DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Truy Thê: Cô Vợ Cũ Và Đứa Con Thiên Tài
Chương 30: Bí Mật Nhìn Trộm , Làm Tổn Thương Hai Người Bạn

Đường Thi quà nhiên theo như lời mà Bạc Dạ nói, trong cả tuần sau đó, đều không đến tìm anh lần nào.

Cùng với Studio không xuất đầu lộ diện.

Bạc Dạ đã đi đến cửa Studio nhiều lần nhưng vẫn luôn đóng cửa. Anh đã nhờ người liên lạc với Đường Thi, nhưng họ cũng không tìm thấy.

Cho đến một tuần sau tại quán bas myst, khi anh nhìn thấy Đường Thí ngồi trên đùi một người đàn ông khác và cười nói, anh đã tức giận và đi đến kéo cô ra!

Lúc đó Đường Thi dã uống say và có chút choáng váng, đột nhiên bị Bạc Dạ kéo vào vòng tay, mũi cô va vào ngực anh, cảm giác đau đớn khiến cô tình táo lại và nhìn vào người đàn ông ở trước mặt.

Khuôn mặt đẹp trai và xấu xa, nhìn kỹ hơn một chút, 6, dây không phải là tên xấu xa Bạc Dạ sao?

Đường Thi mỉm cười với tất cả các loại cảm xúc:

“Thật là một sự trùng hợp.”

Bạc Dạ nghiến răng: “Cô đã làm gì trong cả một tuần nay?”

Đường Thi nhún vai một cách thờ d: “Anh đã cho tôi năm trăm vạn, sao tôi phải mở văn phòng gì đó nữa, đương nhiên là ăn nhậu chơi bời rồi.”

Khi Bạc Dạ nhìn thấy cô ngồi trong vòng tay của người đàn ông khác với dáng vẻ khiêu gợi anh đã tức giận đến nỗi hét lên với Đường Thi: “Người này là ai?”

“Tôi cũng không biết!” Đường Thi nhẹ nhàng nói, đôi mắt vẫn sáng lấp lánh: “Sao vậy, Cậu Bạc, anh đừng nói với tôi bây giờ đang đang ghen nhé.”

Bạc Dạ nắm chặt lấy ngón tay: “Xem ra cô học không ngoan.”

Nói xong anh liền nắm chặt lấy cổ tay cô, Đường Thi tình táo hơn chút và liền quay ra nháy mắt với anh chàng đẹp trai vừa nãy: “Cho phép tôi giải quyết chút chuyện riêng nhé!

Người đàn ông vừa tán tỉnh rất hào phóng để cô rời đi.

Thế là Đường Thi bị Bạc Dạ kéo đi, xuyên qua các lớp đám đông, qua những âm thanh điện tử ồn ào của dj và đến một lối đi an toàn của quán bar, người đàn ông mới buông tay cô ra.

Đường Thi suýt chút nữa thì đứng không vững, cô bám tay vào tường để mình không bị ngã, khi cô ngẩng đầu lên, trong mắt có chút tức giận.

Đường Thi tỉnh bơ phản kích lại: “Liên quan đến anh sao?”

“Nếu con trai cô biết được cô ở trong quán bar chơi vui vẻ như vậy, có lẽ sẽ cảm thấy rất vui vì có một người mẹ phóng túng, lêu lồng như vậy.”

“Anh!” Sắc mặt Đường Thi trắng bệch: “Anh đừng có làm hỏng hình tượng của tôi trước mặt Duy Duy!”

“Dáng vẻ này của cô, làm gì đến lượt tôi hủy hoại?” Bạc Dạ khoanh hai tay trước ngực: “Đường Thi, tôi đã đánh giá quá thấp khả năng quyến rũ đàn ông của cô.”

Đường Thi không nói gì, sắc mặt trắng bệch.

Bạc Dạ, tôi đã cách xa anh như vậy rồi, tại sao vẫn không thể trốn được?

Tại sao?

Bạc Dạ nhìn dáng vẻ đau khổ của Đường Thi, chỉ cảm thấy tương đối dễ chịu, thậm chí còn khiến anh cười một cách vui vẻ: “Đường Thi, cô thực sự không có tự trọng.”

“Đúng vậy, tôi không có tự trọng!” Đường Thi cười trong nước mắt: “Điều hèn hạ nhất chính là yêu anh năm năm trước!”

Trái tim Bạc Dạ khẽ co lại, nhưng anh không thể hiện ra, anh cố chịu đựng cơn giận dữ và nói: “Hối hận rồi sao?”

