DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 872

CHƯƠNG 872: XẢY RA CHUYỆN RỒI

Ngày mùng tám tháng ba, từ Giang Đông truyền tới tin tức, nói là dịch bệnh cảm mạo bùng phát, cần một lượng lớn dược liệu.

Hơn nữa cục Huệ Dân đã không còn có thể tiếp nhận nổi nhiều bệnh nhân như vậy, các đại phu trong dân gian thì lại như thể đã thông đồng với nhau, cùng đẩy giá dược liệu lên, cộng thêm phí chẩn bệnh cũng tăng cao, thành ra bách tính bình thường khó mà đủ điều kiện khám bệnh.

Vùng Giang Đông này nằm trong khu vực đối lưu nam – bắc, gần như mỗi năm đều phải bùng phát một lần dịch cảm mạo, vì thế, một tháng trước Thái Y Viện đã hạ lệnh cho cục Huệ Dân của Giang Đông chuẩn bị lượng lớn dược liệu.

Nhưng mà, tổng ti của cục Huệ Dân Giang Đông cũng từng thượng tấu, nói là giá cả dược liệu từ đầu năm đã bắt đầu tăng mạnh, không chỉ tăng mạnh, mà còn có người thu mua dược liệu số lượng lớn nữa, hiện giờ dược liệu điều trị cảm mạo trên thị trường cực kỳ khan hiếm.

Dược liệu khan hiếm, có thể điều từ châu phủ lân cận sang cũng được, nhưng mà, nói đến cũng kỳ, thị trường dược liệu năm nay dường như có người cố tình nhúng tay vào quấy rối vậy, kể từ đầu năm tới giờ, khắp các nơi trên cả nước, phàm là có dược liệu điều trị cảm mạo xuất hiện, thì sẽ bị người thu mua gom số lượng lớn, thế nên, các châu phủ khác cũng không có được bao nhiêu dược liệu điều trị cảm mạo.

Không có dược, căn bệnh vặt như cảm mạo cũng có thể chuyển biến thành bệnh nặng, hơn nữa còn lây lan khuếch tán trên diện rộng, kể từ khi Y Bảo thành lập tới giờ, lần đầu tiên phải tiếp nhận khảo nghiệm gay gắt tới như vậy.

Cục Huệ Dân đã bị các nạn dân chen chúc tới giọt nước cũng chen không lọt, nhưng mà, các đại phu ở đây cũng đều phải có bột mới gột được hồ, có thể giảm bớt triệu chứng đấy nhưng lại không có dược để điều trị dứt điểm.

Mộ Dung Khanh hai ngày liên tiếp không trở về phủ, vẫn luôn cùng với đại thần khẩn cấp thương nghị chuyện này.

Không hề nghi ngờ, đây chính là một âm mưu.

Thương Mai cũng đang cùng mấy người tỷ muội nói về chuyện này.

“Năm ngoái thị trường dược liệu đóng cửa, đầu năm nay vừa mở lại, liền có người thu mua dược liệu trị cảm mạo với số lượng lớn, rõ ràng là muốn nhằm vào Giang Đông mà, Giang Đông hầu như năm nào cũng bùng phát một lần dịch cảm mạo, chuyện này rất nhiều người đều biết.” Hồ Hạnh Nhi nói.

“Hạnh Nhi, ngươi không phải cũng có một chân trong thị trường dược liệu à? Trong tay ngươi hiện đang có bao nhiêu dược liệu trị cảm mạo?” Thương Mai hỏi.

Hồ Hạnh Nhi lắc đầu: “Không có, chuyện dịch bệnh ở Giang Đông ta đã sớm nghĩ đến rồi, vì thế từ đầu năm thị trường mở lại, ta đã muốn nhập hàng số lượng lớn, nhưng mà, có người lại lấy danh nghĩa cục Huệ Dân thu mua ồ ạt, ta vốn tính nhập hàng là để chuẩn bị cho Giang Đông, nghe vậy nên cũng không tranh đoạt nữa, đúng là thất sách mà.”

“Lấy danh nghĩa cục Huệ Dân để nhập hàng á? Nếu nói như vậy, thì chắc hẳn phải có người trong cục Huệ Dân làm nội ứng rồi nhỉ?” Thương Mai nói.

