DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 131: Tiểu thư áo đỏ

Thương Mai điềm đạm nói: “Lam Ngọc cô cô không cần đi đâu, đi cũng không mời được, ta đã bàn giao cho Du ma ma rồi, hôm nay phu nhân không được đi đâu cả, bà ấy chỉ cần nghỉ ngơi trong phòng thôi.”

Nếu trong tình cảnh này ngày trước, mẫu thân có tham dự hay không cũng không ai quan tâm, hôm nay kiến quyết muốn bà ấy tới chẳng nhẽ là có màn kịch hay nào đang đợi hay sao?

Màn kịch này cần được đưa lên sân khấu, nhưng đạo diễn không thể là lão phu nhân mà phải là bà ấy.

Lão phu nhân nheo mắt nhìn Thương Mai: “Vậy thì, hôm nay ngươi đến để chọc tức ta sao?”

Thương Mai cười trả lời: “Thương Mai chỉ làm theo yêu cầu của lão phu nhân, đến để chúc thọ lão phu nhân, không phải sao? Vừa nãy Thương Mai cũng đã chúc lão phu nhân vạn thọ vô cương, sống lâu trăm tuổi rồi.”

“Thân là chủ mẫu trong nhà, hôm nay có bao nhiêu khách khứa đến đây, nàng ta không có mặt thì còn ra thể thống gì nữa?” Lão phu nhân tức giận nói.

Thương Mai nhìn sang Lưu Thị: “Mấy đứa trẻ nhà nhị thúc không phải cũng không đến sao? Ngay cả mấy vị Nhu phu nhân cũng không đến mà.”

“Hỗn xược!” Lưu Thị nghe nói thế thì lập tức trợn tròn mắt giận dữ: “Bọn họ là thê thiếp, con cái họ cũng đều là con thứ cả, sao có thể so sánh với mẫu thân cô được? Trừ phi cô muốn nói mẫu thân cô thực ra cũng chỉ là thê thiếp? Đúng vậy, bây giờ bà ta không xuất hiện thì còn chẳng bằng hàng thê thiếp ấy chứ, đây là bà ta tự chuốc vào thân thôi.”

Bà ta cho rằng dùng cách này sỉ nhục Thương Mai có thể làm Thương Mai cảm thấy khó xử, đường đường là phu nhân và tiểu thư con của vợ cả lại bị người ta nhục mạ thành thê thiếp và con thứ, đúng là nhục nhã vô cùng.

Nhưng Thương Mai chỉ cười nhạt một tiếng: “Địa vị của mẫu thân ta trong phủ này ngang với thê thiếp sao? Không, cả thê thiếp cũng không bằng, cả hạ nhân cũng có thể ngồi lên đầu lên cổ bà ấy hoạnh họe, đây là tướng phủ dị thường, không phải các người sớm đã quen rồi sao? Sao lại làm ra vẻ ngạc nhiên như thế?”

“Cô đúng là không có lòng tự trọng!” Lưu Thị nói đầy khinh thường.

Thương Mai sắc mặt thẫn thờ đứng yên một chỗ, cũng chẳng nói lại gì.

Lão phu nhân hít sâu một hơi, sau đó nhàn nhạt cất lời: “Ăn chút mì mừng thọ trước đã, sau đỏa ngoài đón tiếp khách đến cho ta.”

Lưu Thị thấy lão phu nhân im hơi lặng tiếng, đành hằn học trừng Thương Mai, coi như tạm thời tha cho cô ta vậy.

Ăn xong mì chúc thọ thì có khách khứa lục tục kéo đến.

Trưa nay đã chuẩn bị sẵn yến tiệc, tổ chức trong vườn hoa.

Hôm nay hạ nhân đã phải bận rộn cả ngày trời để trang trí vườn hoa trở nên đẹp mê ly, trên cây treo đèn kết hoa, trên đèn lồng đều có dán chữ “thọ”, trông vui vẻ nhộn nhịp vô cùng.

