DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 772

CHƯƠNG 772: ÉP HẮN PHẢN

Hoàng đế nhìn ông ta, rất lâu cũng không lên tiếng, đáy mắt gợn sóng cuồn cuộn, nhất thời, có hàng trăm loại suy nghĩ loé qua.

Nhưng cuối cùng, ông ta nở ra một nụ cười nhạt, khẽ ho một tiếng: “Hôm nay nhị đệ dùng thiện với Trẫm đi.”

Đôi con ngươi An Thân Vương lập loè: “Vâng!”

Bữa cơm này, đương nhiên không phải là nói cốt nhục tình thân.

Nhưng An Thân Vương cũng không nghĩ ra, mục đích chân chính của ông ta là gì, chỉ tưởng ông ta vẫn chưa từ bỏ, muốn tiếp tục khuyên.

Khi ông ta ngồi ở trước bàn ăn, nhìn thấy có người vén rèm ra, chầm chậm đi tới, thân ảnh đó, khuôn mặt đó, quen thuộc không nói thành lời, ông ta lập tức hiểu ra.

Bà ta gầy đi rất nhiều, cả cái cằm đều nhọn ra, nhưng cả người rất có sinh khí, rất có sinh lực, đằng sau bà ta có hai thị nữ, bước đi khoan thai, giơ tay nhấc chân đều có vài phần tư thái xinh đẹp, hoàn toàn không mất đi sự ưu nhã trước đây.

Sau khi bà ta đi vào, đôi mắt chỉ nhìn một người, làn nước mùa thu mờ mịt, nụ cười nơi cánh môi mang theo vài phần nhu tình e thẹn.

Bà ta thẹn thùng hành lễ: “Tham kiến Hoàng thượng!”

Hoàng đế cầm lấy bàn tay trắng như ngọc của bà ta, hất cằm lên: “Vị này là An Thân Vương, chào An Thân Vương đi!”

Liên Thuý Ngữ như là lúc này mới nhìn thấy An Thân Vương cũng có mặt ở đây, bà ngẩng đầu lên, ý cười trên mặt giảm đi một phần, duy trì sự đoan trang trước đây, dè dặt mà cúi người: “Bái kiến An Thân Vương.”

Sự nhu tình lúc nãy của bà ta chỉ đối với một mình Hoàng đế thôi.

An Thân Vương chỉ cảm thấy một ngụm máu tươi đang không ngừng trào dâng, từ dưới chân xông lên đến đầu não, khuôn mặt tức giận đỏ bừng lên, chỉ suýt chút đã phun ngụm máu tươi ra.

Đôi mắt của ông ta cứ nhìn chăm chăm vào tay của Hoàng đế, tay của Hoàng đế, bây giờ đang cầm lấy tay của A Ngữ.

“Vương gia?” Thấy ông ta rất lâu cũng không trả lời, Liên Thuý Ngữ bèn gọi một tiếng.

An Thân Vương nuốt ngụm máu tươi đó xuống, bình tĩnh lại mà nói: “Huyện chúa đa lễ rồi.”

Liên Thuý Ngữ mỉm cười ngồi xuống, nói: “Rất lâu chưa gặp qua Vương gia rồi, Vương gia vẫn khoẻ chứ?”

“Khoẻ, Huyện chúa có lòng rồi.”

Hoàng đế nghe thấy lời này, thì khẽ ngạc nhiên: “Nàng nhớ đệ ấy sao?”

Liên Thuý Ngữ cười cười nói: “Ta và Vương gia có duyên gặp mặt vài lần, sao có thể không nhớ?”

Sắc mặt Hoàng đế khẽ thay đổi, Tôn Phương Nhi có nói với ông ta qua, sau khi hạ hai loại Cổ dễ nghe và tình cổ, thì bà ta chỉ sẽ nhớ những nam nhân là người thân của mình thôi.

Cũng chính là nói, bà ta chỉ có thể nhớ cha huynh của mình và ông ta, chứ không thể nhớ ra lão nhị được.

Bởi vì lúc hạ Cổ dễ nghe, Tôn Phương Nhi ở bên cạnh bà ta chỉ đọc tên của một nam nhân, như vậy thì, trong lòng bà ta sẽ chỉ nhớ người nam nhân đó.

