DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 281

Ông ta lần tới ấm nước trên bàn, ấm nước này là lúc Du ma ma quay về đem vào, cực kỳ nóng.

Ông ta cười gằn, túm lấy cổ áo bà, một chân đá vào cảng chân bắt bà quỳ xuống một cách thảm hại, sau đó lại giẫm lên mu bàn tay bà, rồi nhấc ấm nước lên cao trên đỉnh đầu bà a, giọng điệu lạnh lùng như buổi sáng mùa đông băng giá: “Cơ hội cuối cùng, nói hay không!”

Trán Liên Thúy Ngữ chảy máu, đây là vừa nãy lần đầu tiên lôi bà đi thì va phải cột rồi bị thương, dòng máu ấm nóng dính nhớt xuôi theo khóe mắt, chảy vào miệng, mang theo vị tanh của máu.

“Không biết!” Bà tâm lạnh như sắt, nét mặt vẫn quật cường như trước.

“Được!” Khuôn mặt Hạ thừa tướng vặn vẹo, cười ác độc, hơi nghiêng tay, nước sôi trong ấm từ từ chảy ra, chầm chậm chảy xuống đầu Liên Thúy Ngữ, nước sôi đổ lên miệng vết thương, loại đau đớn này không thể tưởng tượng nổi.

Cả người Liên Thúy Ngữ run lên vì đau, nhưng vẫn cắn chặt răng, không kêu đau dù chỉ một tiếng, vẫn cứ chịu đựng.

Du ma ma ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh, vội vàng bước vào, thấy tình cảnh này, sợ tới mức hồn phi phách tán: “Tướng gia, ngài đang làm gì vậy? Ngài định giết huyện chúa sao?”

Hạ thừa tướng một chân đạp tới, đá vào bụng Du ma ma, Du ma ma nhịn đau đứng dậy thì bị người ta lôi ra ngoài cửa.

Du ma ma gắng sức vùng vây, kinh hoảng kêu lên: “Tướng gia xin hãy suy nghĩ kỹ đi, đánh chết giết huyện chúa, không hề có lợi cho ngài.”

Giọng nói của bà ta càng ngày càng xa, mãi cho đến khi không còn nghe thấy gì nữa.

Liên Thúy Ngữ chịu đựng cơn đau đớn tột cùng, nghiến răng nói: “Bà ta là người bên cạnh hoàng hậu, ông làm hại bà ta, hoàng hậu sẽ không bỏ qua cho ông.”

“Hoàng hậu sẽ không cần một kẻ phản bội. Nếu bà ta biết Du ma ma đã quy thuận Hạ Thương Mai, cũng không thể giữ lại bà ta nữa.”

Hạ thừa tướng cười nhạo, nhìn da đầu và vầng trán đã đỏ bừng của bà ta, thân thể run rẩy liên tục nhưng cố chấp không hét lên, cơn giận càng trở nên dữ dội hơn: “Từ trước đến nay, ta luôn muốn biết miệng của bà cứng đến mức nào, xem ra quả thật là đủ cứng.”

Ông ta ném ấm nước xuống đất, lôi Liên Thúy Ngữ đã suýt ngất đi ra ngoài sân, trong sân của Hạ Chí Uyển có một cái giếng, ông ta lấy dây thừng tháo cái xô ra, rồi trói bà ta lại, trong mắt ông ta có sự căm hận điên cuồng, ông ta đã quên mất mục đích của hôm nay đến đây, chỉ muốn phát tiết tất cả sự tức giận trong mười mấy năm qua.

Liên Thúy Ngữ bị ông ta tra tấn đến mức suýt ngất xỉu, cả người không còn chút sức lực, chỉ có thể để tùy ông ta xử trí.

Sau khi trói lại, ông ta lắc cái cần bơm nước của giếng nước, từ từ hạ bà ta xuống, ông ta cười điên cuồng, tiếng cười nghe như tiếng khóc, nhưng sâu trong lòng ông ta lại có một niềm vui hả hê khó tả.

