DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 743: Mời công chúa qua đây

Thương Mai chỉ một mực sầu khổ, hai người nói chuyện một lát, Thương Mai gọi Uyển Tuệ tiến đến bái biệt hoàng hậu.

Uyển Tuệ theo lời tiến đến, quỳ hành lễ với hoàng hậu.

Hoàng Hậu bị cô nói nên hiếu kỳ, nhân tiện nói: “Ngươi là Uyển Tuệ có đúng không?”

Uyển Tuệ cúi đầu: “Bẩm Hoàng Hậu nương nương, nô tỳ tên là Uyển Tuệ.”

“Khăn che mặt của ngươi, cởi ra gọi bản cung nhìn một cái!” Hoàng Hậu nói.

Uyển Tuệ chần chờ một chút, nhìn Thương Mai một chút.

Thương Mai gật đầu nói: “Ngươi để Hoàng Hậu nhìn một chút đi.”

Uyển Tuệ chậm rãi bỏ mạng che mặt, lộ ra một khuôn mặt thanh lệ tuyệt sắc.

Mắt phượng duyên dáng, phong tình vô tận, da trắng ngần, cả khuôn mặt, dù không phải vô cùng hoàn mỹ, nhưng người khác nhìn rồi, có một cảm xúc trìu mến nhịn không được.

Hôm nay Thương Mai tự tay trang điểm cho Uyển Tuệ.

Cô rất hiểu người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, Uyển Tuệ mặt mày mỹ lệ, nhưng nếu so sánh với Tôn Phương Nhi, chênh lệch một tầng, so với dung mạo Tôn Phương Nhi, nàng ta thua không nghi ngờ.

Nhưng nam tử nhìn nữ nhân, không đơn giản chỉ nhìn dung mạo, còn nhìn tư thái và phong tình.

Nhất là, nếu như nữ tử phong tình khí độ đột nhiên xuất hiện, sẽ chiến thắng người có dung mạo làm cho người ta rung động.

Chỉ thấy Uyển Tuệ quỳ trên mặt đất, ánh mắt linh động, môi đỏ kiều diễm lại không quá mạnh mẽ, lông mi rủ xuống, mỹ lệ quyến rũ, tóc búi tăng thêm mấy phần lười biếng.

Hoàng Hậu khẽ gật đầu: “Quả nhiên nhan sắc rất đẹp.”

“Tạ nương nương khích lệ!” Uyển Tuệ có vẻ hơi ngượng ngùng, gương mặt trắng ngần ửng đỏ, lại càng làm cho người ta yêu thích.

Hoàng Hậu tất nhiên không nhận Uyển Tuệ ngay.

Nhưng, lúc Thương Mai xuất cung không lâu sau, đích tôn Hồ gia giận đùng đùng vào cung, nói Hồ Hạnh Nhi muốn mở rộng làm ăn, năm nay ngoài chi phí sinh hoạt ra, sẽ không phát lợi nhuận chia hoa hồng nữa.”

Hồ phu nhân muốn Hoàng Hậu đối phó Hồ Hạnh Nhi, nhưng, Hoàng Hậu biết mình dù cho là mẫu nghi thiên hạ, lại không có cách nào dùng thân phận áp chế Hồ Hạnh Nhi, thay đổi phương châm kinh doanh của Đỉnh Phong Hào.

Nếu không có tài chính viện trợ, dung mạo của nàng ta, không có gì đặc biệt xuất sắc, sao lại được Hoàng Thượng giữ lại chứ?

Nàng ta nhớ tới Uyển Tuệ!

Nàng ta lệnh cung nữ chưởng chuyện Hoa Đoàn tới vương phủ, nói muốn đón Uyển Tuệ cô nương vào cung ở mấy ngày.

Cùng lúc đó, hạ nhân vương phủ cũng bắt đầu có một đợt điều động mới.

Lần biến động này, đề bạt Tôn ma ma cùng mấy nha đầu mới tới nhập phòng hầu hạ.

Du ma ma kêu các nàng ta đến trong, vương phi muốn nói chuyện.

Người phía dưới xếp thành một nhóm, đứng xuôi tay.

Thương Mai ngồi ở ghế trước hành lang, trong tay bưng lấy một ly trà, thần thái nhàn nhạt: “ Các ngươi nhập phủ cũng một thời gian rồi, lần này đề bạt các ngươi đến hầu hạ bên cạnh ta, một là, trải qua những ngày quan sát, các ngươi quả thực làm việc lưu loát, thứ hai, ta gần đây cơ thể không tốt, bên người luôn không thể thiếu người, Du ma ma muốn xử lý chuyện trong phủ, không lo được trong phòng, chỉ dựa vào một mình tiểu Khuyên, quả thực bận vô cùng. Sau này, ban ngày sắp xếp ba người, ban đêm gác đêm ba người, bảy ngày một vòng, lúc thay ca, tiểu Khuyên cùng Tôn ma ma thay thế, nếu vào phòng bên trong hầu hạ, có chút quy củ, Du ma ma sẽ nói với các ngươi rõ ràng, chuyện xấu nói trước, dù sao cũng tốt hơn, các ngươi nghe cho cẩn thận.

“Dạ!” Đám người đồng thanh.

Du ma ma đứng trên thềm đá, ánh mắt sắc bén đảo qua mỗi người, thanh âm của bà ta không ôn hòa như Thương Mai, vô cùng lạnh lùng: “Ta là người trong cung ra, quy củ rất nghiêm ngặt, nhất vào phòng hầu hạ, lại càng nghiêm hơn một chút, quy củ ta đã sai người viết ra, sẽ gọi Uyển Tĩnh tuyên đọc một lần cho các ngươi nghe, các ngươi cẩn thận nghe thì phải nhớ đấy.”