Những người khác cho dù có thân thiết thì bà ta cũng sẽ không nhớ ra, bao gồm Hạ Hoè Quân.

Hôm hạ cổ, bà ta ngay cả Lương Thụ Lâm mỗi ngày đều lảng vảng ở trước mặt bà ta mà cũng không nhớ ra, sau này mới quen biết lại.

Những người quen biết hoặc là nói cho bà ta biết sau khi bị hạ cổ độc, thì bà ta sẽ nhớ.

Nếu chỉ có tình cổ, thì bà ta không tới nỗi sẽ quên đi, nhiều nhất chỉ là quên tình, nhưng cùng hạ với Cổ dễ nghe thì lại khác, đáng lẽ sẽ không nhớ ra mới phải, cổ dễ nghe còn có tên khác, chính là sâu nghe lời, nghe thấy lời của người hạ cổ độc rồi thì trừ phi được giải cổ độc, nếu không sẽ luôn bị khống chế.

Không lẽ, Tôn Phương Nhi đã gạt ông ta?

Ông ta nghĩ đến đây, liền ôm lấy vai của Liên Thuý Ngữ, ôm lấy bà ta bên cạnh mình, Liên Thuý Ngữ thẹn thùng nói: “Hoàng thượng, Vương gia còn ở đây mà.”

“Đệ đệ trong nhà, có sao đâu? Sau này đệ ấy chính là tiểu thúc của nàng rồi?” Hoàng đế như cười mà như không cười nhìn An Thân Vương nói.

Đôi tay An Thân Vương siết lại thành nắm đấm, trên mặt đỏ bừng như muốn vắt ra máu tươi, ông ta che đi sự thê thảm dưới đáy mắt mình, chầm chậm rũ mắt xuống, nhưng không nói được chữ nào.

Liên Thuý Ngữ mỉm cười mà nhìn An Thân Vương, đáy lòng đột nhiên có chút kỳ lạ, sau đó là đau nhói, bà ta đưa tay ôm lấy ngực, sắc mặt lập tức trắng bệch.

“Sao thế?” Hoàng đế thấy thần sắc bà ta không đúng, liền hỏi.

“Không sao!” Liên Thuý Ngữ ngẩng đầu lên, đáy mắt mù mờ mà nhìn An Thân Vương: “Chỉ là hồi nãy nhìn Vương gia, trong lòng ta không biết tại sao mà đột nhiên đau lên một cái.”

Trái tim của An Thân Vương vì câu nói này của bà ta mà đột nhiên đau lên dữ dội, đáy lòng có một sự vui mừng lờ mờ, có phải là cho dù bà đã trúng tình cổ, nhưng vẫn còn có ông ta không?

Sắc mặt Hoàng đế đen lại: “Nàng về nghỉ ngơi cho tốt trước đi.”

Nhất định là có gì đó không đúng.

“Nhưng, hôm nay không phải người đã nói, bảo ta nói chuyện với Vương gia, khuyên nhủ ngài ấy sao?” Liên Thuý Ngữ nghi hoặc mà hỏi: “Sao lại bảo ta đi rồi?”

Đôi con ngươi của An Thân Vương đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hoá ra, không phải đơn thuần là muốn kích thích ông ta, mà là kêu A Ngữ tới để khuyên nhủ.

Hoàng đế nhàn nhạt nói: “Bây giờ không cần nữa, Vương gia sẽ đồng ý thôi.”

Liên Thuý Ngữ mỉm cười xinh đẹp: “Vậy thì tốt, vậy ta về trước đây.”

Bà ta đứng dậy, cúi người với Hoàng đế, rồi lại cúi người với An Thân Vương một cái, lúc chuẩn bị đi, còn nhìn An Thân Vương một cái, đáy mắt lại loé qua một tia nghi hoặc.

Đôi con ngươi của An Thân Vương, khiến người ta nhìn mà đau lòng kỳ lạ.

Bà ta mờ mịt mà đi ra ngoài, Lộ công công dìu lấy bà ta ở bên ngoài, nhẹ giọng nói: “Huyện chúa, cẩn thận bậc thềm.”

