DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Truy Thê: Cô Vợ Cũ Và Đứa Con Thiên Tài
Chương 222: Bị bắt tại trận, cô đang làm gì vậy?

Tô Kỳ căn bản chưa bao giờ nghĩ rằng Đường Thi sẽ ra tay, vì vậy cũng không tránh không né trực tiếp nhận cái tát này của cô, đánh xong anh ta lại cười.



Tiếng cười truyền đến bên tại Đường Thi: "Đánh cũng đánh rồi, khóc cũng khóc rồi, vẫn không chịu nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra?"



Chuyện gì đang xảy ra? Cô căn bản nói không nên lời.



Những lời lẽ đáng xấu hổ đó khiến cô không cách nào nói hết được, tất cả đau khổ đều là một mình cô cắn chặt răng giữ lại trong lòng.



Nhìn thấy bộ dạng này của Đường Thi, Tô Kỳ cũng không lên tiếng, trầm mặc hồi lâu, người đàn ông thở dài nói: "Đường Thi, tại sao lần nào cô cũng hiếu thắng như vậy?"



Đường Thi không lên tiếng, hai mắt vẫn đỏ hoe, Tô Kỳ vươn tay nắm lấy cằm cô, cả người run lên kịch liệt như điện giật."Xin lỗi."

cập nhật nhanh nhất.





Cô vội vàng gắn trong cổ họng câu xin lỗi, khi Tô Kỳ còn chưa kịp phản ứng lại, anh ta liền ngăn cô lại, bóng hình cao lớn chặn lại trước mặt cô: "Này



này, không phải như thế này đúng không?"



Đường Thi lạnh giọng nói: "Trảnh ra."



"Tôi là có lòng tốt, Đường Thi." Tô Kỳ cảm thấy bất lực trước sự dứt khoát của cô.






Cô cũng đã từng tin tưởng anh ta, cảm kích anh ta.



Nhưng phần thiện cảm này là chính tay anh ta hủy hoại, cái đêm mưa gió đó anh ta hoàn toàn bóp chết sự tôn nghiêm của cô, có lẽ là từ khoảnh khắc đó, trong lòng Đường Thi đã kéo anh ta vào danh sách đen.



Tô Kỳ tim co quắp, trong tiềm thức phản kích: "Có phải là Bạc Dạ ức hiếp cô sao?"



Không biết hai chữ Bạc Dạ này đã đánh trúng chỗ đau khổ này trong lòng Đường Thi, cô lau nước mắt bước về nhà, đẩy Tô Kỳ thật mạnh, nhưng cô đã bị người đàn ông dễ dàng ôm vào trong lòng, cô dường như bị doạ cho kinh sợ: "Buông tôi ra!"



Chết tiệt, Tô Kỳ cảm thấy cái gương mặt này của mình từ trước đến nay đánh gục bao nhiêu cô gái, cô cùng hữu hiệu, bây giờ đã hoàn toàn không có tác dụng gì rồi.



Đường Thi không quan tâm đến anh ta chút nào.



Tô Kỳ đang định dùng sức trực tiếp khiêng cô về nhà mình, nhưng cuối cùng anh ta lại nghe thấy một giọng nói lạnh lùng xen vào hành động của hai người.







"Các người đang làm gì đấy?"



Tùng Sam đứng ở cuối lối đi, rõ ràng là đã tan làm, trên tay vẫn ôm Đường Duy, Đường Duy tò mò nhìn Đường Thi và Tô Kỳ."Mẹ, chú Tô? Mọi người đang làm gì đấy?"



Hai người đột nhiên buông nhau ra như bị bắt gian tại trận trên giường, Tô Kỳ lui về phía sau hai bước, thay đổi thành đứng ở phía sau Đường Thi.



Khi ánh mắt lãnh đạm của Tùng Sam quét qua, Đường Thi có một loại ảo giác như đang bị ba mẹ mình nhìn chằm chằm.



Vẻ mặt Đường Duy ngây ngô: "Chú Tô, chú vừa từ nước ngoài trở về sao?"



Nói xong chỉ vào hành lý của Tô Kỳ.



Tô Kỳ lúng túng cười: "Đúng vậy, chú tình cờ gặp cô ấy, thật tình cờ."



"Thật tình cờ." Tùng Sam chế nhạo tự mình mở cửa, Tô Kỳ nhìn dáng vẻ lãnh đạm không nói gì.



