DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 22: Lưu ngự y châm cứu

Lão phu nhân ra hiệu với Thúy Ngọc cô cô bên cạnh rồi đưa một xấp ngân phiếu, bảo cô cô mau đuổi theo.

Thúy Ngọc cô cô hiểu ý liền vội vàng đuổi theo ra ngoài.

Cô cô dìu Thương Mai vẫn luôn im lặng ra tới cửa, người hầu trong phòng cũng bước tới giúp, sau khi đưa Thương Mai lên xe ngựa, Thúy Ngọc cô cô giữ chặt Du ma ma, nhét ngân phiếu vào tay bà, nhẹ giọng hỏi. Nói: “Ma ma, lão phu nhân muốn biết Hoàng hậu nương nương truyền Thương Mai có chuyện gì?”

Du ma ma hừ một tiếng, lấy tất cả ngân phiếu trong tay áo ra nhét trả lại cho Thúy Ngọc cô cô, trả cùng với cả ngân phiếu mà lão phu nhân vừa mới đưa cho bà, lạnh lùng nói: “Trả lại cho lão phu nhân của các người đi. Nói với phu nhân rằng ngân phiếu này lão nô tài nhận không nổi đâu! ”

Sau đó bà cũng lên xe ngựa, lạnh lùng ra lệnh cho phu xe: “Đi!”

Phu xe quất ngựa khởi giá, nơi đầu hẻm đã có hơn mười cấm kỵ quân đang chờ, thấy xe ngựa lên đường, cấm quân cũng chậm rãi đi theo.

Du ma ma ngồi trên xe ngựa, nhìn máu trên mặt Thương Mai, bà lấy khăn tay ra, khẽ than thở: “Chuyện quá khẩn cấp, cũng không thể để người quay về tắm rửa thay y phục, hai lần vào cung, người cũng chật vật đủ điều. Lần này Hoàng hậu nương nương truyền ngươi, bất luận chuyện gì, ngươi cũng đều phải cố gắng mà làm, vậy mới có thể giữ được tính mạng, nếu không, những người nhà như hùm như như sói của ngươi kia, sớm muộn cũng dồn ngươi vào chỗ chết.”

Thương Mai lệ tràn khóe mắt, si ngốc nhìn ma ma, nghẹn ngào nói: “Thương Mai đời này trừ mẫu thân ra, chưa từng được hưởng thụ qua những thân tình khác, có được sự yêu thương của ma ma thế này, Thương Mai xin ghi nhớ trong lòng, ngày sau nếu không chết, nhất định sẽ báo đáp người.”

Thương Mai biết Du ma ma ở bên cạnh Hoàng hậu là người có tiếng nói, hơn nữa ma ma ở chốn thâm cung đã đoạn tuyệt lục thân phụ mẫu bên ngoài, ngoài mặt tuy lạnh lùng, nhưng trong bà cũng khát vọng có được một tấm chân tình.

Cho nên một giọt này nước mắt này của Thương Mai cho dù giả tạo, nhưng khi gọi tiếng ma ma, trong lòng vẫn xúc động.

“Người là người đặc biệt, ngày sau nhất định sẽ rất có tiền đồ, nô tỳ coi như có ơn với người trước, ngày sau nếu người còn nhớ thì báo đáp một giọt, còn nếu không nhớ thì coi như là nô tỳ vì chính mình tích lại một chút âm đức vậy.”

“Sương giáng một tia ấm áp, kiếp này Thương Mai không dám quên!” Thương Mai nhẹ giọng nói, nước mắt rơi trên mu bàn tay ma ma.

Ma ma cảm thấy mu bàn tay nóng hổi, ngây ngẩn nhìn Hạ Thương Mai.

Ở thâm cung đã nhiều năm rồi, bà tự biết mình không thể mềm lòng, nhất là Hạ Thương Mai chuyến này vào cung, không biết số mạng sẽ ra sao, bà cảm thấy vẫn đừng nên dính dáng quá nhiều tới nàng thì tốt hơn.

