DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Truy Thê: Cô Vợ Cũ Và Đứa Con Thiên Tài
Chương 123: Oán hận, trở thành người dưng nước lã, tôi muốn anh chết đi!

Đường Duy cười, một đứa con nít hơn năm tuổi nhưng trí thông minh cao như vậy sao: "Đến cháu cũng bị bọn họ bắt đi, chắc chắn mẹ cháu không tốt được!"



Vào giây phút đó, Tô Kỳ không thể không thừa nhận, anh ta lại thua một đứa bé.



"Cháu không nên suy nghĩ nhiều, bây giờ có người làm bạn bên cạnh mẹ cháu rồi!"



Tô Kỳ muốn làm cho cậu bé yên tâm nhưng không ngờ ánh mắt Đường Duy lập tức trở nên tối sầm: "Là cậu Dạ sao?"



Cậu nhóc sẽ không bao giờ kêu lại kêu một tiếng "Ba" nữa, vẫn luôn gọi là cậu Dạ cậu Dạ.



Đột nhiên Tô Kỳ cảm thấy lòng mình rất lạnh, sau đó anh ta nói: "Đúng vậy!"

cập nhật nhanh nhất.





Thật ra thì anh ta cũng không biết tại sao mình muốn chạy trốn, nhìn thấy Bạc Dạ ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật như vậy, anh ta lập tức muốn chạy trốn.



Nở một nụ cười tự giễu, Tô Kỳ đưa tay xoa xoa khuôn mặt đáng yêu của Đường Duy một cái: "Chuyện của người lớn thì cứ để người lớn tự giải quyết đi!"



Ánh mắt của Đường Duy rất sâu, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ năm ánh mắt của cậu bé lại giống như một người trưởng thành, cậu nhóc nói: "Mẹ cháu sẽ không muốn gặp cậu Dạ. Chú! Chú có thể thay cháu làm bạn bên cạnh mẹ cháu không?"



Những lời này làm trái tim Tô Kỳ run lên, anh ta hỏi ngược lại theo bản năng: "Tại sao cháu lại nói như vậy?"






Vẻ mặt của Đường Duy vẫn không thay đổi: "Khi tỉnh lại, chắc chắn mẹ cháu sẽ hận chết cậu Dạ, vì phòng ngừa cậu Dạ lại kích thích đến mẹ cháu, cháu muốn nhờ chú giúp đỡ một chút."



Cậu bé nói ra những lời làm người ta đau lòng biết bao, nhưng vẻ mặt của cậu bé vẫn tỉnh táo như cũ, đây thật sự là một đứa trẻ năm tuổi sao?



Tô Kỳ lắc đầu một cái, đánh văng ý nghĩ lung tung này, sau đó nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Đường Duy tồi nhẹ nhàng trả lời một tiếng: "Được thôi! Đợi đến khi mẹ cháu tỉnh lại, chủ sẽ đến thăm cô ta giúp cháu!"



Đường Duy nở một nụ cười ngọt ngào, giờ phút này cậu bé mới giống như một đứa trẻ ngây thơ đáng yêu, không rõ sự đời: "Cháu cảm ơn chú!"



Tô Kỳ âm thầm thở dài nhìn cậu bé Đường Duy trước mắt, không biết tại sao anh ta lại cảm thấy lòng hơi chua xót.



Nói chung là anh ta cảm thấy đau lòng vì cậu bé đi.



Khi Đường Thi tỉnh lại, ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ làm mắt cô không kịp thích ứng trợn tròn mắt.



Cô có cảm giác là mình đã ngủ rất lâu, từ trong bóng tối thoát ra, một lần nữa lần trở lại thế giới này.







Mất một thời gian dài suy nghĩ, cô mới dần dần lấy lại tinh thần. Cô quan sát xung quanh một chút, xem ra đây là một phòng bệnh cao cấp, bây giờ trong phòng bệnh chỉ có một mình cô, trên tay cô đang có một cây kim.



Đường Thi kinh ngạc nhìn những lỗ kim trên tay mình mấy ngày gần đây, cô cảm thấy trên mu bàn tay của mình cũng có hàng trăm ngàn lỗ kim.



