DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 218

Nhiếp Chính Vương phủ.

Trong đình yên tĩnh, Quý thái phi ở trong sân. Tư Trúc cô cô bưng trà từ hành lang phía trước đi tới, thì gặp Lạc Thủy thị nữ thân cận của thái phi vội vã đi ra ngoài.

“Lạc Thủy, sao lại đi vội vã như vậy?” Tư Trúc cô cô hỏi.

Lạc Thủy đáp: “Quý thái phi bảo nô tỳ đi hẹn gặp lão phu nhân của tướng phủ.”

Tư Trúc cô cô khẽ giật mình, con ngươi có chút u ám: “Đi đi.”

Lạc Thủy vội đi.

Tư Trúc cô cô bưng trà, trâm mặc một lúc lâu, xoay người lại, sau một lúc lâu lại bưng trà đi vào, chỉ là lân này có trà nhiều thêm một chén. Đúng lúc Gia thân A Phúc nói xong với Quý thái phi, thấy Tư Trúc cô cô đến, lập tức đi ra.

Quý thái phi nửa nằm trên giường, híp mắt, Tư Trúc cô cô đặt trà lên bàn trà, khẽ hỏi: “Đầu người vẫn rất đau sao?”

“Ừm” Quý thái phi chợt mở to mắt, tức giận nói: “Tại sao, mọi người dưới gầm trời này đều phụ ai gia? Rốt cuộc ai gia có điểm nào không bằng nàng ta?”

Tư Trúc cô cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh bà ta, lau trán cho bà ta: “Bây giờ không ai bắt nạt người, như vậy không tốt sao? Trong phủ này, người muốn sống thế nào thì sống, vị trí Hoàng thái hậu có quan trọng như vậy không? E là ở chỗ cao sẽ không tránh được lạnh lẽo ”

Quý thái phi hất tay nàng xuống, nhìn nàng chằm chằm: “Tư Trúc, ngươi thay đổi rồi.”

Tư Trúc cô cô cười gượng: “Có lẽ nô tỳ già rồi, cảm thấy tranh đấu cũng không có ý nghĩa gì, con người đến cuối cùng cũng chỉ có một kết cục.”

“Đúng vậy, nhưng quá trình nhất định phải sáng chói, trước kia ngươi rất ủng hộ ai gia đi tranh.”

Tư Trúc cô cô nhẹ nhàng thở dài: “Đúng vậy, đó là vì trước kia người muốn tranh, tất nhiên nô tỳ sẽ dốc hết khả năng để giúp người. Nhưng từ khi người ra tay với vương gia, nô tỳ đã biết, việc tranh giành này cuối cùng sẽ hại mình hại người, không được ích lợi gì. Dù thật có một ngày, người ngồi ở ngai Hoàng thái hậu, nhưng người sẽ không có người thân nữa, người vui vẻ sao?”

“Tư Trúc, ngươi thật to gan!” Quý thái phi lạnh lùng nói.

“Nô tỳ vốn không nên nói ra những lời này, có lẽ trước kia nô tỳ cũng đã sai lầm, luôn giúp người thực hiện ước mơ này, nhưng trước kia hầu hết đều chỉ là trò lừa gạt ở hậu cung, chưa từng động đao thật sự, mà lần này, người vừa ra tay đã muốn lấy mạng vương gia rồi, vậy người thân của người thì sao, người còn nhớ thời niên thiếu của hắn…”

Quý thái phi ngắt lời, tức giận nói: “Ai gia chẳng nhớ rõ cái gì hết, cũng không cần ngươi nhắc chuyện trước kia với ai gia”

Tay Tư Trúc cô cô lại dừng trên trán bà ta một chút, rồi khẽ nhấn xuống, buồn bã cười: “Vâng, nếu người không thích nghe, nô tỳ không nói nữa.”

Quý thái phi ngôi xuống, nhìn khay trà trên bàn trà: “Sao lại có hai cái chén?”

“Một chén là trà hoa cúc kỷ tử, một chén là trà Long Tỉnh đầu năm nay vương gia đưa tới trước khi mưa, lần cuối cùng người…” Ánh mắt Tư Trúc cô cô có vẻ hoảng hốt.

Quý thái phi nhấc cái nắp, nhìn chén Long Tỉnh một chút, rồi bất ngờ căm hận đập xuống đất, cái chén vỡ vụn, nước trà và lá trà cùng đổ xuống, nước trà xanh lét chảy dọc theo khe hở sàn nhà, uốn lượn ngoằn ngoèo, tạo thành những vết nứt loang lổ.

Khuôn mặt Tư Trúc cô cô bi thương, hai giọt nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, nàng nín thở, nhìn Quý thái phi câm lấy trà kỷ tử.

Quý thái phi bưng trà đến bên môi, thổi một cái, nhìn như sắp uống.

Tư Trúc cô cô không dám thở mạnh, tim đập rất nhanh, trong đầu hiện lên rất nhiều ký ức, Quý thái phi có thế quên những ký ức đó, nhưng nàng không quên được.

Quý thái phi chậm rãi uống một hớp, rôi nhìn Tư Trúc cô cô, sau đó, ánh mắt dần trở nên thất vọng, phun trà trong miệng ra, rồi đập chén xuống đất.

Tư Trúc cô cô cả người run rẩy, quỳ trên mặt đất, mặt mày tái mét.

