DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn
Chương 17: Cô đang hoang tưởng điều gì?

Cố Uyên, mày đang mộng tưởng hão huyền cái gì vậy?

Mày và người đàn ông này chỉ có cuộc hôn nhân trên thỏa thuận, hơn nữa, mày là Cố Uyên, không phải Lưu Thanh Vũ, mày và anh ấy không có một tí liên quan nào...

Cố Uyên, cất bớt những mộng tưởng của mày đi.

Anh ấy đã có người trong lòng rồi, và người anh ấy ghét là mày.

Cô tắt đèn đi, nhìn mảng tối trước mắt mình.

Lấy ngọn đèn trên đầu giường, đặt nó lên bàn trà, cô ngả người xuống sô pha, ánh sáng nhẹ nhàng bao trùm cơ thể cô, cả một đêm này Cố Uyên không được nghỉ ngơi đầy đủ.

Có thể nói rằng, cô không thể nào ngủ được.

Sáng hôm sau cũng dậy rất sớm.

Cố Uyên đắp lại chăn cẩn thận cho người đàn ông kia, sau đó xuống tầng.

Mấy hôm nay vú Trương không ở đây, đồ ăn trong tủ lạnh gần như đã bị Cố Uyên ăn hết rồi, nhưng vẫn còn mì sợi và trứng gà, Cố Uyên nghĩ ngợi rồi nấu tạm hai bát mì.

Tô Ngọc Kỳ mở mắt ra, tầm nhìn của người đàn ông này dần dần sáng rõ hơn.

Anh ngồi dậy, nhìn thấy bản thân mình bây giờ đang ở trong biệt thự.

Người đàn ông này nhíu mày.

Sao tối qua anh lại tới đây được.

Vì uống say nên hơi đau đầu, Tô Ngọc Kỳ giơ tay day day thái dương, hôm qua quá chén, gọi một chiếc taxi, hình như anh đã vô thức nói rằng muốn đến nơi này.

Nhớ tới Lưu Thanh Vũ, Tô Ngọc Kỳ cảm thấy khá bực bội.

Anh đứng dậy, đi vào phòng tắm.

Tắm qua một cái, anh bước ra khỏi phòng tắm, mở tủ đồ, lấy một bộ quần áo để thay. Ánh mắt của Tô Ngọc Kỳ vô tình lướt tới tủ đầu giường, trên đó có một lọ thuốc đau dạ dày.

Ánh mắt của anh từ từ tập trung vào nó, nhớ tới chuyện tối hôm qua, cô gái kia hoảng hốt đi tìm thuốc dạ dày cho anh...

Anh vốn tưởng rằng, cô gái ấy nên nhân cơ hội anh say rượu mà cố ý nằm xuống bên cạnh anh, sáng hôm sau sẽ mượn cớ ấy mà tự tung tự tác.

Nhưng cô ấy đã không làm vậy.

Ánh mắt của anh lướt tới ngọn đèn nhỏ đặt trên bàn trà.

Buổi tối đi ngủ thích bật đèn?

Lẽ nào hôm ấy ở nhà họ Tô, anh thực sự đã hiểu nhầm cô?

Khóe môi của người đàn ông kia cứng đờ, anh nhìn đi chỗ khác, bước xuống tầng.

Trong không khí có mùi thơm đặc trưng của bữa cơm nhà.

Cố Uyên bưng hai bát mì đến phòng ăn, khi đi ra khỏi phòng ăn, nhìn thấy Tô Ngọc Kỳ xuống tầng, cô nghĩ ngợi rồi nói: “Anh Tô, tôi nấu mì rồi, anh có muốn ăn một chút không.”

Cố Uyên thấy sắc mặt của người đàn ông kia không vui.

Hơn nữa anh đã mặc xong âu phục, chắc hẳn là sắp ra ngoài...

Dù sao... người đàn ông này làm sao có thể bằng lòng ăn đồ ăn mà cô nấu chứ.

Cố Uyên cúi đầu quay về phòng ăn, nhìn hai bát mì được đặt trên bàn, lòng thầm nghĩ, sáng nay mình ăn một bát, còn một bát bỏ vào tủ lạnh, để đến trưa ăn.

Cô đã nghĩ như vậy.

Đột nhiên có một bóng người ngồi xuống trước mặt.

Cố Uyên ăn một đũa mì mà sững sờ.

Tô Ngọc Kỳ ngồi xuống trước mặt cô, bưng bát mì lên, ăn một miếng, hơi nhướn mày, dường như mùi vị cũng khá ổn đấy.

Cố Uyên thấy hơi bất ngờ, im lặng ăn hết bữa sáng.

Thời giờ vẫn còn sớm.

Điều khiến Cố Uyên ngạc nhiên hơn là khi cô rửa bát xong, bước ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy người đàn ông kia ngồi trên sô pha, vẫn chưa rời khỏi nhà, nhưng xung quanh người đàn ông ấy hiện rõ vẻ xa cách.

Cố Uyên không biết nên chung sống với người đàn ông này thế nào.

Người đàn ông là chồng của “cô” trên danh nghĩa.

Cô sợ nói thừa một câu hoặc có một chút chuyện nhỏ nhặt thôi sẽ bị anh hiểu nhầm, cô chỉ muốn im lặng sống ở đây trong một năm rồi rời đi.

Từ đó, cứ thế mà quên lãng nhau.

Đọc truyện chữ Full