DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Truy Thê: Cô Vợ Cũ Và Đứa Con Thiên Tài
Chương 173: Tôi cũng không cần lời xin lỗi của anh!

Lời nói này quả thực có thể đào cả trái tim của Bạc Dạ ra, tiếng nói của anh cũng run rẩy: “Đường Thi, em cần thiết phải làm đến mức như vậy phải không?"



Ngay cả một cơ hội nói xin lỗi cũng không cho anh!



Đường Thi nở nụ cười, cô nhẹ nhàng hỏi lại một câu, lại hỏi đến trái tim của Bạc Dạ nhỏ máu: "Bạc Dạ, anh cảm thấy bây giờ tôi còn cần lời xin lỗi của anh sao?"



Cả người Bạc Dạ cứng đờ ở nơi đó, linh hồn của anh như bị đập cho một búa tạ, không ngừng chấn động và vỡ vụn.

cập nhật nhanh nhất.





"Đừng giải thích hay xin lỗi gì nữa, chuyện cũ chưa từng tồn tại ba chữ rất xin lỗi này. Bạc Dạ, mọi chuyện mà anh đã làm với tôi cũng sớm đã vượt ra khỏi phạm trù xin lỗi là có thể tha thứ được!"



Khi nói đến lời tuyệt tình sau cùng, cô gần như đã hét rống lên, cả người run rẩy vô cùng kịch liệt.






Nước mắt cô chảy ra từ trong hốc mắt, Đường Thi phát hiện, thì ra lòng của mình thật sự đã hoàn toàn chết rồi, cho nên khi người đàn ông mà mình từng yêu sâu đậm đứng ở trước mặt mình, điều bi ai nhất đó chính là cô lại không có một tia rung động.



Bạc Dạ à Bạc Dạ, rốt cuộc anh đã giết chết trái tim tôi đã từng yêu anh rồi ném đến nơi nào rồi?



Đường Thi lau nước mắt một cái: "Đi đi, Duy Duy còn đang ngủ, tôi không muốn đánh thức nó dậy đâu."



"Đường Thi.." Bạc Dạ luống cuống, anh thật sự chưa từng thấy cô như vậy, toàn thân cô tràn đầy hận ý đối với anh, cả câu xin lỗi mà cô cũng không muốn nghe, có lẽ cả đời này cô cũng không muốn tha thứ cho anh nữa!







Thì ra hận đến tận cùng thì thậm chí cả ba chữ thật xin lỗi cũng không tiếp nhận được sao.



Trên thế giới này, chung quy thì có ba chữ làm tổn thương người ta nhất, là tôi yêu em, và cả, thật xin lỗi.



Đường Thi chỉ vào cánh cửa, tiếng nói cũng nhẹ xuống: “Bạc Dạ, anh đi đi. Từ nay về sau, tôi và anh không còn liên quan đến nhau nữa."



Bạc Dạ nhìn người phụ nữ trước mắt này, cô rõ ràng yếu ớt vô lực, nhưng lại mang theo một sự kháng cự lên tới mức cuồng loạn, không chỉ một lần côi bảo anh cút đi, bảo anh không nên xuất hiện ở trước mắt cô.



Nhưng mà Bạc Dạ sao có thể làm theo ý của cô? Người phụ nữ yêu mình của năm năm trước, bây giờ nói cắt đứt là cắt đứt sao, cô đã từng hỏi qua ý kiến của anh hay chưa! Đường Thi cô không có tư cách nói cắt đứt cuộc tình này!



Vì thế anh lại tiến lên bắt lấy tay của Đường Thi, thân thế cô hung hăng run rẩy một cái, muốn hất tay anh ra: "Anh lại muốn cưỡng bức tôi sao!"



Bạc Dạ cười lạnh: “Tôi khinh thường việc cưỡng bức."






Vành mắt của Đường Thi đã đỏ lên: “Dáng vẻ bám riết không bỏ của anh thật sự rất mất mặt xấu hổ"



Bạc Dạ nhữ bị những lời này của cô chọc giận, anh dùng sức đè cô lên trên tường: "Đường Thi, kiên nhẫn của tôi là hữu hạn, anh đừng có dùng chiêu trò lạt mềm buộc chặt ở đây với tôi nữa!"



Đường Thi cười cực bừa bãi: "Lạt mềm buộc chặt? Chơi với anh sao? Anh cũng xứng sao?"



Từ trước đến nay luôn là anh dùng những ngôn từ này nhục mạ cô, hiện giờ những lời này lại được nói ra từ miệng của cô. Bạc Dạ nổi giận, vào giờ khắc này, cảm xúc tích lũy trong người anh bành trướng tới cực điểm, sau đó thì hoàn toàn bùng nổ!







Anh hung hăng bóp lấy cổ của Đường Thi: “Đừng có không biết tốt xấu như vậy!"



"Tới đi, rốt cuộc anh còn có chuyện gì không làm được nữa kia chứ?" Đường Thi đã không còn chút sợ hãi nào: “Bạc Dạ, tôi cũng muốn nhìn xem tim của anh sắt đá đến mức nào, có thể ép tôi đến bước đường nào!"



Ở trong mắt cô, anh là ma quỷ có phải hay không! Cô cho là anh không muốn bồi thường có phải hay không! Anh đã thử, nhưng mà thái độ của cô thể nào! Cô dùng loại ánh mắt lạnh lùng này nhìn anh, cô cho là anh cũng không đau hay sao!



Anh cũng muốn nói chuyện đàng hoàng với hai mẹ con bọn họ, cũng muốn cố gắng đền bù, nhưng cô dùng loại biểu cảm này đối mặt với anh, dựa vào cái gì! Đường Thi, đời này Bạc Dạ anh còn chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ mở miệng cầu xin một người phụ nữ tha thứ, cô dựa vào cái gì dùng loại thái độ này mà đối đãi với anh!



Bạc Dạ tức giận đến cùng cực, dùng sức hất cô ngã trên ghế sa lon:



"Chẳng lẽ em nghĩ mình thật sự rất ghê gớm đúng không? Tôi nói cho em biết, nếu tôi muốn nhốt em lại, cả đời này ngay cả chết cũng là hy vọng xa vời đối với em! Tôi có lòng tốt thương hại em, em dựa vào cái gì mà từ chối tôi hả? Em nghĩ mình là ai!"



Đường Thi nở nụ cười, cười còn hung ác hơn cả Bạc Dạ: "Thương hại tôi? Tôi còn cần anh thương hại hay sao, không bằng anh cút xa một chút đừng tới quấy rầy cuộc sống của tôi!"



Bạc Dạ đè cô lại: “Cô đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."



Đường Thi không sợ mà chống lại ánh mắt của anh, gằn từng tiếng, dứt khoát nói: “Bạc Dạ, tôi cũng muốn nhìn xem, lần này anh còn có thể lấy cái gì để uy hiếp tôi."



"Anh lấy cái gì uy hiếp tôi, tôi sẽ vứt bỏ cái đó!"

Đọc truyện chữ Full