cuyện sau này của Oanh Nhiễm, không cần nóng nảy, cứ để từ từ đi.” Lão phu nhân đặt tẩu thuốc lên bàn, ngay sau đó liền có ma ma bưng trà lên cho bà ta súc miệng, bà ta uống một ngụm, ngửa đầu súc sạch rồi lại phun vào trong ống nhổ.

“Con đã biết!” Hạ thừa tướng kính cẩn nói.

Đoạn ông ta ngập ngừng một chốc rồi lo lắng nói: “Có khi nào Hoàng hậu nương nương thật sự có ý tha cho nó không? Nếu chúng ta giết nó, liệu Hoàng hậu…”

Lão phu nhân ngẩng đầu lên lườm ông một cái: “Đầu óc để đâu rồi? Nếu Hoàng hậu nương nương muốn tha cho nó, vậy tại sao lại bắt nó ba quỳ chín lạy ra cung? Đây rõ ràng là một lời nhắc nhở.”

Hạ thừa tướng suy nghĩ một thoáng rồi nở nụ cười gian manh: “Đúng vậy, mẫu thân suy nghĩ thật chu đáo.


Đọc truyện chữ Full