Đúng vào lúc này cửa bị ai đó đẩy ra, Tô Kỳ bước vào phòng bệnh. Người đàn ông này bỏ hai tay trong túi quần, đôi mắt hơi híp lại nhìn Đường Thi và nhẹ giọng nói: "Cô tỉnh rồi à!"



Đường Thi nhìn chằm chằm vào anh ta đầy vẻ đề phòng: "Duy Duy đầu rồi?"



"Thằng bé rất khỏe, còn nhờ tôi đến thăm cô một chút." Tô Kỳ ngồi xuống một bên, nhìn thấy vết bầm trên khắp người Đường Thi, ánh mắt của người đàn ông ánh trở nên tối tăm, lại nghĩ tới lúc đẩy cửa vào căn phòng tối tăm đó, nhìn thấy toàn thân cô đầy máu tươi, thê thảm nằm trên giường như một xác chết.



"Tôi muốn gặp thằng bé!" Hai tay Đường Thi siết chặt, thân thể hơi run rẩy: "Tôi muốn gặp Duy Duy."



"Đợi đến khi thân thể cô khỏe lại rồi gặp."



Tô Kỳ không hề nhắc đến Bạc Dạ, anh ta nhìn Đường Thi rồi nói: "Không cần phải căng thẳng, tôi chỉ tới thăm em một chút. Dầu sao cũng có thể coi là nửa ân nhân cứu mạng, em đừng dùng cái ánh mắt này nhìn tôi."



Đường Thi không lên tiếng.



Tô Kỳ luôn cảm thấy lần này Đường Thi tỉnh lại, toàn thân đều trở nên khác lạ, nhưng anh ta lại không biết tốt cuộc Đường Thi có điểm nào khác thường, anh ta chỉ cảm thấy trong mắt cô xuất hiện nhiều thứ cảm xúc khó hiểu hơn.



Trước đây, Đường Thi là một người phụ nữ hết sức kiên cường, dù bị ép đến bước đường cùng thì ánh mắt của cô vẫn sáng rực, nhưng lúc này cô tỉnh lại một lần nữa, đôi mắt của cô chết lặng đau khổ giống như bị rút gân đào cốt, giống như... Giống như một người sắp chết vậy.



Sau khi Khương Thích biết được Đường Thi xảy ra chuyện, cô ta cũng nhanh chóng chạy tới. Ở cửa phòng bệnh, cô ta nhìn thấy Bạc Dạ đang không dám đi vào, người đàn ông kia cứ đứng như vậy nhìn Tô Kỳ và Đường Thi nói chuyện trong phòng, nhưng do dự không dám đẩy cửa bước vào.






Khương Thích giẫm trên đôi giày cao gót, vừa cười nhạt vừa đẩy cửa ra: "Sao vậy? Anh mà cũng biết sợ à?" Bạc Dạ phát hiện Khương Thích cố ý nhằm vào mình nhưng anh vẫn không lên tiếng, Khương Thích đẩy cửa ra, Bạc Dạ và cô ta cùng nhau tiến vào tầm mắt của Đường Thi.



Đường Thi ngầng đầu, ánh mắt mang theo hận ý ngập trời nhìn Bạc Dạ, ngay khi khi anh còn chưa kịp đặt chân vào phòng đã nghe cô rồng giận một tiếng: "Cút!"



Sắc mặt Bạc Dạ tối sầm và buồn bã đứng ở cửa.



Đôi mắt Đường Thi đỏ như máu: "Cút ra ngoài! Mang theo tất cả mọi thứ của anh cút ra ngoài cho tôi!"



Dụng cụ thủy tinh trên tủ đầu giường đập về phía Bạc Dạ, Tô Kỳ đứng một bên kêu lên: "Đường Thi! Cậu hãy bình tĩnh một chút!"



"Tớ làm sao mà bình tĩnh được!" Đường Thi cảm giác trong cổ họng mình đang có mùi máu tanh dâng trào: "Cũng là bởi vì anh ta nên Duy Duy mới gặp tất cả những thứ này!" Cũng bởi vì anh mạnh mẽ mang Đường Duy về bên cạnh mình cho nên An Như mới có ý định độc ác giết chết bọn họ.







