DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 838

CHƯƠNG 838: CHUNG QUY LÀ KHÔNG NỠ

Thương Mai nhớ tới chuyện của Thái hoàng thái hậu mà lão thái quân đã nói, đã cố ý che giấu thân phận của bà, nghĩ đến, thân phận của bà có lẽ cũng giống như đại sư đuổi ma Mao Tiểu Phương.

Nhưng, nói như vậy, tức là thế giới này thật sự có quỷ ư?

“Nếu thế giới không có quỷ thì tại sao hồn phách của ngươi lại có thể ở trong thân thể người ta?” Thái hoàng thái hậu như nhìn thấu suy nghĩ của cô, chỉ một câu đã bóc trần.

Thương Mai suy nghĩ một chút: “Đúng vậy, có một số việc khoa học không thể giải thích được.”

“Được rồi, hôm nay ai gia không phải thảo luận khoa học với ngươi.”

A Xà cô cô bưng trà lên, trước trình lên cho Thương Mai, Thương Mai vội vàng đứng lên, bưng trà trong tay cho Thái hoàng thái hậu: “Mời người uống trước.”

Biết bà có thể giao tiếp với linh hồn, Thương Mai càng kính sợ.

Thái hoàng thái hậu không nhận lấy mà chỉ nhìn cô, có vẻ bất đắc dĩ nói: “Thương Mai, ai gia nói với ngươi những lời từ đáy lòng này là hi vọng gần gũi với ngươi hơn, nhưng ngươi thì hay rồi, đối với ai gia giống như gặp quỷ, trước ngươi cũng không hề sợ ai gia như thế, bây giờ đây là có chuyện gì?”

Thương Mai thấy bà chợt trở nên bình dị gần gũi, vẻ mặt cũng không còn khí thế uy nghiêm hàng ngày, thầm thở phào nhẹ nhõm, nói thẳng: “Dù ta biết từ ngày ta xuyên qua trở đi, rất nhiều chuyện đã không thể dùng khoa học để giải thích, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi chuyện quỷ quái. Từ khi ở miếu Long Vương gặp phải những chuyện kỳ quái đó, lòng ta luôn lơ lửng, cảm giác khó tả.”

“Đây là chuyện trái với tín ngưỡng bản thân ngươi, tất nhiên ngươi sẽ cảm thấy quái dị, nên ai gia cho ngươi Sợi dây sẹo, là muốn ngươi dần dần tiếp nhận. Đứa nhỏ này, ngươi cũng thật là cố chấp, nhưng không trách ngươi được vì ngươi vốn học y.”

Thái hoàng thái hậu chợt trở nên hiền từ dễ gần, khiến Thương Mai cảm thấy nhẹ nhõm, cô thật lòng nói: “Cảm ơn người.”

Thái hoàng thái hậu thấy cô đã thả lỏng một chút, mới nói: “Bệnh của Hoàng đế không lạc quan lắm, ngoài ban đỏ cánh bướm nặng thêm còn có cổ độc cắn trả, nếu ngươi không trị khỏi thì mấy tên nghịch tặc kia lập tức sẽ nói ngươi hành thích vua, vì vậy ngươi hãy cẩn thận một chút. Ôn Yến sẽ chỉ dạy ngươi y thuật, nhưng sẽ không can thiệp việc điều trị của ngươi, ai gia cũng không gặp hỏi ngươi điều trị như thế nào, phương pháp trị liệu cụ thể hay là quá trình thực hiện của bản thân ngươi.”

Thương Mai hơi nghi hoặc một chút: “Tại sao không bảo đại phu Ôn Yến trực tiếp điều trị cho Hoàng Thượng?”

A Xà cô cô nói: “Hoàng Thượng dù sao vẫn là Hoàng Thượng, có một số người không thể can thiệp tuổi thọ hoàng thượng, nhưng có một số người lại có thể.”

Thương Mai càng cảm thấy khó hiểu, rõ ràng, cô là người có thể can thiệp tuổi thọ Hoàng Thượng, chắc là mình còn có một lai lịch khác, là thần tiên hạ phàm chăng?

