DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 909

CHƯƠNG 909: TIỀU PHU KHÔNG ĐỂ THIÊN ÂN ĐI

Khi Cao Phụng Thiên đến Bắc An, hắn ta đã cho người điều tra thân phận của bé gái.

Hàng xóm láng giềng đều nói rằng họ không nhìn thấy nàng ta mang thai, bỗng một ngày nọ, họ nghe thấy tiếng khóc của đứa bé mới biết nàng ta đã sinh con.

Mọi người đều không nghi ngờ vì lúc đó nương tử của tiều phu khá béo, có một số người sẽ không có dấu hiệu khi mang thai, lúc thật sự mang thai cũng không nhìn ra được.

Chẳng qua có một điều khá đáng ngờ đó là không ai thấy gia đình nàng ta mời bà đỡ, hắn ta cũng đã hỏi các bà đỡ trên trấn, không có ai đỡ đẻ cho nương tử của tiều phu.

Nhưng vợ chồng tiều phu lại một mực khẳng định đứa bé này là con ruột của họ.

Chuyện này cũng rơi vào bế tắc.

Cao Phụng Thiên đã thử cho tiền để dụ họ nói ra chân tướng, nhưng họ không hề bị lay động, ngược lại họ còn mắng Cao Phụng Thiên muốn dùng bạc mua nữ nhi của mình, họ sẽ không bán nữ nhi.

Tình yêu họ dành cho Thiên Ân khiến Cao Phụng Thiên cảm thấy Thiên Ân có thể thật sự là nữ nhi của họ.

Gia cảnh tiều phu nghèo khổ, nếu nữ nhi là nhặt, khi được cho nhiều bạc như thế sao có thể không dao động chứ?

Chỉ có con ruột của mình mới không bị tiền bạc dụ dỗ.

Nhưng còn một điểm đáng ngờ nữa là không ai đỡ đẻ cho nàng ta.

Cứ thế, ngày nào Cao Phụng Thiên cũng đến nhà tiều phu, bất kể vợ chồng tiều phu tỏ ra thế nào, hắn ta cũng dù chết không đi.

Cuối cùng vợ chồng tiều phu đi báo quan, quan phủ đưa hộ tịch cho Cao Phụng Thiên xem, quả thật có ghi là nữ nhi của người ta.

Cao Phụng Thiên không còn cách nào khác nhưng vẫn không từ bỏ, hắn ta chỉ có thể ở lại Bắc An để xem có phát hiện gì mới không.

Hôm nay, hắn ta đi đến thôn ở đầu trấn như thường lệ.

Lần nào đi hắn ta cũng tay trái một con gà, tay phải một con vịt, mặc dù lần nào cũng bị ném ra ngoài, nhưng hắn ta tin rằng sự kiên nhẫn của con người sẽ bị mài mòn.

Khi đến nhà tiều phu, hắn ta nhìn thấy trong nhà có rất nhiều người, vào hỏi mới biết tiều phu đã xảy ra chuyện.

Hóa ra sáng hôm nay vào rừng đốn củi, tiều phu gặp thỏ rừng nên muốn bắt về thêm món ăn, không ngờ lại giẫm chân hụt lăn xuống sườn núi. Tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng nhưng bị thương ở chân, mời thầy lang chốn giang hồ thì ông ta nói không thể chữa khỏi, sợ rằng sau này không đứng lên được.

Hàng xóm đều đến bày tỏ sự thương cảm, nhưng họ đều là người nghèo khó, cũng không góp đủ bạc mời đại phu.

Cao Phụng Thiên đến nơi và biết được tình hình, hắn ta lập tức cho người đi mời đại phu.

Tiều phu nhất quyết không muốn hắn ta mời đại phu chữa trị, còn đuổi hắn ta ra ngoài.

Nương tử tiều phu khóc lóc cầu xin hắn ta mới đồng ý gọi đại phu đến khám.

Chỉ là kết quả mà đại phu đưa ra không khác mấy so với kết quả của thầy lang giang hồ, nếu chữa trị sẽ tốn rất nhiều bạc, sau khi tốn bạc cũng chưa chắc có thể đứng dậy được, sẽ chỉ tốt hơn một chút so với bây giờ.

Nương tử tiều phu hỏi giá chữa bệnh, đại phu giơ một bàn tay: “Khoảng năm mươi lượng, nhưng cũng chỉ có thể thử xem thôi.”

Nương tử tiều phu ngồi phịch xuống ghế, năm mươi lượng? Ngay cả năm đồng bạc nàng cũng không có, nàng ta khóc lóc van xin đại phu: “Có thể rẻ hơn được không? Ta sẽ làm trâu làm ngựa cho ông.”

Đại phu không dao động: “Không thể, thuốc đắt lắm.”

Làm đại phu, ông ta đã quen với tình huống này, đừng nói là mất một đôi chân, mất một cái mạng, ông ta đã gặp không biết bao nhiêu người rồi, sao có thể mềm lòng vì một phụ nhân khóc vài tiếng?

Tiều phu cũng khóc, hắn ta nói: “Không chữa, không chữa nữa.”

Cao Phụng Thiên nhíu mày nói với đại phu: “Ta sẽ trả tiền thuốc, ông kê đơn trước, xem nên chữa thế nào thì làm thế đó.”

Nghe vậy, sắc mặt đại phu lập tức tốt lên: “Được thôi, lão phu sẽ kê đơn thuốc trong uống ngoài thoa cho hai tháng trước.”

“Không được, không chữa.” Tiều phu hét lên với Cao Phụng Thiên: “Ngươi không cần chữa cho ta, ta cũng sẽ không lấy bạc của ngươi.”

