DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 138: Mời đại phu

Tai tiếng lần này quá lớn rồi, mọi người cũng có chút không nỡ nhìn nữa.

Hai người bọn họ đều bị cái tên xấu xí nham hiểm này cắm sừng, thậm chí ngay cả Thái Tử Phi tương lại Hạ Oanh Nhiễm còn có khả năng không phải là nữ nhi của Hạ Thừa Tướng nữa.

Hạ Oanh Nhiễm thấy Hạ Thừa Tướng nhìn chằm chằm phu nhân Nguyệt Nhung, trong lòng nàng cũng hoảng sợ, xông lên hỏi: “Phụ thân, đừng nói là người cũng tin tưởng lời bà điên này nói đó chứ?”

Lương Vương cũng tốt bụng mà nói với Hạ Thừa Tướng: “Đúng đó, Thừa Tướng, việc này không phải là nhỏ, không thể dễ dàng tin vào lời người khác nói, phải điều tra cho rõ ràng thì hơn.

Hắn cho rằng nếu Thương Mai đã sắp xếp cái bẫy này thì chắc chắn lúc sau còn có cách chứng minh được việc này, cho nên hắn mới “tốt bụng” muốn giúp Hạ Thừa Tướng chứng minh một chút.

Mọi người nghe Lương Vương nói vậy, cũng rối rít “tốt bụng” khuyên Hạ Thừa Tướng phải điều tra cho rõ ràng, mặt Hạ Thừa Tướng khó coi đến khó có thể miêu tả thành lời được, nếu không phải bây giờ có quá nhiều người, ông thật sự muốn giết chết Trần Ninh và phu nhân Nguyệt Nhung.

Vợ Trần Ninh nhìn Hạ Thừa Tướng, lau nước mắt, vô cùng chật vật làm người ta vô cùng đau lòng: “Thừa Tướng, ta không phải cố ý đến quậy phá nhà các người, ta cũng không hề có ý định nói toạc chuyện này ra, nhưng ta cũng không đành lòng nhìn một Thừa Tướng đương triều như ngại lại bị người khác trêu đùa lùa gạt, mấy năm nay tên khốn nạn này cũng hưởng lợi không ít từ chỗ Trần Nguyệt Nhung, có đôi khi là công việc tốt, có đôi khi là bạc, còn Lưu Thị, bọn họ cũng đã có quan hệ ít nhất năm sáu năm, nhưng việc này đối với ông cũng không phải là bí mật, chỉ cần ông ta say rượu thì sẽ bắt đầu khoác lác với mấy tên bạn nhậu của ông ta, ông ta ngủ vợ nhà người nào, lấy được bao nhiêu bạc, những việc này tướng gia đều có thể đi điều tra được, còn quý công tử và lệnh thiên kim, muốn điều tra cũng không khó, lúc trước khi Trần Nguyệt Nhung ở góa, ông ta thường xuyên đến thăm, hai người thường xuyên qua lại rồi xảy ra chuyện cẩu thả kia, cái tên khốn nạn này định cưới Trần Nguyệt Nhung, nhưng khi đó tướng gia cũng vừa ý nàng ta, Trần Nguyệt Nhung muốn leo lên chỗ cao, lập tức kết thúc không lui tới với tên khốn nạn này nữa, chỉ tiếc sau đó lại phát hiện ra đã mang thai con của ông ta, việc này là do Lý đại phu của Bao Nguyên Đường khám ra đực, tướng gia cũng có thể đi hỏi thăm Lý đại phu, trong số những lời ta vừa nói ngày hôm nay, chỉ cần có nửa chữ là lời nói dối thì sẽ bị trời đánh!”

Nói xong, nàng nhìn Trần Ninh, giống như đã quá đau lòng đến mức hết hy vọng nói: “Trần Ninh, từ giờ về sau, ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, ta sẽ dẫn theo con rời khỏi kinh thành, đời này ngươi cũng đừng mơ được nhìn thấy bọn chúng.”

Nói xong, quyết tuyệt rời đi.

Tất cả khách khứa ở đây đều nhịn không được chua xót thay người phụ nữ kia, đúng là số khổ mới dính phải một tướng công như thế.

Trần Ninh đã hồi phục lại tinh thần từ trong hoảng sợ, ông cũng không ngu, chỉ cần nhìn vào việc mấy năm nay ông có thể ra vào tướng phủ, lại có thể dàn xếp ổn thỏa bên cạnh các loại nữ nhân là đủ hiểu rồi.

Ông cố gắng nhớ lại, sau khi Hạ Thương Mai đụng trúng ông xong, luôn cảm thấy trong lòng rất ngứa ngáy, cái cảm giác ngứa này cực kỳ kỳ lạ khó diễn tả được, đặc biệt là sau khi bước vào phòng ngủ, hắn giống như là hoàn toàn đánh mất lý trí, tất cả mọi thứ đều như ảo giác, thậm chí ông đã quên mất ông đã làm chuyện gì trong phòng nghỉ.

Ông cảm thấy ông đã bị Hạ Thương Mai hạ độc, thấy Thương Mai và Trần Loan Loan đến đây, ông đột nhiên nhảy cẫng lên chỉ vào Thương Mai: “Là nàng ta, tất cả mọi chuyện đều do nàng ta sắp đặt, nàng ta bỏ thuốc ta, tất cả đều là do nàng ta tính kế, là nàng ta muốn hãm hại phu nhân Nguyệt Nhung, muỗn hãm hai nhị phu nhân, muốn hãm hai ta!”

