DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 60: Gạo nấu thành cơm

Hạ Thừa tướng không có nói chuyện, vẫn chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chăm vào bà ta.

Nguyệt Nhung phu nhân thấy ông ta không nói chuyện, biết ông ta không tin, liền lau nước mắt đứng dậy, cất giọng thương tâm mà nói: “Ta biết bây giờ ta có nói gì thì người cũng sẽ không tin ta nữa, nếu đã như vậy, thì ta rời khỏi tướng phủ là được rồi.”

Đi được hai bước, truyen.one cập nhật truyện mỗi ngày, liền thấy Hạ Oanh Nhiễm xông vào, nàng ta chưa nhìn thấy Hạ Thừa tướng đang ngồi ở góc tây bắc, chỉ kéo lấy tay áo của Nguyệt Nhung phu nhân, vẻ mặt e thẹn vui mừng mà nói: “Mẫu thân, con và thái tử, thành rồi!”

Nguyệt Nhung phu nhân túm lấy tay nàng ta: “Cái gì? Thành rồi?”

Trái tim đột nhiên dâng lên sự hoan hỉ, thật là quá tốt rồi, chỉ cần Oanh Nhiễm và Thái tử gạo nấu thành cơm, thì bà ta có thể trở thành nhạc mẫu của Thái tử rồi.

Như vậy, bà ta không cần rời khỏi tướng phủ nữa.

“Phải!” Hạ Oanh Nhiễm e thẹn mà gật đầu, lúc này mới phát hiện vết thương trên mặt Nguyệt Nhung phu nhân, bất giác tức giận: “Mẫu thân, người sao vậy? Ai đánh người?”

Bên cạnh truyền đến tiếng của Hạ Thừa tướng: “Oanh Nhiễm, con và Thái tử thật sự thành rồi sao?”

Hạ Oanh Nhiễm giật bắn mình, mượn ánh đèn nhìn qua, mới nhìn thấy phụ thân ngồi ở bên đó, không khỏi đưa tay xoa ngực: “Phụ thân doạ chết con gái rồi.”

Nàng ta đi tới, nũng nịu mà nói: “Phụ thân, thật sự đã thành rồi, Điện hạ cũng nói, sẽ nói chuyện hôn sự của bọn con với Hoàng hậu nương nương, đến lúc đó lại kêu Mai phi nương nương nói tốt cho con vài câu trước mặt Hoàng hậu nương nương nữa, thì con sẽ là Thái tử phi rồi.”

Khuôn mặt ửng đỏ của Hạ Oanh Nhiễm vẫn chưa giảm, sự nũng nịu trong đáy mắt cũng vẫn còn, khoé môi cong lên, mỉm cười đắc ý.

Rất nhanh, cô ta sẽ trở thành Thái tử phi, hưởng trọn vinh hoa.

“Vậy thì tốt, hai ngày nay nếu Thái tử đến, con bầu bạn nhiều chút.” Trên mặt Hạ Thừa tướng lộ ra một nụ cười quái dị.

Rất tốt, Mộ Dung Khanh, bổn tướng cũng có thứ để đối đầu với ngươi rồi.

Hạ Oanh Nhiễm nói: “Đó là đương nhiên, chàng ấy sáng sớm ngày mai sẽ đến đây.”

Nàng ta quay đầu lại nhìn Nguyệt Nhung phu nhân, thắc mắc hỏi: “Mẫu thân, mặt của người sao vậy?”

Nguyệt Nhung phu nhân nhìn Hạ Thừa tướng một cái, Hạ Thừa tướng đi tới, ôm lấy vai của Nguyệt Nhung phu nhân, khuôn mặt nở nụ cười nhưng trong lòng thì không, nói: “Hôm nay ra ngoài gặp phải phường trộm cướp, không sao, người đã bị bắt rồi.”

“Vậy mà còn có người dám đánh cướp mẫu thân? Hắn không thiết sống nữa sao?” Hạ Oanh Nhiễm tức giận.