Đường Thi vẫn ở đó, hiển nhiên không có phản ứng gì trước sự xuất hiện đột ngột của Tùng Sam.



Cho đến khi Tùng Sam ló đầu ra với nụ cười lạnh lùng đó và hét lên: "Cô đang làm gì vậy? Vào đi!"



Hai chữ cuối cùng có chút giống như nghiến răng nghiến lợi, Đường Thi theo Tùng Sam đi vào, sau đó ầm một tiếng, cánh cửa ở trước mặt Tùng Sam đóng sầm lại.



Tiếng sập cửa cũng khiến Tô Kỳ sợ hãi.






Khi anh ta phản ứng lại, Tô Kỳ tức cười, chết tiệt, cuống cái gì chứ!



Người đàn ông hai tay đút túi và huýt sáo quay về, về đến cửa nhà mình, đẩy cửa ra, đột nhiên nghĩ đến nụ hôn vội vã khi nãy.



Tô Kỳ nhếch khóe môi đầy ẩn ý, ánh mắt mơ hồ.



Bên kia, Tùng Sam hai tay ôm ngực, từ khi Đường Thi bước vào cửa, anh ta cứ giữ thái độ lạnh lùng như vậy, khóe miệng nở nụ cười lạnh, lãnh đạm, nhìn có chút đáng sợ.



Đường Thi có chút áy náy: "Làm gì vậy?"



"Câu này nên là tôi hỏi cô."







Tùng Sam híp mắt: "Cùng Tô Kỳ làm gì vậy?"



"Tình cờ gặp..." Đường Thi vội vàng nói, bộ dạng giống như bị phát hiện làm sai chuyện gì. Cách né tránh như thế này ở trong mắt Tùng Sam, người đàn ông càng thêm nóng này hừ lạnh một tiếng: "Đi tắm!"



"Hå? Ừ." Đường Thi rối rắm, trên vai ra rồi đi vào phòng tắm. vest của người khác, cô cởi



Tùng Sam nhặt chiếc áo khoác trên đất, không cần suy nghĩ ném thằng lên ban công.



Nếu nhớ không lầm thì chiếc áo khoác đó là do Bạc Dạ đưa cho cô. Trong mắt người đàn ông hiện lên một tia lạnh lẽo, ngay khi anh ta vừa ném chiếc áo ra ngoài, Thang Duy đã đi theo phía sau và hét lên: "Chú!" Tùng Sam nhìn lại, che giấu thật chặt cảm xúc, sau đó liếc cậu bé một cái: "Làm sao vậy?"



"Hôm nay có câu đố ghép hình trong bài tập về nhà. Mẹ không hay chơi trò này nhiều. Chú làm với cháu đi." Đường Duy cho anh ta xem bài tập, Tùng Sam ngồi xổm xuống cùng cậu bé học trong phòng khách, một lúc lâu sau, Đường Thi tắm vẫn chưa ra, bài tập về nhà của bọn họ đã làm xong rồi.



"Giúp cháu đưa cái này cho mẹ ký."



Đường Duy đưa sổ liên lạc gia đình cho anh: "Cháu đi trải giường!"



Nói xong bước vào, Tùng Sam cầm trong tay sổ liên lạc gia đình, hồi lâu mới đi tới cửa phòng tắm.



Gõ cửa hai lần, giọng nói của Đường Thi truyền đến: "Ai thế?"



“Tôi." Giọng điệu của Tùng Sam trầm thấp và thờ ơ.



"Ồ, vào đi, tôi tắm xong rồi." Đường Thi mặc áo choàng tắm đang lau chiếc gương dính sương, Tùng Sam đẩy cửa đi vào.



Thấy cô đang giơ tay lên, trên tay cầm một miếng vải, đang kê chân cao lên để lau gương.



Hai chân thon dài thẳng tắp dưới lớp áo choàng tắm rộng rãi lộ ra làn da mỏng manh ở đáy đùi, giống như loại mỡ cừu thượng hạng.



Đường Thi nhận thấy ánh mắt của Tùng Sam, liền nhảy xuống: "Có chuyện gì vậy?"



Nói xong, còn chuyển khăn trong tay đi, giống như khi hát kịch, khăn từ tay này sang tay khác của cô, sau đó được cô thuần thục treo lên giá.



Cô quay mặt lại và nhìn Tùng Sam: "Hả?"

Đọc truyện chữ Full