Tất cả những điều này trong mắt Thương Mai đều như một trò đùa, đúng như Tiêu Thác đã nói, tướng phủ bây giờ càng ngày càng không cần đến thể diện nữa, ra vẻ tổ chức một bữa tiệc mừng thọ mà trong đó lại chứa đựng dụng ý riêng.

Quan khách bắt đầu lần lượt kéo đến, Thương Mai và Hạ Oanh Nhiễm, Hạ Phương Nhi cùng đón tiếp các tiểu thư nhà quyền quý, nhưng dường như chẳng ai để ý đến Thương Mai cả, vì danh tiếng của cô ở trong kinh thành đã tệ lắm rồi, các tiểu thư quyền quý trong kinh thành đều nhìn Thương Mai với cái nhìn đầy chán ghét,

Mà các tiểu thư nhà giàu này cũng cho rằng, cùng liên minh lại để bài trừ cô như thế sẽ gây đả kích đến cô.

Câu chuyện cười về Hạ Thương Mai đều được các tiểu thư kể cho nhau.

Mấy người ngồi cùng nhau, nói những câu ác ý, rồi che miệng nhìn Thương Mai cười cợt.

Thương Mai ngồi trong đình nghỉ mát, chậm rãi thưởng trà.

Các tiểu thư chỉ sợ cô không nghe nên có ý nói giọng rất cao, muốn được nhìn thấy biểu cảm khó chịu của cô.

“Nghe nói ở trong phủ cô ta thường xuyên trêu ghẹo hạ nhân, có thật vậy không thế? Còn nghe nói có một lần, cô ta trốn trong nhà vệ sinh, cố tình nói với hạ nhân là không có giấy lau, bảo nô tài mang đến cho cô ta, nô tài vừa đến, cô ta còn chưa kéo quần lên mà đã đi ra rồi, cô ta ảo tưởng sao? Hahahaha!”

“Đúng vậy, Oanh Nhiễm, có chuyện như thế thật sao? Ta còn nghe nói có một lần, nửa hôm nửa hôm cô ta cố tình nhảy xuống hồ, còn không mặc áo khoác ngoài, thấy thị vệ đi tuần ngang qua liền giả vờ đuối nước để người ta cứu, nàng ta như vậy không biết xấu hổ à, chẳng nhẽ Nhiếp Chính Vương lại không biết sao?”

“Còn nữa, chuyện nàng ta hủy hôn là thế nào vậy? Ta nghe nói trước đó vốn dĩ là gả nàng ta cho Lương Vương điện hạ, sau này nghe nói là nàng ta đã cầu xin ngươi nhường Lương Vương cho nàng ta đúng không? Nhưng nàng ta đã cầu xin như thế rồi mà sao cuối cùng lại hủy hôn?”

“Ngươi không biết sao? Cuối cùng nàng ta đã nhìn trúng Thái tử điện hạ, muốn trèo cao gả cho Thái tử nên mới hủy hôn với Lương Vương.”

Âm thanh xì xào to nhỏ không ngừng chui vào lỗ tai Thương Mai, mang theo tiếng cười ác ý chói tai, cười nói là được rồi, đằng này còn giơ ngón tay chỉ trỏ vào Thương Mai.

Hạ Oanh Nhiễm và Hạ Phương Nhi nhìn nhau một cái rồi cười rộ lên, bọn họ nhìn Thương Mai với ánh nhìn ác độc, miệng lưỡi thiên hạ vô cùng đáng sợ, bọn họ không tin cô thực sự có thể sống được bình yên.

Thương Mai nâng chén trà, nhìn mặt hồ có hàng liễu xanh rì bao quanh, ánh sáng lấp lánh, như những chiếc vảy vàng lững lờ trôi theo từng đợt sóng nước.

