DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 875

CHƯƠNG 875: TRẪM ĐẾN LÚC CHẾT VẪN LÀ HOÀNG ĐẾ

Cơ thể của Lộ công công không ngừng run rẩy, khóc lóc nói: “Hoàng thượng, lão nô đi trước một bước. Nhưng mà lão nô có câu nói này, bây giờ không nói, e là không còn cơ hội nói nữa.”

“Vậy thì để ở trong bụng, chết đến hoàng tuyền cũng đừng nói ra.” Hoàng đế đột nhiên thay đổi sắc mặt, hung dữ nói.

“Không, hoàng thượng sai rồi, hoàng thượng không nên đụng đến giới hạn của vương gia như vậy, đụng đến giới hạn của bản thân người, người từng là một hoàng đế tốt, nhưng mà, bây giờ lại là hôn quân, hoàng thượng, người sai rồi, người không nên lấy sinh mệnh của bách tính làm vật hi sinh cho việc tranh đoạt quyền lực, người làm trái với giáo huấn của tiên đế và thái hoàng thái hậu, làm trái với lời nói của người nói vào lúc đăng cơ.”

Lộ công công khóc lóc, ông ta đau khổ hét lên một tiếng: “Bao Tử à, ta đến tìm ngươi đây, chúng ta trung thành một đời, không hổ thẹn với hoàng gia.”

Lộ công công nói xong, chạy về hướng cột lớn trong điện, sứt đầu máu chảy.

Hoàng đế thẫn thờ nhìn người phục vụ ông ta mấy mươi năm chết trước mặt ông ta, nhìn máu chảy trên sàn, nhuộm đỏ cả nền gạch bạch ngọc sáng bóng xếp san sát nhau trong cung Hi Vi, nở ra những bông hoa máu bi tráng.

Mộ Dung Khanh hành động nhanh chóng, Nghiêm Húc và Lương Thụ Lâm rất nhanh đã bị bắt giữ, Nghiêm Húc phản kháng bị giết chết, Lương Thụ Lâm biết thời thế, lập tức đầu hàng.

Trận thay đổi triều đại bằng máu này, không hề nhuốm nhiều máu tanh, các đại thần đại khái cũng biết cách làm của hoàng đế đối với dịch bệnh, không gì có thể làm người khác đau lòng hơn bằng việc làm hại bách tính.

Vào lúc thuốc trị dịch bệnh được tìm thấy, đều đã bị đốt sạch.

Những tâm phúc cuối cùng trung thành với hoàng đế, đã chọn vào sinh ra tử cùng hoàng đế, có vài võ tướng, trong tay có chút binh lính, lấy danh nghĩa cứu hoàng đế giết loạn thần tặc tử, dẫn quân vào kinh thành.

Nhà họ Trần, nhà họ Tiêu, lựa chọn không nhúng tay vào.

Cửa lớn của phủ Nhiếp Chính vương, luôn đóng chặt.

Thương Mai trong vương phủ, nghe được tiếng chém giết bên ngoài, nghe Địch Thủy nói, đảng phái bảo vệ hoàng đế đã vào đến kinh thành, vương gia đích thân dẫn quân đi đánh lại.

Binh lính của đảng bảo vệ hoàng đế không nhiều, chỉ trong một đêm, đã dẹp sạch hết.

Giống như Tráng Tráng nói, đây là cọng rơm cuối cùng của hoàng đế.

Cọng rơm này, hoàng đế không hề để ý tới, nghe thấy bại trận, ông ta chỉ lạnh lùng mỉm cười: “Không biết lượng sức.”

Đúng là không biết lượng sức, chỉ vài ngàn người giết vào kinh thành, còn không đủ cho Mộ Dung Khanh hắn nhét kẽ răng.

Ông ta trước giờ đều cho rằng, cách làm tốt nhất, không cần phải xuất binh.