Liên Thuý Ngữ nhìn Lộ công công, hỏi: “Công công, Hoàng thượng vốn bảo ta đến khuyên nhủ An Thân Vương, kêu ông ta giết vợ của lão thất, lão thất này là ai? Vợ của hắn lại là ai?”

Lộ công công mỉm cười nói: “Cái này nô tài sao mà biết chứ?”

Hoàng đề cố ý không nói ra tên của Vương gia, là bởi vì trong cung có người bàn tán, Mộ Dung.

Khanh là phu quân của Thương Mai, nều như nói tên, bà ta sẽ biết là phu quân của Thương.

Mai, nêu nói lão thất thì sẽ không biết là ai.

Lộ công công rũ mắt xuống che đi cảm xúc nơi đầy mắt, tiếp tục dìu Liên Thuý Ngữ đi xuống, sau đó, phái người đưa bà ta về Hi Vi Cung, còn ông ta vẫn đứng bên ngoài điện chờ hầu hạ.

‘Sau khi Liên Thuý Ngữ đi, Hoàng để tỏ rõ thái độ, lạnh lùng nói: ‘Hạ Thương Mai không ch, thì bà ta chết, đệ tự lựa chọn đi, không chỉ là Hạ Thương Mai chết, còn phải cho lão thất uống thuốc đoạn tử, chỉ cần đệ làm được, Trẫm lập tức ban hôn cho các người, hơn nữa, chỉ có Hạ Thương Mai chết, đệ mới có thể danh chính ngôn thuận lấy A Ngữ.

An Thân Vương tức giận nói: “Người không sợ ép đệ ấy phản lại sao?”

“Đệ ấy sẽ làm vậy sao?” Hoàng đề bình tĩnh mà hỏi.

An Thân Vương nhìn chăm chăm vào ông ta, đôi con ngươi phun ra lửa giận, nhưng, đôi con ngươi của Hoàng đề lại trầm tĩnh như giêng sâu.

An Thân Vương đột nhiên hiểu ra, hít ngược một hơi lạnh: “Đây chính là con đường thứ ba, đúng không? Lão thất có con đường thứ ba để đi, nêu như đệ ấy không làm theo những gì mà.

người nói trước đây thì người sẽ ép đệ ấy phản lại, đệ ấy phản, thì ngài có thể danh chính ngôn thuận giết chết công thần này, giết đi đệ đệ ruột của người
Hoàng đế cười, rất lâu sau, ông ta khẽ giọng nói: “Đệ nghĩ nhiều rồi, nghĩ nhiều rồi, Trẫm không có ý này.”

An Thân Vương nhìn thần sắc của ông ta, trong lòng đã hiểu hết, đây mới là mục đích cuối cùng của ông ta.

Lão thất chắc chắn cũng biết, nếu không, hắn sẽ không lên kế hoạch chuyện khởi binh, hắn sẽ không sống chết cũng không cho Thương Mai vào cung, bởi vì, hắn biết, Thương Mai vào cung thì nhất định sẽ chết trong cung, Thương Mai chết, lão thất phản, đây là chuyện chắc chắn.

Tất cả mọi thứ mà ông ta làm đều là vì ép lão thất phản.

Ông ta biết lão thất sẽ không giết Hạ Thương Mai và đứa con trong bụng cô, càng sẽ không uống thuốc vô sinh, cho nên, lão thất thật sự chỉ còn một con đường để đi, đó chính là phản.

Hơn nữa, ông ta gần như có thể khẳng định, nếu như lão thất phản thì Hoàng thượng nhất định sẽ phái An Thân Vương ông ta làm đại nguyên soái dẹp loạn phản nghịch, bởi vì, A Ngữ ở trong tay ông ta.

Ông ta có thể vì A Ngữ mà cả đời không lấy vợ, thì nhất định sẽ vì A Ngữ mà đi dẹp loạn nghịch tặc.

Bởi vì, lão thất mà phản thì không còn tình huynh đệ nữa, nếu như ông ta không đi thì là bất trung, hơn nữa, nếu như ông ta không đi, thì còn có Tiêu Hầu, Tiêu Kiêu, Trần lão thái quân, mấy người này, sẽ được ông ta sử dụng.

Đọc truyện chữ Full