“Ta… lợi hại như vậy sao?” Thương Mai thăm dò hỏi.

A Xà cô cô tức giận nói: “Tất cả người hiểu được y thuật đều có thể can thiệp tuổi thọ hoàng thượng, không, dù người không hiểu được y thuật cũng được, là người đều có thể, rõ chưa?”

Thương Mai càng khó hiểu: “Là người đều có thể can thiệp, nhưng đại phu Ôn Yến và lão tổ tông lại không thể can thiệp, các ngươi không phải người hả?”

Thương Mai cảm thấy não mình có chút không đủ dùng, nhất định là cô ngốc rồi.

A Xà cô cô thở dài một tiếng: “Đại phu Ôn Yến là Thái hoàng thái hậu của nước Đại Lương, nếu nàng đến chữa bệnh cho Hoàng đế Đại Chu ta, chữa khỏi thì không sao, nếu trị không khỏi thì sao? Còn về phần lão tổ tông…”

A Xà cô cô liếc nhìn Thái hoàng thái hậu một chút: “Đây chính là vấn đề thân phận, ngươi cũng không quan tâm là thân phận gì.”

Cuối cùng đầu óc Thương Mai đã trở nên minh mẫn, thật sự là một lần mang thai ngốc ba năm, cô vừa tiến vào trạng thái ngu dại, còn phải chịu đựng ba năm.

Dù vẫn rất hiếu kì thân phận Thái hoàng thái hậu, nhưng cô cũng rất thông minh không hỏi, nếu người ta muốn nói thì đã sớm nói rồi.

Tốt xấu, người ta cũng đã nói là đồng hương, đồng hương đồng thanh đồng khí, dễ nói chuyện hơn rất nhiều.

Thái hoàng thái hậu thấy cô cuối cùng đã trở lại bình thường, nói: “A Xà, ngươi hãy đi cùng nàng một chuyến, Hoàng đế nhất định sẽ gây sự, có ngươi ở đó, ít nhất Thương Mai không bị uất ức.”

A Xà cô cô nói: “Vâng, chúng ta sẽ đi ngay.”

Thương Mai vội vàng đứng lên: “Vâng, vậy ta đi đã, cáo lui.”

Thái hoàng thái hậu gọi cô lại, cầm cuốn sách bên cạnh lên: “Ngươi qua đây, hãy nhìn xem quyển sách này, ngươi có thể nhìn ra cái gì?”

Thương Mai nhìn quyển Vô Tự Thiên Thư kia, lắc đầu: “Ngoài trang bìa, ta chẳng thấy gì cả, không có chữ.”

Thái hoàng thái hậu ừ một tiếng, dường như rất hài lòng với đáp án này: “Rất tốt, đi đi.”

Thương Mai giật mình, mình không nhìn ra cái gì mà lại khiến bà ấy vui mừng sao?

Sau khi ra khỏi cửa, Thương Mai không kìm được hỏi A Xà cô cô: “Cô cô, quyển sách kia, người có thể nhìn ra cái gì không?”

“Có thể!” A Xà cô cô nói.

Thương Mai chán nản: “Ta chẳng nhìn ra cái gì, may mà lão tổ tông không nói ta ngu dốt.”

“Ngươi nhìn không ra thì càng tốt hơn, nếu ngươi nhìn ra, bà ấy lại không yên tâm về ngươi. Quyển sách kia là quyển sách không tầm thường, người có thể nhìn ra chỉ có thể là một trong hai loại người, một loại là trong lòng có quỷ, một loại chính là người giống Thái hoàng thái hậu.”

“Ồ, thì ra là thế!”

A Xà cô cô thở dài một tiếng: “Các ngươi vốn không nên biết đến những chuyện này, sống tốt cuộc sống của các ngươi là được, nhưng mỗi triều mỗi đời, đều khó tránh khỏi trải qua chuyện anh em tương tàn, nồi da nấu thịt.”