Bởi vì vậy, lúc Mộ Dung Khanh xuất hiện ở cửa cung Hi Vi, ông ta mỉm cười đứng đón hắn ở bậc thềm đá, dường như đã đợi rất lâu.

Chiến bào của Mộ Dung Khanh còn nhuốm vết máu, thắt lưng kim ngọc thắt chặt vào lưng, lưng thẳng đứng, thân hình cao to, oai phong lẫm liệt.

Hắn vừa mới đi giết chóc trở về, người hắn giết là binh sĩ Đại Chu, đây là chuyện nhục nhã nhất trong đời của hắn.

Nỗi nhục nhã này, hắn đổ hết cho hoàng đế.

“Lão thất à, đệ cuối cùng cũng ra tay rồi.” Hoàng đế nhìn hắn, nụ cười giống như một âm hồn: “Nếu phụ hoàng nhìn thấy, nếu tổ tiên nhìn thấy, sẽ rút lại lời nói họ đã từng nói qua hay không đây?”

“Hoàng thượng trông có vẻ rất vui?” Mộ Dung Khanh mỉm cười lạnh lùng, đầu tóc của hắn rơi ra, ngọn gió thổi qua, lộn xộn như đang nhảy múa: “Nếu như phụ hoàng và tổ tiên nhìn thấy những gì hoàng thượng đã làm, có phải sẽ hối hận năm đó kiên quyết lập trưởng không lập người hiền? Một vị hoàng đế lấy sinh mệnh của bách tính làm vũ khí, không xứng làm con cháu của nhà Mộ Dung, không xứng làm hoàng đế.”

“Tạo phản, còn có thể tìm cái cớ đường đường chính chính cho mình như vậy, cho dù ngươi ngụy biện ra sao, ngươi vẫn là loạn thần tặc tử cướp ngôi.”

Hoàng đế đi lên trước một bước, đứng trên bậc cao nhất của bậc thềm đá, mặc kệ gió xuân cuốn lấy y phục của ông ta, nụ cười của ông ta trông rất bi tráng, giống như chiến sĩ sắp hi sinh thân mình.

Ông ta giơ tay lên, chỉ vào Mộ Dung Khanh, lớn tiếng nói: “Ngươi, Mộ Dung Khanh, nghịch tặc của Đại Chu, cho dù có lên làm vua, ngươi cũng sẽ bị chửi rủa ngàn năm, bách tính của Đại Chu, cũng sẽ không ngừng chỉ trích ngươi.”

Mộ Dung Khanh vẫn mỉm cười lạnh lùng: “Vậy sao? Hay là, chúng ta đi nghe thử?”

Hoàng đế ngơ ra, híp mắt lại: “Tội ác lớn nhất là soán đoạt ngôi vị, loạn thần tặc tử ai cũng căm hận đến tận xương tủy, cho dù trẫm bất tài, bách tính cũng sẽ chỉ chửi rủa ngươi.”

“Cho nên, bổn vương muốn mời hoàng thượng chờ đợi hai ngày, đích thân đi nghe thử bách tính nói gì.” Mộ Dung Khanh mặt tối sầm lại, ra lệnh: “Người đâu, trông chừng Hoàng thượng thật tốt, không cho phép người bước ra khỏi cung Hi Vi nửa bước.”

“Mộ Dung Khanh, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn giết trẫm, cứ tới giết, chết dưới tay ngươi, trẫm chấp nhận.” Hoàng đế chỉ vào Mộ Dung Khánh chửi mắng nói.

“Hoàng thượng biết bản thân khó có thể sống nên ép bổn vương giết người? Nhưng mà bổn vương sẽ không giết người, giết người, là một người khác.” Mộ Dung Khanh nói xong, cuốn lấy chiến bào, sải bước ra ngoài.

Cửa điện cung Hi Vi đóng chặt lại, thi thể của Lộ công công được khiêng ra, Mộ Dung Khanh nhìn một cái, nặng nề nói: “An táng thật tốt.”

