DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 792

CHƯƠNG 792: PHÂN BỐ BINH QUYỀN

Thương Mai sau khi thấy hắn ta đi rồi, từ từ bò xuống giường, ngồi ở trước bàn, rót một ly nước uống, mới cảm thấy môi lưỡi không có khô khốc như vừa rồi.

Cô hôn mê hai ngày, chứng minh hai ngày không có uống giọt nước nào, một hạt cơm cũng không có vào bụng, cho dù không có bị người ta bỏ thuốc mê, cũng sẽ không có một chút sức lực nào.

Sau khi uống nước, cô nghỉ ngơi một lát, đưa tay sờ túi châm của mình, lại trống không, túi châm bị bọn họ lấy đi rồi.

Không có túi châm, không có sợi dây sẹo, cô liền mất đi năng lực tự cứu và tự vệ.

May mắn, không có túi châm, cô vẫn là một đại phu, biết huyệt vị không cần dùng châm cũng có thể kích thích.

Nhưng, hiện nay chưa ăn cái gì, cô cũng không có sức đi ấn huyệt vị.

“Có người không?” Cô gọi một tiếng.

Ngoài cửa liền có người mở cửa, vậy mà là Thương Khâu, hắn ta đi vào, chắp tay hỏi: “Vương phi có gì căn dặn?”

“Ta đói rồi, muốn ăn cơm.” Thương Mai mệt lả nói.

Thương Khâu cười nói: “Vương phi yên tâm, vừa rồi Vương gia khi đi ra, đã lệnh người chuẩn bị rồi, Vương phi đợt một lát thì có thể ăn rồi.”

“Cảm ơn!” Thương Mai nhìn hắn ta, hỏi: “Nơi này là nơi nào?”

“Bẩm Vương phi, đây là Loan Thành.”

Loan Thành sao?

Thương Mai sững ra: “Không phải là nói về Nam Quốc sao? Tại sao lại tới Loan Thành?”

Loan Thành và Nam Quốc một ở phía đông, một ở phía nam, căn bản không cùng phương hướng, tuy nói trái đất là hình tròn, cuối cùng có thể tới, nhưng hà tất gì phải lãng phí thời gian lãng phí hành trình vậy?

Thương Khâu cười nói: “Là về Nam Quốc, tới Loan Thành an toàn hơn một chút.”

Thương Mai hiểu rồi, bọn họ là cố ý đi vòng, bọn họ về Nam Quốc, rất nhiều người đều sẽ đoán được, nhưng bọn họ không đi đường tới thẳng Nam Quốc, mà vòng sang phía đông đi một vòng lớn, người tìm cô ở Nam Quốc nếu đợi không được cô, chắc chắn tưởng rằng đoán sai, sẽ không ở lại lâu, nhất định sẽ đi xung quanh tìm cô.

“Vương phi, nếu không có căn dặn gì khác, tại hạ ra ngoài trước.” Thương Khâu nói.

Thương Mai bỗng gọi hắn ta lại: “Trước tiên không cần vội, ngươi cùng ta nói chuyện đi.”

Thương Khâu mỉm cười nhìn cô: “Vương phi, nếu muốn từ trong miệng của tại hạ hỏi được cái gì đó, là không thể đâu.”

“Ta biết, ngươi là một người thông minh, yên tâm, ta chỉ muốn biết phu quân nhà ta có ở trong tay Vương gia các ngươi không.”

“Không có.” Thương Khâu nói.

“Không có sao?”

Thương Khâu nói: “Điểm này không cần thiết phải giấu diếm Vương phi, chúng ta quả thật phái người đi rồi, nhưng không bắt được Vương gia, chúng ta là việc sắp thành thì lại hỏng.”

Thương Mai thầm sinh nghi, nếu lão thất không rơi vào trong tay của Nam Hoài Vương, chẳng lẽ là rơi vào trong tay của Hoàng thượng?

Nếu như dựa theo trước đó mà suy đoán, Hoàng thượng đối phó lão thất là vì ép Thái hoàng thái hậu trở về, vậy mục đích của ông ta đã đạt được, lão thất chắc an toàn rồi.