“Phường trộm cướp từ nơi khác đến, bắt lên quan trừng trị rồi.” Nguyệt Nhung phu nhân nép đầu lên vai Hạ Thừa tướng, như vẫn ân ái như xưa.

Hạ Oanh Nhiễm hừ một tiếng: “Nếu như rơi vào tay con, nhất định phải đánh một trận rồi mới đưa lên quan.”

Hạ Thừa tướng nhìn nàng ta nói: “Con ra ngoài trước đi, ta và mẫu thân con còn có chút chuyện cần nói.”

Hạ Oanh Nhiễm khom người nói: “Vâng, vậy con gái cáo lui!”

Sau khi Hạ Oanh Nhiễm ra ngoài, Hạ Thừa tướng liền đẩy Nguyệt Nhung phu nhân ra, thần sắc có vài phần chán ghét.

Nguyệt Nhung phu nhân tổn thương mà nhìn ông ta: “Người ghét ta như vậy sao?”

Hạ Thừa tướng lạnh lùng nói: “Nể mặt con trai con gái, bổn tướng tạm thời không so đo với nàng, nhưng thời gian này nàng tốt nhất là nên an phận chút, đừng có gây loạn gì cho ta.”

Khoé mắt Nguyệt Nhung phu nhân đỏ bừng: “Ta gây loạn cho người khi nào? Người đừng có mà đem sự sỉ nhục mà Liên Thị cho người đổ lên đầu ta.”

Thần sắc Hạ Thừa tướng băng lãnh, đi thẳng ra ngoài.

An Thân vương phủ.

“Nghe ngóng rõ ràng chưa? Hạ Hoè Quân sao lại đến tìm bổn vương phát điên vậy?” An thân vương ngồi trên ghế, tay lau con dao găm, thần sắc lãnh đạm mà hỏi.

Thị vệ quỳ một chân đáp: “Hồi Vương gia, đã điều tra rõ ràng rồi, hoá ra ngày đó Trần Nguyệt Nhung đã mua bức tranh mà Liên đại tiểu thư cho người, tặng lại cho Hạ Hoè Quân làm tín vật định tình, chết ở chỗ, con gái của Trần Nguyệt Nhung là Hạ Oanh Nhiễm lại lén trộm bức tranh này đem ra ngoài tặng cho Thái tử điện hạ, Thái tử biết Hoàng hậu thích tranh của danh hoạ, nên đã mượn hoa kính phật tặng cho Hoàng hậu, hôm nay Hoàng hậu cho truyền Liên đại tiểu thư nhập cung hỏi lai lịch của bức tranh này, mới biết hoá ra bức tranh này vốn dĩ là ngày đó Liên đại tiểu thư tặng cho Vương gia.”

“Cái gì?” Thần sắc An thân vương khẽ thay đổi: “A Ngữ muốn tặng bức tranh đó cho bổn vương? Nhưng lại bị Trần Nguyệt Nhung mua đi?”

“Vâng, Hạ Hoè Quân tưởng bức tranh đó là lời tỏ tình của Liên đại tiểu thư với Vương gia, cho nên đã nổi trận lôi đình.”

Thần sắc An thân vương sững sờ, bà ta có tặng tranh cho ông ta qua sao?

“Bức tranh đó, A Ngữ nói thế nào?” An thân vương im lặng rất lâu mới hỏi.

Thị vệ do dự một hồi: “Liên đại tiểu thư nói, bức tranh đó là tặng cho Vương gia, nói với Vương gia là bà đã tìm được người tốt, xin Vương gia hãy quên bà ấy đi.”

An thân vương nhìn thẳng vào hắn, như không nghe thấy câu trả lời của hắn, lại hỏi lại: “A Ngữ nói thế nào?”

Thị vệ gần như là lập tức trả lời: “Liên đại tiểu thư không hề có bất kỳ giải thích gì cho chuyện này.”

An thân vương ừm một tiếng, thần sắc lãnh khốc: “Vậy thì được, thay áo, bổn vương muốn vào cung.”

Nếu A Ngữ đã không có bất kỳ giải thích gì cho chuyện này, thì ông ta phải về lấy bức tranh đó lại.

