DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Truy Thê: Cô Vợ Cũ Và Đứa Con Thiên Tài
Chương 1457: Thêm dầu vào lửa, làm gì có lý đó?

Đường Duy nói dứt câu thì bắt đầu ho sặc sụa, Từ Thánh Mân đứng bên cạnh thở hơi ra như một bà mẹ rồi bước đến vỗ nhẹ lên vai cậu và nói: “Cậu gấp gáp như thế có tác dụng không?”



Đường Duy yếu ớt chống tay ngồi dậy khỏi giường, đầu vẫn còn đang đau dữ dội, cậu chỉ ra ngoài cửa và nói: “Lấy máy tính xách tay của tôi qua đây”



Từ Thánh Mân chỉ vào mình rồi nói: “Nè, chết tiệt, cậu xem tôi là bảo mẫu để ra lệnh à?”



Đường Duy nói: “Bây giờ anh không quyền không thế, còn dám chống đối tôi à?”

cập nhật nhanh nhất.





Từ Thánh Mân bực bội trợn mắt, thở phù một hơi rồi đi ra ngoài lấy máy tính cho Đường Duy, sau đó đặt trước mặt cậu rồi nói: “Nói đi, cậu định làm thế nào?”



Anh ta cúi đầu nhìn Đường Duy mở máy tính ra và nhập mật khẩu vào.






Cậu nhập mật khẩu rất nhanh, như thể sợ bị Từ Thánh Mân phát hiện ra điều gì đó.



Từ Thánh Mân giật nhẹ chân mày.



Trong đầu hồi tưởng lại quá trình Đường Duy nhập mật khẩu lúc nấy một lần nữa.



Người đàn ông nở nụ cười xấu xa rồi nói: “Uây, mẹ ơi, đàn ông thổi cài mật mã cũng thật là không biết xấu hổ nhỉ?”



Thứ tự gõ bàn phím lúc nấy của Đường Duy chẳng phải là “Nhan520” sao?







Đúng là không biết xấu hổ!



Đường Duy tức tối vừa ho vừa cố sức hét lớn: “Cút đi!”



Từ Thánh Mân cười to ha hả rồi nói: “Nhân lúc cậu bệnh lấy mạng cậu, bây giờ tôi sẽ đi nói cho Tô Nhan biết đồ đàn ông xấu không biết ngại nhà cậu lấy tên cô ấy để cài mật mã cho chiếc máy tính quan trọng nhất của mình”



Đường Duy chỉ muốn liều mạng với Từ Thánh Mân ngay bây giờ, cậu nói: “Anh có tin tôi sẽ giết anh không?”



Từ Thánh Mân vừa cười vừa chạy và nói: “Được, được, được, Đường đại hiệp tha mạng!



Chúng ta bàn chuyện nghiêm túc đi, cậu định sẽ đối phó thế nào với nhà họ Từ?”






Đường Duy cười lạnh lùng một tiếng, mặc dù yếu ớt nhưng tiếng cười đó lại toát ra một luồng sát khí, cậu nói: “Nhà họ Từ là cái quái gì?



“.” Cũng may là anh ta đã rời khỏi nhà họ Từ.



“Ông xã!”



Từ Chấn đang họp nửa chừng thì có một bà chủ quý phái mở cửa phòng họp ra, khóc đến vành mắt đỏ hoe đi vào và nói: “Ông xã ơi, không xong rồi, con gái của chúng ta bị người ta ức hiếp đến phải nhập viện rồi.”







Bà ta vừa cất giọng lên thì đã khiến người đàn ông hiện tại đang làm chủ nhà họ Từ phải giật mình, mặt mày biến sắc, ông ta mới họp được một nửa thì đã đập bàn đứng dậy, nói với giọng đầy hung dữ: “Có chuyện gì?”



Liễu Tố Vân chạy qua, nói dáng vẻ đau khổ tột cùng: “Dao Dao của chúng ta đã bị người khác ức hiếp, ông xã, ông nói thử xem, tôi vất vả cực khố nuôi Dao Dao khôn lớn, nâng trên tay thì sợ rơi xuống đất, ngậm vào miệng thì sợ tan mất nhưng sao lại có người dám động tay động chân với con bé chứ?”



Ánh mắt Từ Chấn thoáng qua một ý nghĩ sâu xa, ông ta nói: “Ai làm?”



Không ngờ lại có người dám động tay động chân với Từ Dao? Lẽ nào không biết Từ Dao là con gái của Từ Chấn ông ta sao?



Liễu Tố Vân vừa khóc vừa la: “Là nhà họ Tô, ông có còn nhớ không? Đứa con gái không rõ lai lịch của nhà họ Tô đó, ai mà biết cô ta có phải là con riêng hay không, vậy mà cũng dám đánh Dao Dao của chúng ta, đúng thật là đã ăn gan hùm mật gấu rồi mà!”



Sắc mặt Từ Chấn lại thay đổi, cơ thể vạm vỡ toát ra hơi thở của sự tức giận, ông ta nói: “Nhà họ Tô?”



Là con gái của Tô Kỳ, Tô Nhan sao?



“Đúng vậy”



“Con gái của nhà họ Tô sao lại có xung đột với Dao Dao?”



Liễu Tố Vân vừa nhìn thấy chồng mình bắt đầu nổi giận thì lập tức thêm dầu vào lửa, chỉ ước gì ngọn lửa lúc này có thể cháy đến nhà họ Tô, bà ta nói: “Ông có biết không, Dao Dao của chúng ta qua đó muốn tìm Tô Nhan nói chuyện đàng hoàng, vì con bé cảm thấy Tô Nhan luôn có ý đối địch với nó. Dao Dao cái đứa trẻ ngốc này, lòng dạ lương thiện, còn muốn làm bạn tốt với người ta, ai ngờ… Tô Nhan để con bé vào trong nhà, vừa đóng cửa lại thì… Thì đánh nó!”



Từ Chấn nổi giận đùng đùng, đập bàn thêm một cái rầm, bàn làm việc bị đập rung mạnh lên, ánh mắt của người đàn ông trung niên càng hung hãn hơn, ông ta nói: “Làm gì có lý đó?”

Đọc truyện chữ Full