DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn
Chương 54: Nếu cô còn khóc nữa, cô có tin tôi làm cô ở đây không?

Tòa nhà thương mại rất đông người.

Cố Uyên lo lắng tìm kiếm, ánh mắt cô dừng lại ở một bóng lưng đang ở trên thang máy. Đó là một bóng người gầy gò quen thuộc. Cô vội vàng chạy tới: “Tùng An!"

Người đàn ông kia quay đầu, anh ta rất trẻ tuổi, chắc cũng bằng tuổi của Tùng An nhưng là một người xa lạ.

Trong mắt Cố Uyên hiện lên vẻ mất mát: “Xin lỗi, tôi nhận nhầm người."

"Không sao."

Cố Uyên đi thang máy lên tầng hai, nhìn đám người qua lại như nước chảy trước mắt. Cô ngồi xổm xuống và ôm lấy mình. Cô làm sao có thể quên được.

Là cô đã đuổi Tùng An ra ngoài.

Là cô bảo Tùng An đi theo người đàn ông kia.

Tùng An hận cô, trách cô.

Vào bốn năm trước, cậu đã sớm đổi số điện thoại rồi.

Cô gửi thư điện tử cho cậu lại giống đá chìm vào đáy biển, chỉ có mấy tin nhắn cậu thỉnh thoảng gửi tới, nhưng chỉ có chữ viết, không có nói chuyện.

Tô Ngọc Kỳ đứng ở cách đó không xa, nhìn người phụ nữ ngồi xổm dưới đất và khóc. Người đàn ông nhíu mày đi tới.

Cố Uyên nhìn đôi giày da của nam xuất hiện trong tầm mắt.

Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt Tô Ngọc Kỳ. Cô giơ tay lên lau nước mắt trên mặt, chậm rãi đứng lên và nghẹn ngào nói: “… Ngài Tô..."

Tô Ngọc Kỳ nhìn cô. Trên gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ đều là nước mắt, đôi mắt cũng ngân ngấn nước, trên hàng lông mi dài còn treo giọt nước mắt trong suốt, viền mắt đỏ hoe, nhìn anh... Ngực anh dường như bị ai đó xé rách.

Người đàn ông lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, lau loạn ở trên mặt người phụ nữ một lát: “Thật phiền phức!"

Cố Uyên: “Xin lỗi, Ngài Tô..."

Cố Uyên không muốn khóc nhưng không biết tại sao nước mắt cứ không ngừng rơi xuống. Cô nhớ tới Tùng An, nhớ tới lúc nhỏ một nhà ba người sống nương tựa vào nhau. Khi đó, cho dù không có tiền nhưng người một nhà ở chung một chỗ cũng rất ấm áp.

Là cô không tốt, không cứu được mẹ.

Là cô không tốt, không có cách nào chữa trị cho Tùng An, chỉ có thể để cho Tùng An một mình rời đi.

Đôi môi mỏng của người đàn ông mím lại, trong mắt thoáng hiện lên chút màu sắc không có cách nào nắm bắt được. Cố Uyên khe khẽ khóc. Qua vài giây, người đàn ông giơ tay ra và ôm cô vào trong lòng. Sau khi làm động tác này, anh cũng hơi kinh ngạc. Anh không biết tại sao mình lại làm vậy, vẻ mặt trở nên cứng đờ: “Lưu Thanh Vũ, cô có biết là cô rất phiền không? Khi cô khóc, trông rất khó coi!"

Cô khóc làm người khác thấy tâm phiền ý loạn.

Mẹ nó, anh không phải muốn an ủi cô, chỉ muốn cô đừng khóc nữa thôi!

Cố Uyên bị hơi thở trên thân người đàn ông bao quanh, kèm theo mùi nước hoa của nam thoang thoảng, quen thuộc lại ấm áp. Cô vùi mặt ở trong ngực của người đàn ông.

Cô muốn tìm một chỗ để trút ra khó chịu trong lòng.

Tô Ngọc Kỳ chỉ cảm thấy áo sơ mi trước ngực bị nước mắt của người phụ nữ làm ướt, chút dấu vết ấm nóng lan tràn vào sâu trong lòng anh, làm cho anh có cảm giác đặc biệt không thoải mái, đặc biệt… không biết phải làm sao.

Lần đầu tiên anh có cảm giác kỳ lạ như thế, còn là vì người phụ nữ làm cho anh thấy rất chán ghét. Quả nhiên là rất đáng ghét!

Phụ nữ đúng là rắc rối!

Người phụ nữ này lại chính là một yêu tinh gây phiền phức!

Nhưng người đàn ông vẫn giơ tay vỗ nhẹ vào sau lưng cô, giọng nói lạnh lùng cũng dịu xuống một chút: “Được rồi, đừng khóc nữa!"

Người phụ nữ này cười lên còn đẹp, khóc thì..

Xung quanh có rất nhiều người qua lại, ánh mắt bọn họ nhìn hai người, nhưng chỉ cho là bạn gái khóc đang được bạn trai an ủi thôi.

Người phụ nữ trong lòng càng lúc càng khóc lớn, càng lúc càng khóc to, bởi vì dùng sức nên phần cổ trắng nõn lộ ra huyết quản tinh tế giống như sẽ vỡ ra bất kỳ lúc nào vậy.

Ánh mắt mọi người xung quanh nhìn tới cũng càng lúc càng nhiều.

Tiếng nức nở nghẹn ngào của người phụ nữ vọng ra từ ngực anh, anh dường như có thể tưởng tượng ra gương mặt đầy nước mắt, viền mắt đỏ hoe, dáng vẻ cắn môi đầy tủi thân của cô.