Cơ thể của Liên Thúy Ngữ bị ngâm trong nước giếng lạnh giá, ông ta liên tục chuyển động cần bơm nước, đến khi nước giếng qua cổ, cằm, môi, mũi rồi đến mắt.

Khoang ngực chịu áp lực lớn, nước giếng lạnh lẽo như muốn xé nát tim phổi của bà, toàn thân bà ta bị trói nhưng vẫn cố gắng giãy dụa.

Hạ thừa tướng ở bên cạnh giếng, nhìn thấy sợi dây thừng đung đưa dữ dội, ông ta cười một cách thâm độc, cười đến rất vui vẻ: “Bà sẽ biết mùi vị của cái chết, bà sẽ biết mùi vị của sợ hãi, ta muốn nhìn thấy khuôn mặt kia của bà, xem còn có thể giữ vẻ mặt bình tĩnh nữa hay

không, Liên Thúy Ngữ, bà thanh cao làm cái gì? Bà dựa vào cái gì mà lại xem thường bản tướng? Rốt cuộc thì bà cũng phải chết trong tay bản tướng mà thôi.

Cơn điên của ông ta đã có từ lâu, vẫn luôn ngấm ngầm chịu đựng, bây giờ cuối cùng cũng bùng phát.

Loại khoái cảm này, khiến cả người ông ta nổi hết da gà, đó là một loại khoái cảm gần như đến đỉnh điểm, xuyên suốt cơ thể.

Cuối cùng ông ta cũng biết, ông ta vốn từng yêu bà, chỉ là bây giờ, ông ta hận bà, thật sự hận, căm hận.

Ông ta nhớ tới ngày đó, khi ông ta từ xa nhìn Trần Nguyệt Nhung cùng Thái Tử đánh đập tàn nhẫn Hạ Thương Mai, thấy niềm vui sướng trong đáy mắt của Trần Nguyệt Nhung, lúc đó chỉ cho là mình nhìn lầm, nhưng hóa ra không phải, thì ra khi ngươi tra tấn một người mà ngươi căm ghét, trong lòng lại sảng khoái như vậy.

Khi Liên Thúy Ngữ nghĩ rằng mình sắp chết, dây thừng được thu lại, nhanh chóng kéo bà ta lên, bà ta mở miệng hít thở theo bản năng, ý thức dân trở lại, nhưng đột nhiên, dây thừng lại hạ xuống, bà ta lại bị ngâm trong nước, cứ như vậy lặp lại nhiều lần, bà ta ngay cả sức giãy dụa cũng không còn nữa.

Ý thức mất dần, bên tai bà vẫn là tiếng cười ngạo nghễ điên cuồng của ông ta, bà ta không biết đã qua bao lâu, lại nghe thấy giọng nói hung ác của ông ta: “Hạ Thương Mai sẽ chết, bà cũng sẽ chết, mẹ con các người sẽ không được chết tử tế.”

Khi bà ta tỉnh lại, nghe thấy Du ma ma đang rống to bên tai: “Phan Đan, ngươi tuân theo ý chỉ của Hoàng hậu nương nương ở lại Hạ Chí Uyển này để bảo vệ phu nhân và huyện chúa, vừa nãy ngươi đi đâu vậy hả?”

Giọng nói lạnh nhạt của Phan Đan truyền đến: “Xin lỗi, Hoàng hậu nương nương chỉ kêu ta bảo vệ đại tiểu thư, còn về phần ân oán giữa huyện chúa và thừa tướng, ta không thể can dự, cũng không thể nhúng tay vào.”

“Ngươi cái rắm, rõ ràng là ngươi nhận bạc của Tướng phủ!” Du ma ma chửi ầm lên: “Ta nhất định sẽ đến trước mắt Hoàng hậu nương nương làm một bản vạch tội ngươi, người cứ chờ đấy.”

Phan Đan kỳ quái nói: “Du ma ma, đừng trách ta không nhắc nhở bà, bà cho rằng tại sao ta lại ở đây? Là bởi vì Hoàng hậu nương nương sinh lòng nghi ngờ đối với bà, bà nghĩ rằng Hoàng hậu nương nương còn có thể tin lời bà nói sao? Một khi Hạ Thương Mai chết, người bồi táng chính là bà đấy, lần này bà chọn nhầm chủ nhân rồi. ”

Đâu của Liên Thúy Ngữ nghiêng đi, lại chìm vào hôn mê.