Nhưng một giọt này nước mắt này của Thương Mai lại làm tan chảy những hàn băng từ tận đáy lòng bà, bà nói: “Đại tiểu thư, sau khi vào cung, nhất định người đừng đắc tội với Hoàng hậu nương nương, nếu Hoàng hậu nương nương giáng tội vì những chuyện khác, nô tỳ cũng sẽ hết sức giúp người.”

“Tạ ơn ma ma!” Thương Mai nghẹn ngào nói, trong lòng thả lỏng một ít, có Du ma ma ở trong cung chỉ điểm dù sao vẫn hơn là chỉ có một thân một mình cô.

Vừa nãy lúc mới lên xe ngựa, cô thấy Du ma ma trả lại ngân phiếu, liền biết người này có thể dùng được.

Bất đắc dĩ lắm cô mới phải lợi dụng lòng trắc ẩn của ma ma, ở nơi thâm cung này, rất hiếm có người còn dễ mềm lòng như vậy, cô gặp được ma ma vậy cũng coi như là trời cao chiếu cố.

Hạ Thương Mai, vẫn chưa tuyệt đường sống.

Lại nói đến Nhiếp Chính Vương đã vào cung trước cô một bước, lúc đến cung Hoàng hậu thì tình trạng của Lương Vương đã thật sự rất tệ.

Hít thở khó khăn, dùng một câu hơi thở mong manh để hình dung cũng tuyệt đối không hề quá đáng.

Nhiếp Chính Vương vô cùng sốt ruột, tức giận với các ngự y đang có mặt: “Các ngươi đứng đây làm gì? Còn không mau nghĩ cách đi?”

Lưu ngự y dũng cảm tiến lên: “Vương gia, thần chủ trương, để cho thần châm cứu thử.”

Nhiếp Chính Vương là biết khả năng của Lưu ngự y, nói: “Không được, ngươi cũng không tinh thông thuật châm cứu, nếu châm tùy tiện, e rằng càng thêm nghiêm trọng.”

Lưu ngự y gấp rút muốn lập công, cộng thêm việc ông cho rằng mình chẩn đoán không sai, liền lại quỳ xuống tâu với Hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, mời ngài hạ chỉ để cho thần châm cứu cho Lương Vương điện hạ.”

Hoàng hậu thấy con trai sắp không ổn tới nơi rồi, gấp đến độ nước mắt chực tuôn rơi, đang lúc mất hết hồn vía, nghe Lưu ngự y chủ động tự tiến cử, thấy ông ta cứ một mực lặp đi lặp lại phương pháp châm cứu, nghĩ rằng ông ta nắm chắc thành công, liền nhìn về phía Nhiếp Chính Vương: “Hoàng thúc nghĩ thế nào?”

Trước giờ Hoàng hậu tuyệt đối không bao giờ hỏi ý kiến Nhiếp Chính Vương, nhưng hôm nay thật sự là không còn cách nào nữa, bà sợ nếu quyết định sai thì sẽ hại đến con trai mình.

Mộ Dung Khanh lắc đầu: “Bổn vương đã nói người đi mời Hạ Thương Mai rồi, cứ chờ thêm chút nữa đã. Bổn vương đã đả thông kinh lạc để máu huyết lưu thông rồi.”

“Hoàng thúc cũng đã cho người đi mời Hạ Thương Mai rồi?” Thái tử nghe vậy liền kinh ngạc, chẳng lẽ Hạ Thương Mai kia thật sự biết y thuật?

Vậy thì quá tốt rồi, y thuật nàng dù có khá hơn nữa thì cũng không thể bằng ngự y, nếu cưỡng ép Hạ Thương Mai chữa trị, cuối cùng nàng ta nhất định sẽ gây nên tội, thế thì hắn càng có cớ hà khắc với nàng.

Trong lòng Thái tử, Lương Vương là kẻ nhất định phải chết, dù là ai chữa thì cũng vô dụng cả.

Lưu ngự y dập đầu nói: “Hoàng hậu nương nương, tuyệt không thể đả thông máu huyết, hôm nay hơi thở Lương Vương dồn ấp, nếu lại làm khí huyết đảo lộn, chỉ sợ sẽ…”

Hoàng hậu nhìn về phía Viện Phán: “Ngươi mới vừa nói châm cứu là biện pháp duy nhất, ngươi nói lại với Vương gia xem xem.”