“Cũng có thể, bằng không, các thương nhân bán buôn trên thị trường thấy có người thu mua với số lượng lớn như thế, không thể nào không tăng giá được, trừ phi có sự can thiệp của triều đình, các thương nhân bán buôn mới có thể bán ra với mức giá thông thường.” Hồ Hạnh Nhi dựa theo hướng đi của thị trường nói.

“Chẳng trách vị kia vẫn luôn không có hành động gì.” Thương Mai than thở một tiếng: “Đúng là muốn phòng bị cũng khó mà.”

“Làm sao mà ngươi phòng bị cho được? Người ta là hoàng đế đó, cầm quyền bao nhiêu năm, có không ít nhân mạch, tâm phúc sẵn sàng bán mạng vì hắn ta, vương gia bận bịu với chuyện cải cách, sao có thể lường được hắn ta lại kiếm tiền trên tính mạng của bách tính như vậy chứ? Quả thực chẳng khác gì cái vị Sở Kính ở Bắc Mạc kia nữa rồi, có phải cứ làm hoàng đế, thì đều sẽ coi bách tính như vật hy sinh để củng cố vững chắc quyền thế, địa vị hoàng đế của mình không?”

Thương Mai kết giao với Hồ Hạnh Nhi lâu như vậy rồi, nhưng rất hiếm khi nghe thấy Hồ Hạnh Nhi bàn luận chuyện triều chính, bàn luận về hoàng đế, cô ta vẫn luôn đè nén sâu trong lòng, lần này, quả thực đã quá tức giận rồi.

Nỗi ám ảnh mà Sở Kính mang lại cho Thương Mai vẫn còn đó, tuy cảm mạo không thể so sánh với dịch hạch được, nhưng mà, nếu như vẫn không lấy được dược liệu điều trị mà để lây lan diện rộng, thì vẫn có thể gây ra cái chết cho rất nhiều người.

“Thật hy vọng, bi kịch của núi Lang Vĩ sẽ không lặp lại lần nữa.” Nhu Dao rùng mình một cái.

“Hạnh Nhi, ngươi tương đối quen thuộc với thị trường dược liệu, ngươi đi nghe ngóng thử xem ai đang nắm giữ lượng lớn dược điều trị cảm mạo đi.”

Hồ Hạnh Nhi nói: “Được, ta sẽ cho người đi nghe ngóng thử xem.”

Cô ta quả thực có nhân mạch về mảng này, có điều, cô ta có, thì phỏng chừng Tố Nguyệt Lâu cũng có, vì thế liền nói với Linh Lợi: “Linh Lợi, ngươi cũng để người của Tố Nguyệt Lâu đi nghe ngóng thử xem đi.”

“Được, phân chia ra làm việc đi.” Linh Lợi nói.

Thương Mai nói: “Làm phiền các ngươi rồi.”

Hồ Hạnh Nhi vừa mới đứng dậy, nghe được câu nói, liền cười bảo: “Tự nhiên lại khách sáo như vậy làm gì, trước kia chưa từng giúp đỡ hay sao?”

“Giúp rồi, giúp rồi, chỉ là ta cảm thấy ta giúp được ngươi quá ít, mà ngươi lại giúp đỡ ta quá nhiều.” Thương Mai áy náy nói.

Hồ Hạnh Nhi nói: “Có một vị vương phi như ngươi cho ta làm núi dựa, trên thương trường có ai lại không nể mặt Hồ Hạnh Nhi ta mấy phần chứ? Thứ ngươi giúp đỡ ta mắt thường không nhìn thấy được đâu.”

“Ồ, chuyện này ta không dám kể công đâu, chống lưng cho ngươi là công chúa mới đúng.” Thương Mai cười nói.

“Đều có, đều có mà.” Hồ Hạnh Nhi quay sang Tráng Tráng cười cười..

Tráng Tráng cũng bật cười, cười một hồi lại bắt đầu sầu não: “Hy vọng đây là khó khăn cuối cùng.”

Mọi người tản đi.

Thương Mai để cho Đao lão đại vào cung hỏi thăm tình hình, ma ma vừa mới chuẩn bị xong ngọ thiện, liền trông thấy thị vệ Đại Kim của Lễ Thân vương phủ chạy ào vào: “Vương phi, Vương phi, cứu mạng với.”

Thương Mai thấy hắn ta kinh hoảng thất thố như vậy, cũng giật hết cả mình: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Vương phi nhà chúng ta bị bệnh, đã mấy ngày liền không ăn uống gì rồi, Vương gia kêu thuộc hạ tới đây mời Vương phi qua cứu mạng.”