Đúng lúc cô đang dần dần để những âm thanh ấy ra khỏi tai, đột nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh lùng cay nghiệt vang lên: “Mấy người các ngươi ăn phân đấy à? Mồm thối như thế, mấy người đều là loại kinh tởm đầu thì lở loét chân thì toét mủ mà còn dám cười nhạo người khác à? Hạ Thương Mai hủy hôn thì sao? Liên quan gì đến nhà các ngươi à? Các ngươi không để ý đến thân phận mà ngồi đây hi hi ha ha cười nhạo người khác, thì chắc là cao thượng lắm? Ta đứng đây nhìn các người, thấy mấy người đúng là mấy đống phân chó thối tha, thối nhức mũi người khác mà cũng không biết!”

Thương Mai hơi sững sờ, bèn quay đầu lại nhìn?

Chỉ thấy một người con gái mặc áo choàng đỏ đứng chống nạnh chỉ thẳng vào đám tiểu thư nhà giàu kia quát mắng, dáng vẻ nàng ấy vô cùng anh dũng, lông mày còn đen rậm hơn cả nam nhân, đôi mắt to trong veo tràn đầy phẫn nộ, mắng một hơi dài rồi hẵng còn mắng tiếp.

“Ngươi vừa nói người ta cố ý nhảy xuống hồ câu dẫn thị vệ, chính mắt ngươi trông thấy à? Không tự mình nhìn thấy mà dám nói bừa cái gì? Ta còn nghe nói ngươi và người bán hàng rong liếc mắt đưa tình, ta tưởng thật đấy? Có phải ta cũng có thể ra ngoài nói với người ta không?”

Hạ Oanh Nhiễm cau mày: “Trần tiểu thư, ngươi đừng có quá đáng quá, chúng ta cũng không có nói ngươi, ngươi đến đây làm loạn cái gì thế hả?”

Cô nương được gọi là Trần tiểu thư kia quay đầu nhìn Hạ Oanh Nhiễm, xem xét một lượt: “Ngươi là Hạ Oanh Nhiễm đúng không? Hạ Thương Mai là tỷ tỷ của ngươi nhỉ? Bao nhiêu người túm tụm đồn đoán linh tinh làm tổn hại đến thanh danh của tỷ tỷ ngươi, ngươi không đứng ra thanh minh cho nàng ấy câu nào, ta mới chỉ nói người khác một câu, ngươi đã oang oang cái mồm biện giải, anh em như thể tay chân, người nhà không bảo vệ đi bảo vệ người ngoài, ngươi còn chẳng bằng con chó.”

“Ngươi...” Cả đời Hạ Oanh Nhiễm chưa từng bị ai mắng chửi khó nghe như thế, mà giọng của tiểu thư nhà họ Trần còn cực kỳ to, làm cho tất cả mọi người đều nhìn qua đây: “Ngươi câm miệng, tướng phủ không hoan nghênh ngươi, đi đi!”

“Ngươi được quyền quyết định à? Nếu tướng phủ do ngươi quyết định, ta cũng chả thích đến, cái gì chứ? Ngươi và bọn họ tụ tập với nhau bàn tán về tỷ tỷ mình, trong mắt ta, ngươi cũng chẳng khác gì đám tiện nhân kia, đều là một đám người thối nát đâm bị thóc, chọc bị gạo, làm càn làm bậy, ồn ào vớ vẩn!”

Cả đời Hạ Thương Mai chưa từng nghe thấy ai chửi mà lại dễ nghe đến thế, ngươi thực sự không kìm nổi muốn đứng dậy vỗ tay tán thưởng.

Cô nhìn tiểu thư họ Trần, nàng ấy mắng đến mức mặt đỏ gay gắt, đôi mày đen rậm nhíu chặt lại, lửa giận vẫn còn trên gương mặt nhỏ nhắn, y phục đỏ trên người cộng thêm khuôn mặt đỏ ửng, chửi người không ngớt như đốt pháo, thực sự rất giống một quả ớt đỏ.

“Người đâu, đuổi nàng ta ra ngoài cho ta!” Hạ Oanh Nhiễm thẹn quá hóa giận, đuổi người đi trước mặt bao nhiêu quan khách.

Đọc truyện chữ Full