Viện Phán cũng nói: “Vương gia, tuy hiện giờ đã sai người đi truyền Hạ Thương Mai vào cung, nhưng chúng ta cũng không biết nàng ta có tinh thông thuật châm cứu hay không, thần nghĩ chúng ta vẫn nên châm cứu trước, thần nguyện ý cùng Lưu ngự y châm cứu.”

Lưu ngự y trong lòng thầm mắng lão hồ ly này, hiện giờ châm cứu là cách duy nhất có thể chữa được cho Lương Vương, lão hồ ly này đang muốn tới cướp công lao đây mà.

Nếu hắn cũng lập công thì ông sẽ là không còn cách đẩy Viện Phán xuống được nữa, vậy nên ông nói: “Không, việc châm cứu cứ để cho thần làm một mình là được, nếu có xảy ra gì, Viện Phán đại nhân có thể đứng cạnh phát hiện để kịp thời cứu chữa.”

“Vậy…” Hoàng hậu nhìn về phía Nhiếp Chính Vương, Nhiếp Chính Vương vẫn tỏ vẻ không đồng ý, cuối cùng bà vẫn cắn răng nói: “Được, ngươi làm đi.”

Chẩn đoán ban đầu của ngự y vốn dĩ đã là một sai lầm, bỏ quên đi vết thương ở đầu và cổ.

Lúc Lưu ngự y châm cứu cũng châm vào khí quản, ông tưởng rằng châm vào huyệt thúc đẩy khí quản tống ra dị vật sẽ khiến hô hấp thông suốt.

Ông cho rằng chỉ cần đả thông hô hấp thì coi như tạm thời giữ được tánh mạng.

Cứ vậy hồn nhiên bỏ quên mất bản chất của bệnh động kinh, ông vốn cũng không quá mức đi sâu nghiên cứu về bệnh động kinh này, bệnh động kinh là xung điện lặp đi lặp lại từ thần kinh não bộ, dẫn đến thân thể xuất hiện co giật cùng các loại triệu chứng khác, cho nên lúc châm cứu cần phải rất cẩn thận, tránh kích thích đến thần kinh não bộ, nếu không sẽ dẫn đến phát tác bệnh nặng lần thứ hai.

Hơn nữa trước đã từng xử lý không ổn thỏa khiến cho não bộ Lương Vương bị tích máu và cổ bị thương, nếu muốn châm cứu thì còn phải tránh những huyệt vị gây tích tụ máu, nếu không huyết dịch rót ngược vào trong đầu, áp lực hộp sọ tăng cao, người sẽ tử vong tại chỗ.

Lưu ngự y được Hoàng hậu ra lệnh, sung sướng xoay người chuẩn bị châm cứu, nhưng trên mặt lại cố tỏ vẻ nghiêm nghị.

Viện Phán thì lại lo âu nhìn Lưu ngự y, quá rõ trong lòng thuộc hạ mình đang nghĩ cái gì, bản lãnh của ông ta có bao nhiêu, Viện Phán cũng rất rõ ràng, không khỏi hối hận khi kiến nghị phương pháp châm cứu.

Lưu ngự y sai người hỗ trợ cởi quần áo của Lương Vương ra, đem châm túi đặt ở mép giường, sau đó đưa tay chọn huyệt.

Việc chọn huyệt đối với Lưu ngự y mà nói, hoàn toàn không phải chuyện khó gì, ông cũng đã thật sự nghiên cứu qua thuật châm cứu rồi, chỉ là học thuyết y thư liên quan tới châm cứu lại đọc quá ít, không cách nào đạt tới độ thâm sâu được.

Tất cả mọi người đều nhìn Lưu ngự y, Nhiếp Chính Vương vốn định phản đối, nhưng thấy tình trạng Lương Vương ngày lúc càng nghiêm trọng, bản thân cũng không hiểu y lý, chỉ có thể mặc cho Lưu ngự y làm theo sự phân phó của Hoàng hậu.

Đọc truyện chữ Full