Thương Mai trợn trắng mắt: “Có phải là bị chán ăn không? Chỉ không ăn uống được thôi đã kêu cứu mạng rồi, hại ta sợ hết cả hồn.”

“Vương gia nói như thế đấy ạ.” Đại Kim ào ào nói: “Vương gia sốt ruột đến không chịu được rồi, lần trước tức phụ của Vượng Tài lâm bồn cũng không có sốt ruột vậy đâu.”

Thương Mai ưỡn cái bụng lớn lên, dặn dò: “Tiểu Khuyên, kêu Ngô Yến Tổ mang theo hòm thuốc cùng ta tới Lễ Thân vương phủ một chuyến.”

“Vâng ạ.” Tiểu Khuyên vội vàng chạy đi.

Ma ma đau lòng không chịu được, nói: “Nô tì sẽ làm nóng đồ ăn, đợi người trở về ăn.”

“Ta tùy tiện ăn gì đó ở Vương phủ là được, không cần phải làm nóng đâu, các ngươi đi ăn đi.” Thương Mai nói.

“Cứ để nô tì làm nóng đi, hôm nay có làm món măng người thích ăn nhất đấy.” Ma ma nói.

Thương Mai không ngăn được bà ta, chỉ có thể bảo: “Được, ngươi làm nóng đi vậy, ta trở về sẽ ăn.”

Thương Mai dẫn theo Ngô Yến Tổ đi ra khỏi cửa.

Đến Lễ Thân vương phủ, Lễ Thân vương đã đứng sẵn ngoài cửa chờ, trông thấy Thương Mai tới đây, không nói lời nào khác, chỉ một hơi diễn tả “bệnh tình” của A Man.

“Bắt đầu từ ba ngày trước liền không chịu ăn uống gì cả, vốn còn tưởng là bị đầy bụng, kêu người chuẩn bị ít trà tiêu thực để uống, nhưng mà uống kha khá rồi lại vẫn chẳng ăn được bao nhiêu, ba ngày nay cộng lại còn chưa nhiều bằng một bữa trước kia ấy.”

Lê Thân vương trước kia là người tương đối cứng nhắc, mọi người đều biết hắn ta rất yêu thương A Man, lo lắng cho A Man, nhưng mà bản thân hắn ta rất ít khi thể hiện cũng rất ít khi nói ra miệng, sốt ruột như thế này đúng là lần đầu tiên.

Thương Mai an ủi nói: “Tam ca đừng quá lo lắng, để ta bắt mạch trước đã.”

“Mau đi thôi, mấy ngày liền không ăn uống gì, tay chân đều không còn sức, đi lại một chút cũng thở không ra hơi rồi.” Lễ Thân vương đau lòng nói.

Hắn ta đi trước dẫn đường, Thương Mai dẫn Ngô Yến Tổ lưng đeo hòm thuốc đi vào theo.

Từ xa có tiếng chó sủa vọng lại, Thương Mai nhớ đến trước kia từng bị Đại Kim dọa phải trốn lên cây mà nhịn không được cười cười, đó quả thực là những ngày tháng tươi đẹp.

A Man nằm trên giường, nhìn đúng là có chút ốm yếu thật, trông thấy Thương Mai tới, nhịn không được liếc Lễ Thân vương một cái đầy oán trách: “Ngươi tùy tiện tìm một đại phu nào đó tới khám không phải là được rồi à? Còn kêu nàng ấy tới, bụng đều lớn như vậy rồi, nếu trên đường xảy ra sơ xuất gì, ta xem ngươi làm sao ăn nói được với lão thất.”

“Bổn vương phái Đại Kim qua đón mà.” Lễ Thân vương lẽ thẳng khí hùng nói.

“Như vậy cũng không được.”

Thương Mai vội vàng nói: “Không sao, ta ở mãi trong phủ cũng bí bách lắm rồi, tam ca gọi ta qua đây, ta vừa hay qua Lễ Thân vương phủ hít chút gió thu, ăn một bữa ngon.”

“Sau này muội đừng quan tâm chàng ấy làm gì, ta không làm sao hết, ai chẳng có lúc ăn uống không ngon miệng chứ?” A Man nhỏm người dậy, lại bị Lễ Thân vương mắng một tiếng: “Nằm xuống, còn chưa chẩn mạch mà, đã biết chỉ là ăn uống không ngon miệng rồi à?”

Đọc truyện chữ Full