Hạ thừa tướng không thể tìm được tung tích của Hạ Thương Mai từ chỗ của Liên Thúy Ngữ, trong lòng rất nôn nóng, vừa hay nha hoàn của Tây Môn Hiểu Nguyệt đến nói rằng Tây Môn Hiểu Nguyệt muốn gặp ông ta, ông ta từ chối thẳng thừng, bảo nàng ta cút về.

Tuy nhiên, hạ nhân quay lại báo rằng nha hoàn này có chuyện cần nói, hơn nữa chuyện này rất quan trọng, ông ta bèn truyền nha hoàn kia vào.

“Chủ nhân nhà ngươi có chuyện gì?” Hạ thừa tướng sau khi ra tay tàn độc, khuôn mặt vẫn còn đỏ bừng gần như sắp phát điên.

Nha hoàn bước đến gần ông ta, mỉm cười nói: “Tướng gia, tiểu thư nhà chúng tôi mời ngài qua một chuyến.”

“Ngươi nói với nàng ta, bản tướng rất bận, không có thời gian rảnh để qua, đợi đến khi nhàn rỗi tự nhiên sẽ đến thăm nàng ta.”

Nha hoàn lại tiến gần một bước: “Tướng gia, tiểu thư nói, nàng biết tung tích của đại tiểu thư nhà họ Hạ, nếu như tướng gia muốn biết, thì đi hỏi nàng.”

Hạ thừa tướng nhanh chóng nhướng mắt: “Nàng ta biết?”

“Không sai, nàng biết.”

Hạ thừa tướng thay đổi sắc mặt: “Ừm, ngươi về trước đi, nói với nàng ta, bản tướng thay y thường rồi sẽ đến.”

“Vâng, vậy nô tỳ xin cáo lui trước.”

Hạ thừa tướng không quá tin tưởng rằng Tây Môn Hiểu Nguyệt biết tung tích của Hạ Thương Mai, nhưng Hoàng thái hậu chỉ cho ông ta thời gian hai ngày, nếu không tìm được Hạ Thương Mai, ông ta dù không bị tước đoạt chức quan, cũng nhất định sẽ bị trừng phạt.

Dạo gần đây ông ta luôn gặp vận xui, không thể lại bị Hoàng thái hậu điểm mặt phê bình, hơn nữa, cũng không muốn chỉ dựa vào Lương Thái phó để giữ chức vị thừa tướng này.

Hơn nữa, ông ta thật sự lo lắng Hạ Thương Mai sẽ tìm được phương thuốc, một khi Hạ Thương Mai lập công, ông ta đừng nói là chức quan, ngay cả mạng sống cũng khó bê giữ được.

Những nỗ lực của ông ta trong nhiều năm, sẽ vì vậy mà bị hủy đi trong chốc lát.

Cho nên, mặc cho trong lòng có nhiều nghi hoặc, ông ta vẫn muốn đi một chuyến, ôm một chút hy vọng như vậy.

Nguyệt Nhung phu nhân nhìn Hạ thừa tướng đi ra ngoài, bà ta vừa mới biết Hạ thừa tướng đã đi đến Hạ Chí Uyển làm loạn, bà ta cũng đã đi “thăm” Liên Thúy Ngữ, nhìn thấy bà ta bị tra tấn thảm như vậy, cuối cùng trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Bà ta cho rằng, Tây Môn Hiểu Nguyệt nhất định có thể phá hoại hôn sự của ông ta và nhà họ Lâm, hơn nữa còn sẽ ồn ào đến mức mưa gió khắp thành, khiến không ai dám gả cho ông ta nữa.

Đến lúc đó, bà ta chính là nữ nhân duy nhất của ông ta, cho dù có phải là phu nhân hay không, bà ta suy cho cùng vẫn là cưới về một cách danh chính ngôn thuận.

Đọc truyện chữ Full