“Vương phi, Hoàng thượng cũng không bắt được Vương gia!” Thương Khâu dường như biết được suy nghĩ trong lòng cô, trực tiếp nói.

Thương Mai vô cùng kinh ngạc: “Không có rơi vào trong tay của Hoàng thượng sao?”

“Phải, khi chúng ta rời kinh, Hoàng thượng đã phái ra một lượng lớn binh mã đi tìm tung tích của Nhiếp Chính Vương, vì thế, chúng ta phỏng đoán, Vương gia cũng không có rơi vào trong tay của Hoàng thượng.

Trong lòng Thương Mai rất loạn, nếu lão thất không rơi vào trong tay của Hoàng thượng, hắn nếu thoát ra ngoài thì nhất định sẽ trở về Hàn Sơn tập hợp với cô, nhưng hắn lại mất tích rồi.

Chỉ có hai khả năng, một loại khả năng là chết rồi.

Một loại khả năng khác, chính là trọng thượng, không biết tìm nơi nào trốn đi rồi.

Nhưng, như những gì Thương Khâu nói, Nam Hoài Vương đã phái người ra ngoài, Hoàng thượng cũng phái người tìm hắn, hắn phải trốn đi, đâu có dễ dàng?

Hiện nay chỉ sợ trong kinh sớm đã bị lật tung, nếu hắn có sức cầm cự thoát ra, cho dù không tới Trần phủ, cũng nhất định sẽ tới phủ Lễ Thân Vương, nếu không, hắn đâu còn có nơi nào ẩn thân?

Lòng nóng như lửa đốt, liền cảm thấy trong bụng đau nhói một trận.

Cô vô thức đưa tay giữ chặt, trên mặt xuất hiện nét đau khổ.

“Vương phi giữ gìn sức khỏe, việc gì cũng nghĩ cho đứa bé trong bụng.” Thương Khâu khuyên.

Thân thể cô vốn suy nhược, mang thai rất không dễ dàng, hiện nay còn chưa được ba tháng, thai nhi bất cứ lúc nào cũng có khả năng sảy.

Đứa trẻ này đến không dễ, cô không thể mất như vậy được, nếu không sẽ có lỗi với lão thất.

Nghĩ tới đây, Thương Mai cố gắng hít thở, sắc mặt trắng bệch, xua xua tay không có sức: “Tiên sinh, có thể giúp ta kê một toa thuốc an thai được không?”

“Tự nhiên là có thể!” Thương Khâu nói.

“Làm phiền rồi!”

Thương Khâu đi tới, đỡ cô đi tới bên giường: “Tại hạ hiểu chút y lý, Vương phi hiện nay nên cố gắng nằm trên giường nghỉ ngơi mới được, số thuốc mê đó tuy nói không có tác hại với thai nhi, nhưng dù sao hai ngày không được ăn cái gì, cơ thể cực kỳ suy yếu, nên nằm trên giường.”

Thương Mai chỉ cảm thấy bụng đau nhói từng cơn, trong lòng cô rất kinh sợ, nhưng cũng không biểu lộ ra, chỉ lịch sự nói cảm ơn.

Thương Khâu bố trí ổn thỏa cho cô, liền xoay người đi ra căn dặn người đi bốc thuốc.

Lại qua khoảng một nén nhang thì có một thiếu nữ mặc quần áo màu xanh bê một cái cháo nhỏ đi vào.

Thiếu nữ áo xanh đó đi thẳng tới bên giường, nói: “Vương phi, tiên sinh căn dặn nô tỳ bê cháo vào, nói Vương phi lâu rồi chưa ăn gì, nên ăn đồ ăn mềm như cháo mới không hại tới dạ dày.”

Thương Mai đưa tay cầm lấy, lại không ngờ, ngay cả sức cầm bát cháo cũng không có.

Thiếu nữ áo xanh nói: “Vương phi, ta đút cho người ăn.”