Cao Phụng Thiên kiên nhẫn bảo: “Ta biết ngươi đang lo lắng điều gì, sau này ta sẽ không nhắc đến chuyện của Thiên Ân nữa, ta tin các ngươi, được chưa? Ngươi nhất định phải khỏe lại, nếu không hai mẹ con nàng ta phải làm sao đây?”

“Thật ư?” Nương tử tiều phu chờ mong nhìn Cao Phụng Thiên, vẻ mặt nàng ta hơi ngạc nhiên và nghi ngờ, nàng ta vừa nói, vừa đưa tay ôm Thiên Ân vào lòng như sợ người khác cướp cô bé đi mất.

Cao Phụng Thiên để bạc xuống: “Ta đi đây, vài ngày nữa ta ghé thăm các ngươi, kẻo có người lười nhác.”

Nói xong, hắn ta liếc nhìn đại phu rồi đi.

Cao Phụng Thiên nói được làm được, hắn ta không xuất hiện suốt mấy ngày, khoảng bốn, năm ngày sau hắn ta mới đến.

Hắn ta nhìn vết thương của tiều phu thì cảm thấy đúng là đỡ hơn nhiều, có thể thấy được đại phu vì bạc nên không trễ nải việc chữa thương.

Thái độ của vợ chồng tiều phu với Cao Phụng Thiên cũng hơi thay đổi. Hôm nay nương tử tiều phu nấu cơm, còn bảo Cao Phụng Thiên ở lại ăn cùng.

Bàn ăn vốn đặt trong sảnh, nhưng vì tiều phu, nàng ta chuyển bàn ăn vào phòng để tiện hơn cho việc chăm sóc tiều phu.

Thiên Ân ăn cơm rất ngoan, mới hơn hai tuổi đã biết tự ăn, một hạt cơm rơi trên bàn là lập tức nhặt lên ăn.

“Ngoan quá!” Cao Phụng Thiên nhìn Thiên Ân, cười nói với nương tử tiều phu.

Nương tử tiều phu nhìn Thiên Ân, cảm xúc trong mắt rất phức tạp.

Một lát sau, nàng ta mới hỏi: “Ngươi và nam nhân tới nhà ta lúc trước có quan hệ gì? Hắn nói Thiên Ân rất giống phu nhân của hắn.”

“Không dám giấu giếm, hắn chính là Nhiếp Chính vương Mộ Dung Khanh của Đại Chu quốc, còn phu nhân của hắn là Nhiếp Chính vương phi Hạ Thương Mai, các ngươi chưa từng nghe nói…”

Nương tử tiều phu ngẩn ra: “Hạ Thương Mai? Ngươi nói là vị Vương phi đã cố ý từ Đại Chu đến Tần quốc Bắc Mạc chúng ta để chữa bệnh… trong thời điểm có dịch ư?”

Cao Phụng Thiên đặt đũa xuống: “Các ngươi cũng biết nàng ấy à?”

Tiều phu ngồi dậy, vẻ mặt hơi kích động: “Biết, biết chứ, người Tần quốc chúng ta có ai không biết nàng ấy? Nàng ấy là đại ân nhân của Tần quốc chúng ta đấy! Nếu không có nàng ấy, không biết bao nhiêu người sẽ chết trong trận dịch đó, may mà nàng ấy đã nghiên cứu được phương thuốc cứu sống rất nhiều người. Lúc đó chỗ chúng ta cũng có nhiều người mắc bệnh, khi phương thuốc được đưa đến thì đã có vài người chết, người nhiễm bệnh cũng rất nhiều, sau này uống thuốc mới khỏe lại.”

“Chỗ các ngươi cũng có dịch?” Cao Phụng Thiên nhớ lại, hình như trong số những nơi bùng dịch không có Bắc An.

“Có, lúc bùng dịch, thôn chúng ta có vài người đi làm ở kinh thành, sau đó vì sợ nhiễm bệnh nên họ đều về quê, nhưng không ngờ trên đường đi có hai người phát bệnh, về đến chỗ chúng ta thì lây thêm cho vài người.” Tiều phu trả lời.

“Đúng, hai nhi tử của Hứa đại nương nhà kế bên cũng nhiễm bệnh, sau này uống thuốc theo đơn mới khỏi. Đúng rồi, Hạ đại phu sao vậy?” Nương tử tiều phu nói.

Cao Phụng Thiên thở dài một hơi: “Chỉ có thể nói ở hiền nhưng không gặp lành. Nàng ấy đã làm rất nhiều điều cho dân chúng, nhưng nàng ấy lại luôn gặp việc dữ…”

Sau đó Cao Phụng Thiên kể cho vợ chồng tiều phu nghe đầu đuôi câu chuyện Thương Mai bị bắt, nhưng lại che giấu thân phận của Sở Kính, chỉ nói khi cô tới kinh thành điều trị dịch bệnh, cô đã làm thiệt hại lợi ích và đắc tội một số người, những người này muốn trả thù cô.

“Nàng ấy đã xảy ra chuyện ở biên giới Tần quốc và Đại Chu, hoàng thượng rất coi trọng chuyện đó. Tuy đã tìm được Hạ đại phu, nhưng vì nỗi đau mất nữ nhi, nàng ấy đã hơi điên. Haiz, ông trời không đối xử tử tế với người tốt mà.”

Nói xong, hắn ta nhìn vợ chồng tiều phu: “Thật ra hôm nay đến đây, ta còn một việc muốn cầu xin, nhưng các ngươi yên tâm, không phải là đưa Thiên Ân đi đâu.”

Đọc truyện chữ Full