Thương Mai rất tán thành, cô trầm mặc một chút, rồi hỏi: “Tại sao Thái hoàng thái hậu lại cứu ta thế?”

A Xà cô cô cười: “Thật ra có mấy lựa chọn, nhưng ngươi là thích hợp nhất, bởi vì ngươi là bị cấp trên phản bội mà chết, có thể hiểu được bị phản bội là như thế nào, trong lòng chắc chắn cũng có sự giận dữ, bà ấy là nhằm vào sự giận giữ của ngươi nhất định có thể gây ra chút sóng gió.”

Nghe vậy, Thương Mai vẫn không hiểu.

A Xà cô cô dường như nhìn ra nghi ngờ của cô, tiếp tục giải thích nói: “Bà ấy đã tính được đại kiếp của Hoàng đế, lão Thất cũng nhất định sẽ làm Nhiếp Chính vương, hắn là lựa chọn tốt nhất. Vả lại, từ trước đến nay Hoàng đế nhiều người thân, nhưng lão Thất cưới bất kỳ con gái đại thần nào cũng không thích hợp. Phía sau họ đều có một gia tộc, nếu những gia tộc này không đồng lòng với lão Thất thì lại hỏng chuyện, chỉ có ngươi, dù sinh ra từ gia tộc nào thì ngươi vẫn không phải người của gia tộc đó, ngươi chỉ là một cô hồn đến từ thời không khác. Nên lão Thất sẽ trở thành chỗ dựa duy nhất của ngươi, mà ngươi lại là quân y đặc công, dù không thể giúp lão Thất một tay thì cũng sẽ không liên lụy hắn, lúc ấy, Thái hoàng thái hậu là nghĩ như vậy.”

Thương Mai mở to mắt: “Chẳng lẽ từ khi bắt đầu, lão tổ tông đã chọn ta làm vợ của lão Thất?”

“Nếu không, ngươi cho rằng dựa vào cái gì mà ngươi đáng để bà ấy tốn công tốn sức như vậy?”

Thương Mai xấu hổ: “Ta đúng là phụ lòng Thái hoàng thái hậu rồi, ta chẳng giúp đỡ lão Thất được việc gì, mà còn liên lụy hắn.”

“Ngươi đừng nói như vậy, lúc ấy lão Thất bản thân bị trọng thương, nếu không phải ngươi, e là hắn cũng không thoát khỏi một kiếp, hơn nữa, sau này các ngươi cũng có thể phối hợp với nhau, chí ít, đảng Thái phó và đảng Quý thái phi đều là các ngươi liên thủ làm suy sụp.

Lần này các ngươi để Hoàng đế dắt mũi, cuối cùng, lão Thất trước sau vẫn không bằng lòng trở mặt với Hoàng đế, hắn vẫn lấy tâm thái thần tử đối mặt Hoàng đế, bị thua thiệt về mặt khí thế. Ngươi chắc chắn sẽ hỏi, nếu lão tổ tông đã không ưa Hoàng đế, tại sao còn muốn cứu hắn, nếu Hoàng đế sớm băng hà thì chuyện sẽ dễ dàng hơn, nhưng lại kéo tới hiện tại, gây ra nhiều ảnh hưởng không tốt với Đại Chu, cho nên, Hoàng đế nhất định phải còn sống. Hắn đã gây ra tai vạ thì cũng phải lấy danh dự của hắn đi thu dọn, cũng không thể để lão Thất gánh chịu tất cả tội danh, từ nhân quả tuần hoàn mà nói, cũng không tốt với Hoàng đế.”

Thương Mai gật đầu: “Điểm ấy thì ta hiểu.”

A Xà cô cô nhẹ nhàng nói: “Người là càng sống càng thụt lùi, Thái hoàng thái hậu mềm lòng, không âm độc bằng trước kia, dù ngoài miệng bà ấy nói mặc kệ Hoàng đế, nhưng cuối cùng lại không nỡ.”

Đọc truyện chữ Full