“Dạ!” Đám người lại đồng thanh.

Lúc Uyển Tĩnh tới đọc quy củ, Thương Mai ngồi ở trên ghế, lẳng lặng nhìn sự thay đổi trên mặt mỗi người.

Đáy mắt Tôn ma ma có một tia rất sắc, nhưng che giấu vô cùng tốt, cuối cùng người đã xuất cung, đã qua rèn luyện, rất lõi đời.

Thương Mai muốn bắt được người hạ độc với mình trước, người này không bắt được, cô ăn ngủ không yên.

Cô sơ bộ kết luận nha đầu kia bị người khác sai khiến, người sai khiến nàng ta, hẳn là Tôn ma ma. Điều này, Linh Lợi đã thẩm tra, nghe được cuộc nói chuyện của nha đầu kia và Tôn ma ma.

Bắt được nha đầu kia, cũng không có ý gì, cần phải nắm được Tôn ma ma trước, sẽ bắt được kẻ đứng sau.

Túi thơm, cách mấy ngày sẽ đổi, cho nên, cô không cần chờ quá lâu.

Sau khi những người kia mới đến, Thương Mai dường như cũng chỉ dựa vào sự hầu hạ của các nàng ta, tiểu Khuyên cùng ma ma đều bận rộn những chuyện khác trong phủ.

Linh Lợi cũng không biết đi đâu.

Thương Mai xem như để mình trần trụi bại lộ ra ngoài.

Thấy lúc đổi túi thơm, Thương Mai lấy nha đầu kia hành sự bất lực làm lý do, đuổi ra ngoài.

Như vậy, Tôn ma ma không kịp tìm người khác, nhất định được tự mình ra tay.

Buổi chiều nay, Thương Mai phát hiện túi thơm đặt ở trong ngăn tủ không thấy đâu.

Như vậy, buổi tối hôm nay, Tôn ma ma nhất định sẽ động thủ.

Quả nhiên, đêm nay lúc cô nói muốn tắm rửa, Tôn ma ma để nha đầu khác ra ngoài bận rộn chuyện khác, chính bà ta hầu hạ Thương Mai tắm rửa.

Trên xà nhà, lộ ra một đôi mắt đen, nhìn chằm chằm dưới đáy hết thảy.

Thương Mai ở trong thùng tắm nhắm mắt lại, hưởng thụ lấy nước ấm xung quanh.

Trong đầu, thời không thanh tịnh.

Không nghĩ gì cả.

Bên ngoài có thanh âm lạnh rung. Cô biết Tôn ma ma đang tìm kiếm đồ đạc của mình.

Trong phòng không có người, bà ta tại sau tấm bình phong, đều không nhìn thấy gì cả.

Một cây ngân châm, bay trong không khí.

Chỉ nghe Tôn ma ma kêu đau đớn một tiếng, có người từ trên xà nhà nhảy xuống, một phát bắt được cổ tay của bà ta, đưa bà ta đến sau tấm bình phong.

Thương Mai đang ngâm trong nóng hôi hổi, chậm rãi mở to mắt, hơi nước thấm lông mày lông mi đều một mảnh thấm ướt.

Cô xoa mặt một chút, cười như kh ông cười nhìn Tôn ma ma.

Tôn ma ma đáy mắt hiện lên vẻ kinh hoảng, nhưng lập tức trấn định lại, bởi vì, bà ta còn chưa kịp đổi.

“Là bà?” Thương Mai chậm rãi mở miệng, giọng hơi khàn khàn.

“Là bà ta, tận mắt thấy, tự tay bắt được.” Linh Lợi âm thanh lạnh lùng nói.

“Uh, xử lý tốt túi thơm trước tiên, người trói lại.”

“vương phi, lão nô không hiểu gì, xin ngài chỉ rõ!” Tôn ma ma cường ngang ngạnh nói.

Linh Lợi cười lạnh một tiếng, từ trong tay áo ta kéo ra túi kéo túi thơm mới, quả thực còn chưa kịp đổi, nhưng túi thơm này bên trong đã chứa tiêu hồn tán và cánh hoa Mạn Đà La, bà ta phải làm chính là đổ túi thơm này vào túi thơm kia, để dưới đáy đồ vật.

“Túi thơm này không phải của lão nô, cho dù đưa đến trước mặt Hoàng thái hậu, lão nô cũng sẽ không thừa nhận.” Tôn ma ma trấn định lại, bà ta cũng không làm gì.

“Ngươi yên tâm, ta không đưa ngươi vào cung.” Thương Mai cười gian ác một tiếng, Hoàng thái hậu đã giao ngươi cho ta, ta có thể xử trí ngươi.”

Tôn ma ma vội la lên: “Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do? vương phi, ngài nếu muốn xử trí lão nô, Hoàng thái hậu sẽ không từ bỏ ý đồ, ngài đây đánh vào mặt lão nhân gia.”

Thương Mai nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lộ ra nụ cười tươi đẹp: “Đúng, ngươi nói có nói có lý, cuối cùng người trong cung ra, không thể tự mình thẩm vấn.

Tôn ma ma thở dài một hơi, nhưng lại nghe được Thương Mai nói: “Linh lợi, tìm người đi phủ công chúa một chuyến, mời công chúa tới đây.”

Đọc truyện chữ Full