“Nếu khi ai gia uống vào mà ngươi ngăn ai gia lại thì ai gia còn có thể tha cho ngươi, ít nhất còn biết ngươi nhớ tình nghĩa với ai gia, nhưng ngươi thật độc ác muốn giết chết ai gia, Tư Trúc, Tư Trúc, ngươi nói ai gia còn có thể tha cho ngươi sao?”

“Người biết rồi ư?” Bờ môi Tư Trúc run rẩy, nhưng ánh mắt lại không hề hoảng hốt mà lại có vẻ thản nhiên.

Ánh mắt Quý thái phi phẫn nộ, nghiêm nghị nói: “Từ ngày ngươi giải thích cho nó, ai gia đã bắt đầu lưu tâm, sai người giám sát ngươi, vừa nãy ngươi ở bên ngoài hỏi Lạc Thủy, sau đó bưng trà trở vê, A Phúc lập tức đi theo ngươi, trước khi ngươi quay lại, A Phúc đã thông báo cho ai gia, Tư Trúc, ngươi khiến ai gia quá thất vọng, quá đau lòng.”

Ánh mắt Tư Trúc cô cô bình tĩnh: “Nếu đã như vậy, thái phi xử trí nô tỳ thế nào cũng được.”

Quý thái phi đứng dậy, váy dài quét đất, váy áo quét qua nước trà, dính tro bụi, bà ta quay lưng về phía Tư Trúc, giọng điệu không giấu được đau xót và thất vọng: “Trước khi ngươi chết, ai gia sẽ để cho ngươi làm nghĩa mẫu A Khanh, cũng coi như thành toàn cho tấm lòng của ngươi đối với nó.”

Sắc mặt Tư Trúc đại biến: “Không, không, nô tỳ không có phúc đức này.”

Quý thái phi quay người lại nhìn nàng, sau đó chậm rãi ngồi xuống, dìu nàng, âm thanh hết sức dịu dàng: “Ngươi xứng đáng, từ nhỏ nó đã thân thiết với ngươi, khi trong cung, hoặc là theo ngươi, hoặc là theo nàng, người mẫu thân thân sinh như ai gia không bằng các ngươi.

Bây giờ A Khanh gọi nàng một tiếng mẫu hậu, nhưng ngươi vẫn chỉ là thân phận nô tỳ, điều này làm sao xứng với ngươi. Ngươi là nghĩa mẫu của nó, thì sau khi ngươi chết đi nó sẽ túc trực bên linh cữu của ngươi, túc trực bên linh cữu cha mẹ ruột ba năm, túc trực bên linh cữu nghĩa mẫu ngươi một năm, đủ để biểu đạt niêm thương nhớ của nó đối với ngươi rồi.”

“Không, không…” Vẻ mặt Tư Trúc cô cô thảm thiết: “Xin thái phi đừng làm như vậy, nô tỳ không muốn làm chậm trễ vương gia, không muốn…”

“Đừng ngốc như vậy, dù ngươi không làm nghĩa mẫu của nó, thì sau khi ngươi chết nó vẫn sẽ túc trực bên linh cữu ngươi, ai gia chỉ giúp nó một chút, để nó túc trực một cách danh chính ngôn thuận mà thôi.”

Tư Trúc cô cô xụi lơ trên mặt đất, che mặt khóc rống lên.

Quý thái phi chậm rãi ngồi xuống, nhìn những vệt nước trên mặt đất, châm chọc nở nụ cười: “Hai chén trà này, nếu ai gia chọn Long Tỉnh thì không độc, có phải ngươi cũng đang thăm dò ai gia hay không? Tư Trúc, ngươi thật ngốc, ngươi thăm dò làm gì?

Không phải ai gia không nhớ tình nghĩa mẹ con, mà là ai gia bất đắc dĩ, tất cả đều do nó ép ai gia, biết không? Ngươi pha hai chén trà này là đang dối mình dối người. Ngày đó khi ai gia ra tay độc ác với nó thì đã không còn đường để rút lui, ngươi thăm dò dư thừa rồi.”

Quý thái phi nửa nằm trên giường quý phi, vẻ mặt thẫn thờ phân phó: “Người đâu.”

Ngoài cửa hai thị vệ đi vào, chắp tay nói: “Quý thái phi.”

Quý thái phi cũng không nhìn Tư Trúc cô cô một cái, giọng điệu lạnh lùng phân phó: “Dẫn đi, thiếp gia quan.”

Tư Trúc cô cô quỳ trên mặt đất, dập đầu với bà ta ba cái, buồn bã rơi lệ: “Nô tỳ bái biệt Quý thái phi!”

Thiếp gia quan, là một loại hình phạt xử trí cung nữ phi tử trong cung, tử hình.

Trói chặt tứ chi người bị hành hình, thấm ướt giấy, phủ từng tờ từng tờ lên mặt, theo trang giấy dày thêm, người sẽ ngạt thở mà chết, bởi vì quá trình dài dằng dặc, nên kiểu chết này sẽ khiến người chịu hình hết sức thống khổ.

Thị vệ kéo Tư Trúc cô cô xuống dưới, gia thân A Phúc ngay ở cổng, lạnh lùng nói với nàng: “Ngươi hết sức không nên phản bội chủ tử.”

Tư Trúc cô cô lắc đầu: “Sẽ có một ngày ngươi phải hối hận.”

A Phúc lắc đầu: “Không, ta mãi mãi không hối hận.”

Đọc truyện chữ Full