Thay bộ triều phục thân vương màu vàng, rồng vàng bốn móng được thêu trên gấm hảo hạng, ông ta vẫn giữ được dáng người cân đối và mạnh mẽ trong những năm chinh chiến của mình, gương mặt màu đồng của ông ta nhuốm đầy nắng gió và cát biên giới, khuôn mặt tuấn tú, cương nghị có hơi giống với Mộ Dung Khanh, nhưng, so với Mộ Dung Khanh thì có thêm vài phần phong sương và trưởng thành.

Mi tâm ông ta vì nhíu mày lâu mà tạo thành một chữ xuyên, không cảm thấy già, nhưng ngược lại có thêm vài phần ý vị của nam nhân.

38 tuổi, chính là lúc đắc ý nhất trong cuộc đời, nhưng ông ta đã rút ra khỏi triều đình và dân gian, không còn hỏi chuyện chính sự nữa.

“Đúng rồi, Vương gia, nghe nói Lương vương bệnh rồi, còn là do con gái của Liên đại tiểu thư là Hạ Thương Mai chữa trị cho Lương vương nữa.” Lúc thay áo cho ông ta, thị vệ đã nói.

“A Toàn?” An thân vương lại nhíu mày theo thói quen: “Chuyện là sao? A Toàn bệnh nặng, sao không đến báo?”

Thị vệ nói: “Trong cung phong toả tin tức, thuộc hạ cũng chỉ nghe từ Nghiêm Vinh, thị vệ của Nhiếp Chính Vương thôi.”

“Hạ Thương Mai, chính là cô nương đã từ hôn kia đúng không?” An thân vương nhớ lại bộ dạng của Hạ Thương Mai: “Nàng ta biết y thuật sao?”

“Thuộc hạ không biết, nhưng nghe nói bệnh của Lương vương ngay cả ngự y cũng bó tay, là sau khi Hạ Thương Mai vào cung mới cứu Lương vương tỉnh lại được.”

An thân vương khẽ cười một cái, sự lạnh lẽo trong đôi con ngươi rút đi, dần dần hiện lên một tia ôn nhu: “Con gái của A Ngữ đương nhiên là xuất sắc.”

Thị vệ cười phụt một tiếng: “Liên đại tiểu thư ở trong lòng của Vương gia, cái gì cũng tốt hết.”

“Không hẳn, mắt nhìn người của A Ngữ không tốt, bổn vương không công nhận.” An thân vương hừ một tiếng, mang kiếm đi ra ngoài.

Bệnh tình của Lương vương tiến triển tốt hơn cả dự kiến của Thương Mai, sau khi Hạ Thừa tướng xuất cung, Hoàng hậu giữ lại một mình Thương Mai, hỏi thăm bệnh tình của Lương vương.

Thương Mai thẳng thừng nói ra, nói cô có thể thử, chỉ cần Hoàng hậu đồng ý.

Hoàng hậu nhìn cô: “Lương vương bây giờ còn nguy hiểm không?”

“Trước mắt thì tình hình đang ổn định.”

“Vậy ngày mai bổn cung sẽ đưa Lương vương về phủ, mỗi ngày sẽ có người đến đón ngươi đến Lương vương phủ chữa bệnh cho Lương vương, nhớ, ngươi chỉ là chữa bệnh động kinh cho Lương vương thôi.” Hoàng hậu nghiêm túc mà nói

Thương Mai cúi người: “Vâng, thần nữ hiểu.”

“Khoảng bao lâu?” Hoàng hậu hỏi.

Thương Mai tính toán trong lòng một hồi, thời gian này, không thể quá ngắn, nếu không, mất đi sự bảo vệ của Hoàng hậu, cô chưa chắc có thể lật đổ được Hạ Thừa tướng.

Đương nhiên cũng không thể quá dài, nếu không thì với sự thông minh của Hoàng hậu, chắc chắn có thể nhìn ra kế sách dây dưa của cô.

Cho nên, cô ngẫm nghĩ mà nói: “Thần nữ ước tính, khoảng 3 tháng đến nửa năm.”

Đọc truyện chữ Full