“Làm phiền rồi.” Thương Mai chỉ có thể làm một phế vật.

Thiếu nữ áo xanh hình như chưa từng hầu hạ người khác, khi đút Thương Mai ăn cháo, động tác rõ ràng vô cùng gượng gạo, Thương Mai nhìn tay của nàng ta, trên mu bàn tay có vài vết sẹo, hơn nữa làn da rất thô ráp, ngược lại giống như một người luyện võ.

“Ngươi tên là gì?” Thương Mai làm quen với nàng ta.

Thiếu nữ đó nói: “Ta tên Lục Y.”

“Lục Y cô nương là người hầu hạ Vương gia sao?”

Lục Y ngược lại thành thật: “Ta trước không phải là người hầu hạ Vương gia, chỉ là hiện nay ở bên ngoài, lại mang theo Vương phi, bên cạnh Vương gia không có gia quyến nữ và a hoàn, liền để ta đến hầu hạ người.”

Nàng ta không có tự xưng nô tỳ, nghĩ lại, quả thật không phải là người hầu hạ.

Nếu không phải là nô tỳ, chính là người làm việc, vậy nàng ta nhất định biết nội tình.

Thương Mai cũng không vội, tránh để lộ tâm tư dẫn tới sự cảnh giác của nàng ta.

Hi Vi cung.

A Xà cô cô từ sau khi cho Hoàng đế một viên đan dược, tinh thần ông ta tốt hơn một chút, mỗi ngày đều tới Đông Các thỉnh an, nhưng, Thái hoàng thái hậu quá nửa không gặp ông ta, có gặp cũng chỉ là để ông ta dập đầu xong thì mau cút.

Ngày tết trung thu, ông ta cố tình lệnh cung nhân chuẩn bị gia yến, nói muốn ăn một bữa cơm với lão tổ tông.

Nhưng, Thái hoàng thái hậu không có góp mặt, chỉ ở Đông Các tùy tiện ăn chút gì đó, ông ta bất đắc dĩ, lệnh người đem đồ ăn đưa tới Đông Các, toàn bộ bị Thái hoàng thái hậu thưởng cho bên dưới, để đám nô tài ăn.

Mà buổi triều sớm sau tết trung thu, Thái hoàng thái hậu cuối cùng ấn định phân bố binh quyền, trong tay các quân hầu tướng quân lần lượt nắm giữ năm vạn binh mã, số còn lại do Binh bộ thượng thư quản lý, Binh bộ thượng thư là Lương Vương, như thế, tương đương binh quyền là bị hắn cầm chặt trong tay.

Binh quyền, luôn là giới hạn của Hoàng đế, nhưng Thái hoàng thái hậu luôn động vào giới hạn của ông ta, vốn tưởng rằng mượn lần gia yến này, có thể dung hòa mối quan hệ với lão tổ tông, không ngờ lão tổ tông lại lòng dạ sắc đá như vậy, ông ta cuối cùng cũng nổi giận rồi.

Tối ngày 18, ông ta ở cung càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, liền khoác áo choàng đi tới Đông Các.

“Ngủ rồi, Hoàng thượng ngày mai hẵng tới dập đầu!” A Xà cô cô cản ông ta ở ngoài cửa.

Hoàng đế tối sầm mặt: “Nếu Thái hoàng thái hậu không gặp, trẫm liền quỳ ở đây cả đêm, quỳ tới khi nào Thái hoàng thái hậu gặp trẫm mới thôi.”

“Hà tất gì phải vậy? Ngươi biết Thái hoàng thái hậu là người ăn mềm không ăn cứng, nhiều năm như vậy, còn không hiểu Thái hoàng thái hậu sao? Trở về đi, đừng làm khó chính mình.” A Xà cô cô nhẫn nại nói.

A Xà cô cô cũng là sợ ông ta ép Thái hoàng thái hậu tới sốt ruột, vị đó một khi nổi giận, thì không còn nhân phẩm gì rồi.

Sự tình nháo căng thẳng, đối với ai cũng không tốt.

Đọc truyện chữ Full