“Hồi hận rồi!” Đường Thi mỉm cười như một bông hoa, vô cùng rực rỡ, nhưng đôi mắt đỏ hoe: “Tôi và những người đàn ông khác như thế nào đều không đến lượt Cậu Bạc phải dạy dỗ nhì? Sao vậy, bây giờ anh cũng muốn vui vẻ trên người tôi sao?”

Bạc Dạ tức giận nhưng lại bật cười: “Cô cũng xứng để tôi quan tâm sao? Tôi chỉ là muốn nhắc nhở cô một câu, nên xây dựng một hình tượng người mẹ tốt trước mặt con, để tránh việc sau này khi con trai tôi ra ngoài bị người ta mắng chửi.”

Đôi vai Đường Thi khẽ run lên, cô cố gắng nuốt nước mắt vào trong và liên tục hét lên vài tiếng, sau đó giọng nói lại có chút run rẩy: “Cảm ơn lời dạy bảo của anh, Cậu Bạc nói xong chưa? Xong rồi thì hãy để tôi di.”

Bạc Dạ vẫn chưa kịp trả lời thì bóng dáng người phụ nữ gầy gò đã đẩy cửa đi, tiếng nhạc bị cách ly lập tức ùa vào, kèm theo đó là đèn nhảy sặc sỡ, dường như anh nhìn thấy những giọt nước mắt rơi xuống từ khỏe mắt của Đường Thi, nhưng anh lại cố gắng kiểm chế mà không đuổi theo,

Thấy bóng dáng cô bien mất trong đám đông, Bạc Dạ đứng ở lối đi tối tăm, thỉnh thoảng lại có ánh sáng chiếu qua, chiếu vào nửa khuôn mặt tối tăm của anh, người đàn ông im lặng, ngũ quan điêu luyện sắc sảo đến kinh người, nhưng đôi mắt lại lạnh như hầm băng khiến người ta phải run rẩy.

Sau đó, khi Bạc Dạ quay lại, có một người phụ nữ mạnh dạn trèo lên người anh, vậy mà Bạc Da lại không từ chối, anh ôm eo người phụ nữ và muốn về nhà. Giang Yết ngồi một bên lắc đầu: “Cậu cho bản thân khai trai rồi à?”

*Khai trai: tín đồ Phật giáo hoặc tín đồ của các tôn giáo khác bắt đầu ăn mặn sau khi hết kỳ ăn chay,

Bạc Dạ mang theo một lớp mặt nạ trêu đùa với họ: “Sao vậy, đến lượt cậu kiểm soát sao? Có phải là cô đơn rồi nên muốn tôi đến thương cậu không?”

Toàn thân Giang Yết nổi hết da gà lên, anh ta hung hàng uống một ly rượu rồi mới áp chế lai: “Lão Da cậu không phải bị đồng tính đẩy chứ?”

Lão Dạ cười nhạo anh ta, có nghĩa là câu nói này của anh ta quá ngu ngốc, anh không muốn trả lời một chút nào.

Cái thái độ lạnh lùng này, một ngày không cao lãnh thì sẽ chết sao? Giang Yết nhìn sang Phó Mộ Chung: “Lão Phó, tôi cảm thấy vẫn là cậu thương tôi nhất.”

Phó Mộ Chung bị điệu bộ quái dị này của Giang Yết làm cho choáng váng đến mức tê liệt cả nửa người: “Cậu thật kinh tởm, nếu tôi là gay, tôi cũng không nhìn trúng cậu.”

Giang Yết tức giận, từng người một, các cậu cho rằng cậu chủ tôi là gay sẽ nhìn trúng các cậu hay sao!

Mấy cô gái ở xung quanh đều cười: “Cậu Phó, Cậu Bạc, các anh thật thú vị.”

“Haha, anh Giang đến đây, tôi thương anh này!”

Bạc Dạ ngồi ở một bên ôm người phụ nữ đứng dậy, Giang Yết và Phó Mộ Chung ngồi bên cạnh uống rượu liếc nhìn nhau, xem ra có vẻ là thật rồi.

Năm năm rồi, Lão Dạ vẫn chưa từng đưa phụ nữ về nhà.

Thế là sau khi Bạc Dạ đi khỏi được năm phút, mọi người cũng giải tán, Bạc Dạ lái xe đưa người phụ nữ về nhà, đằng sau có một chiếc xe khác lặng lẽ đi theo.

Giang Yết nói: “Chúng ta đi theo cậu ta như vậy có phải không tốt lắm?”

Phó Mộ Chung nói: “Đúng vậy, dù sao người lái xe là cậu, nên cũng không đổ lên đầu tôi được.”

Đọc truyện chữ Full