Bạc Dạ không chịu đựng nổi ánh mắt này của Đường Thi, cãi lại theo bản năng: "Chính em không trông nom kỹ con trai ngoan của mình, vậy mà còn đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi à?"



Đường Thi nở một nụ cười, một nụ cười bừa bãi: "Bạc Dạ! Tất cả những thứ này không phải do An Như làm ra sao? Anh có tư cách gì chỉ trích tôi?"



"Không thể nào!" Bạc Dạ không cần suy nghĩ đã lập tức gạt bỏ: "An Như đơn thuần như vậy, cô ấy không thể nào làm loại chuyện này!"



"Cô ta đơn thuần sao?"



Đường Thi giống như vừa nghe được một chuyện cười: "Bạc Dạ! Anh đúng là người đáng thương nhất trên thế giới này, cái gì cũng không thấy rõ, cái gì cũng không biết!"



"Em đừng ở chỗ này dội nước bẩn lung tung!" Bạc Dạ tiến lên, lại bị Khương Thích trực tiếp ngăn lại: "Cậu ấy để cho anh cút đi, anh không nghe được sao?"



"Sao rồi? Khương Thích! Cô thật sự cho rằng mình bay lên cành cao là có thể biến thành phượng hoàng sao?"



Bạc Dạ nhìn thẳng vào Khương Thích và đẩy cô ta ra, người phụ nữ sau lưng tức giận mắng chửi: "Bạc Dạ! Anh hại Đường Thi thành như vậy mà còn muốn cậu ấy phải thế nào nữa! Phải chết trước mặt anh mới được à?"



Bạc Dạ cảm thấy cả trái tim đều rét lạnh, tất cả mọi người đều cho rằng anh muốn giết chết Đường Thi, anh phải mở miệng giải thích như thế nào đây? Anh thật sự không muốn như vậy!



Nhưng đã như vậy, anh cũng lười mở miệng giải thích, Bạc Dạ tiến lên, toàn thân Đường Thi đều run rẩy: "Cút ra khỏi tầm mắt của tôi!"



Tô Kỳ không nhìn nổi nữa, đứng lên muốn kéo hai người đang xung động ra, nào ngờ Bạc Dạ mở miệng chính là uy hiếp: "Đường Thi! Em có tư cách gì bảo tôi cút? Em xứng sao? Cái mạng chó của em đều do tôi cứu ra. Con mẹ nó! Em là một kẻ vô ơn bạc nghĩa sao!"



"Anh cứu tôi à? Nếu không phải anh nhốt mẹ con chúng tôi, An Như sẽ làm ra loại chuyện này sao!"



Khương Thích xông về phía trước, đến bên giường bệnh, bảo vệ Đường Thi vào trong ngực: "Nếu như Thi Thi nói là sự thật, như vậy Bạc Dạ, anh cũng không tư cách nói mình vô tội!"



Toàn thân Đường Thi không ngừng run run, cô nhắm mắt lại là nhìn thấy cảnh tượng bản thân mình đang bị người ta tùy ý đánh chửi, đoạn ký ức máu chảy đầm đìa kia quá khắc sâu trong đầu cô, cô tự ôm chặt lấy thân thể mình: "Cút ra ngoài cho tôi! Bạc Dạ! Anh cút ra ngoài!"



"Nếu em còn muốn nhận về con trai của mình, em phải ngoan ngoãn nghe lời cho tôi." Bạc Dạ nhíu chặt chân mày, há miệng không thèm suy nghĩ: "Bớt nói xấu An Như đi! Tốt nhất nên tự tỉnh lại một chút!"



Người đàn ông kia giận dữ đập cửa ra ngoài, để lại Tô Kỳ và Khương



Thích trong phòng bệnh, hai tay Đường Thi dùng sức siết chặt đến nỗi móng tay rạch rách lòng bàn tay mình mà không hề biết.



Cô gầm nhẹ, dường như muốn sống xuyên linh hồn mình: "Bạc Dạ! Tôi muốn anh chết đi! Tôi muốn anh chết!"

Đọc truyện chữ Full