“Dạ!” Nghiêm Vinh vâng lệnh đi làm.

Hoàng đế ngồi trong cung điện u tối, một lần duy nhất, ông ta tin lời tiên đế.

“Phụ hoàng, phụ hoàng à, người nhìn lầm người rồi, người cũng đã dẫn dắt sai nhi thần, người từng nói qua, lão thất hắn bất cứ lúc nào, cũng sẽ không mưu phản, nhìn thấy rồi chứ? Lần này, trẫm cược thua rồi.”

Ông ta quỳ trên đất, tức giận kêu gào.

Chuyện dịch bệnh, ông ta làm hết sức mình, muốn Mộ Dung Khanh hắn mất hết uy tín, muốn hắn giống như chó mất nhà bị bách tính đuổi đánh chửi rủa.

Ông ta cược Mộ Dung Khanh hắn sẽ không tạo phản, cược hắn sẽ giống như bình thường, tuy tức giận nhưng không thể làm gì ông ta, bởi vì Mộ Dung Khanh hắn cần mặt mũi, cần danh tiếng, hắn sẽ không gánh lấy tội danh giết vua.

Một bước, chỉ thiếu một bước nữa, ông ta có thể thoát ra khỏi cái bóng của Mộ Dung Khanh, làm lại từ đầu ngồi lại trên ngôi vị đế vương, còn Mộ Dung Khanh hắn, cho dù không chết, cũng sẽ trở thành chó không nhà, sẽ không còn năng lực làm gì nữa.

“Cũng tốt thôi, cũng tốt thôi, để các người xem thử, cái người các người luôn khen ngợi là một người ác độc đến cỡ nào, các người đã sai hết rồi.”

Ông ta cười lớn, tiếng cười âm u quỷ dị.

“Trẫm vốn dĩ có thể đợi đến lúc trẫm chấp chính, mới đối phó hắn, đến lúc đó, trẫm có cửa thắng, nhưng mà trẫm không thể đợi, không thể để hắn lấy hết mọi công lao mà đi, như vậy, cho dù trẫm chấp chính lại, cũng không cách nào đập vỡ thần thoại của Nhiếp Chính vương hắn, hắn không phải là hoàng đế, lại thắng hoàng đế, cao hơn hoàng đế.”

“Trẫm nhất định phải làm như vậy, trẫm muốn Mộ Dung Khanh hắn trở thành chuột qua đường, trở thành tội nhân của Đại Chu, trở thành tội nhân đã hại chết người bệnh trong dịch bệnh Giang Đông, chỉ có như vậy, trẫm vẫn là vị minh quân giống như trước, tất cả tội danh, đều để Mộ Dung Khanh hắn gánh lấy hết.”

“Nhưng mà Mộ Dung Khanh hắn sao dám tạo phản? Sao dám vào buổi thiết triều sáng sớm ngồi trên ngai vàng? Tốt, tốt, ngươi đích thân mang lấy tội danh loạn thần tặc tử, cho dù trẫm không cần tính mạng này, cũng phải khiến Mộ Dung Khanh ngươi thân bại danh liệt, biến thành nghịch tặc.”

Ông ta lại cười nham hiểm, ánh sáng xuyên qua cửa sổ “minh ngõa” rọi xuống, chiếu vào khuôn mặt nham hiểm điên cuồng của ông ta: “Trẫm cho dù chết, cũng phải kéo ngươi chết cùng!”

Tiếng cười của ông ta vọng lại khắp cung điện rộng lớn, tiếng vọng lại càng âm u, có một loại khí lạnh, tỏa ra từ tất cả ngóc ngách, ông ta từ từ đi đến bên giường, sờ tấm chăn được thêu rồng trên đó: “Trẫm là hoàng đế, đến hôm chết, vẫn là hoàng đế, trẫm sẽ không thoái vị.”

 

Đọc truyện chữ Full