Trần Ninh ăn nói lộn xộn kêu ầm lên, ngay cả Lưu Thị cũng tỉnh táo lại: “Không sai, là nàng ta, nàng ta gọi người dẫn ta đến nơi này, lại bỏ thuốc ta, các ngươi đi vào trong ngửi thử xem, trong phòng đó tràn đầy mùi hương, nàng ta đã đốt thuốc trong phòng sẵn từ trước, là hương y lan.”

Mọi người đều hoảng sợ nhìn Thương Mai, lúc nãy thật sự có ngửi được một mùi hương trong phòng, có phải là hương y lan không?

Thương Mai lại vô cùng mờ mịt, cô nhìn Trần Ninh: “Ngươi ăn nói bậy bạ gì đó? Sáng sớm hôm nay ta đã đi thỉnh an lão phu nhân, sau đó ngồi trong hoa viên uống trà, sau đó nữa thì vẫn luôn đi cùng với tiểu thư nhà họ Trần.”

Trần Loan Loan nhướng mày, chửi ầm lên: “Ta vẫn luôn đi cùng với Hạ đại tiểu thư, chưa từng rời khỏi một bước, ngươi nói là nàng gài bẫy, vậy có phải là cũng muốn vu oan cho ta luôn không? Ngươi dám nói xấu ta, ta lập tức nhét đầu ngươi vào gầm cầu làm ngươi chết ngạt, ai mà không biết đến mấy chuyện thối nát của ngươi chứ? Không biết cái thứ dưới đáy quần của ngươi đã chơi đùa với bao nhiều người, ai mà không biết ngươi là một tên trai bao dựa bán kiếm cơm hả? Nếu ta là Hạ Thừa Tướng, phu nhân của mình còn rơi vào tay người, ta nhất định sẽ băm cái thứ dưới đáy quần ngươi ra thành thịt băm, sau đó bắt ngươi nuốt hết vào, đúng là xui xẻo tám đời mới cùng họ với ngươi, còn là bà con nữa chứ, ta cũng cảm thấy xấu hổ thay cho tổ mẫu ta.”

Những lời tiểu thư nhà họ Trần nói ra làm người ta không biết nên khóc hay nên cười, nói thế này không phải là cũng mắng luôn cả Lão Thái Quân rồi sao?

Còn tưởng là Lão Thái Quân sẽ quát mắng Trần Loan Loan ăn nói dơ bẩn, không ngờ bà lại chỉ lạnh lùng nói: “Ta xấu hổ gì chứ? Cũng không phải phu nhân của ta lén dan díu với người khác.”

Bà dùng ánh mắt hơi lạnh lùng lướt qua mặt Thương Mai, Thương Mai biết chuyện này không thể gạt được Lão Thái Quân, hơn nữa bây giờ tuy không phải do cô cố ý, nhưng cũng đã kéo Trần Loan Loan làm người làm chứng, cũng coi như là lợi dụng Trần Loan Loan.

Cô cũng nhìn thấy chút tức giận trên mặt Lão Thái Quân.

Nhưng mà Lão Thái Quân cũng không hoàn toàn chống đối cô, chủ yếu là vì lão phu nhân.

Nếu như đoán không sai, dựa vào những lời lão phu nhân từng nói ở tiền hoa viện, theo kịch bản thì chắc chắn là sẽ phát hiện ra Liên Thị và Trần Ninh ở chỗ này, vở kịch chính trong bữa tiệc mừng thọ ngày hôm nay là ở nơi này.

Tất cả mọi người đều được mời đến đây để chúc thọ, nhưng đây chỉ là một cái cớ, tuy người trong kinh rất bận rộn, nhưng mà trí nhớ cũng không tệ, sinh nhật của lão phu nhân cũng không phải ở mùa hè.

Lão Thái Quân ghét mấy chuyện lừa gạt thế này, cho nên mới rời khỏi triều đình, không ngờ là rãnh rang ngồi ở nhà mà vẫn bị người khác lợi dụng, hơn nữa còn là loại chuyện xấu lung tung này, một người có tính tình thẳng thắn như bà sao mà chịu nổi chứ?

Vì vậy mới lạnh lùng nói ra một câu như vậy, lời này là dùng để trào phúng lão phu nhân và Hạ Thừa Tướng.

Ai cũng có thể nghe ra được!

Hạ Thừa Tướng không dám mỉa trở về, cũng không có mặt mũi để làm vậy, nhưng lại nắm chặt những lời mà Trần Ninh và Lưu Thị nói, cẩn thận ngửi mùi hương trong không khí, ông vững vàng nói: “Người đâu, mời đại phu!”

Nếu như trong căn phòng nghỉ đó thật sự có đốt hương y lang thì đã đủ kết luận được hai người bọn họ bị hạ dược.

Hạ Đoàn vội vàng đi mời đại phu, mấy người đang đứng đầy ngoài vườn cũng không đi, trong quá trình chờ đại phu đến, len lén bàn tán.

Lão phu nhân cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, sai người đi tìm Thuý Ngọc cô cô.

Cuối cùng tìm thấy Thuý Ngọc cô cô đang ngất xỉu trong rừng trúc, bà bị rắn độc cắn hôn mê rồi.

Mà cũng đúng lúc này, Du ma ma đỡ Liên Thị đến, thấy mọi người bao vây xung quanh phòng nghỉ, lại thấy Thuý Ngọc cô cô ngất xỉu dưới đất, vô cùng kinh ngạc nói: “Chuyện gì vậy? Thúy Ngọc bị làm sao thế?”

Lam Ngọc cô cô nhìn chằm chằm bà: “Bà còn hỏi? Không phải do bà làm sao?”

Du ma ma ngẩng ra một lúc, sau đó cười lạnh nói: “Ngươi là chó điên à? Gặp ai là cắn người đó, chuyện này liên quan gì đến ta chứ?”

Đọc truyện chữ Full