Anh cúi đầu, khẽ nói ở bên tai cô: “Lưu Thanh Vũ, nếu như cô còn khóc nữa, cô có tin tôi làm cô ở đây không?"

Tiếng khóc của người phụ nữ đã nhỏ xuống nhưng vẫn nghẹn ngào. Cố Uyên rời khỏi ngực của người đàn ông, trừng mắt nhìn Tô Ngọc Kỳ và mím môi thật chặt, không để cho mình khóc nữa.

Vừa rồi Tô Ngọc Kỳ nói vậy chẳng qua là không muốn để cho cô khóc nữa thôi. Anh có cảm giác nếu cô khóc tiếp thì sẽ ngất đi mất. Nhưng nhìn dáng vẻ của Cố Uyên lúc này, đôi mắt ngấn lệ nhìn anh với vẻ trách cứ, khiếp sợ và uất ức, muốn khóc lại không dám khóc, đôi môi đỏ mọng mím chặt đặc biệt cám dỗ, làm cho hầu kết của anh chuyển động

Bụng dưới thoáng cái đã có lửa nóng dâng lên.

Mẹ nó, tại sao anh không phát hiện ra người phụ nữ này còn thật sự có thể cám dỗ người khác như vậy chứ!

Tô Ngọc Kỳ thuận miệng mắng một câu. Cố Uyên run rẩy, nước mắt đong đầy trong mắt suýt nữa rơi xuống. Ngực Tô Ngọc Kỳ hơi run lên. Anh giơ tay lên lau loạn lên mặt cô, vẻ mặt hung dữ nói: “Khóc cái gì mà khóc, người không biết còn tưởng tôi bắt nạt cô đấy!"

Trong nháy mắt, hai ngày đã trôi qua.

Tô Ngọc Kỳ có một vụ hợp tác cần phải đi tới thành phố Lệ Châu.

Mới sáng sớm mà người đàn ông đã thức dậy, liếc nhìn người phụ nữ nằm ở bên cạnh mình, cơ thể co ro, gương mặt tái nhợt. Người đàn ông nhíu mày, giơ tay sờ lên trên trán cô.

Nhiệt độ bình thường.

Dưới tầng, thím Lý đang chuẩn bị bữa sáng. Tô Ngọc Kỳ đi từ trên tầng xuống. Thím Lý đi tới hỏi: “Cậu chủ, sao cậu dậy sớm thế? Bữa sáng sắp xong rồi."

"Không cần, công ty có việc nên tôi phải đi tới thành phố Lệ Châu một chuyến, mấy ngày nữa mới về."

"Cậu chủ, vậy cậu cũng phải ăn sáng xong hãy đi chứ?”

"Tôi tới công ty rồi sẽ ăn sau. Đúng rồi, hôm nay chị dẫn Lưu Thanh Vũ tới bệnh viện khám xem." Đừng để cả ngày ốm yếu, cơ thể không được thoải mái cũng không nói, nhìn lại thấy phiền.

Thím Lý mỉm cười: “Tôi biết rồi cậu chủ."

Tính tình cậu chủ như vậy đấy, vẻ mặt lạnh lùng nhưng trong lòng không phải vẫn quan tâm tới mợ chủ sao.

Cố Uyên tỉnh lại thì đã hơn bảy rưỡi rồi. Cô giơ tay lên khẽ day trán. Sao muộn thế này cô mới dậy chứ? Cô ngồi dậy và xoa bụng.

Mỗi lần bị kinh nguyệt, cô lại có cảm giác không khác gì chết đi một lần.

Cả người không có sức, chẳng muốn động đậy nữa.

Cô nhìn sang vị trí bên cạnh.

Cố Uyên giơ tay sờ thử thấy vẫn còn ấm.

Sau khi rửa mặt một lúc, Cố Uyên thay quần áo và đi xuống tầng. Thím Lý đã chuẩn bị xong bữa sáng, múc cho Cố Uyên một chén cháo nhỏ: “Mợ chủ, cậu chủ ra ngoài, mấy ngày nay có một vụ hợp tác nên tạm thời không về."

Cố Uyên gật đầu và uống một ngụm cháo nhỏ.

"Thím Lý, thím nhanh ngồi xuống cùng ăn đi, đừng bận rộn làm việc nữa. Em không ăn hết nhiều như vậy đâu."

Thím Lý mỉm cười ngồi xuống: “Mợ chủ, cậu chủ bảo tôi phải đưa cô tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe vào sáng nay. Cho dù ngoài miệng cậu chủ không nói nhưng nhìn thấy cô không thoải mái, cậu ấy vẫn quan tâm đến cô."

Cố Uyên ngẩn người.

Cô cắn đũa nghĩ, làm sao có thể như vậy chứ?

Người đàn ông này làm sao có thể quan tâm mình được.

Anh ghét mình còn không kịp đâu.

Cố Uyên biết thím Lý chỉ đang an ủi mình thôi.

Buổi sáng, thím Lý thật sự muốn dẫn Cố Uyên đi bệnh viện kiểm tra. Cố Uyên từ chối: “Thím Lý, em chỉ tới kỳ kinh nguyệt nên không thoải mái thôi, bình thường không phải đều rất khỏe mạnh sao? Em không muốn đi bệnh viện đâu."

Cô thật sự không muốn đi bệnh viện.

Từ khi mẹ và Tùng An rời đi, cô ghét mùi nước khử trùng này.

Ở thành phố Lệ Châu, Tống Ánh San nghe nói Tô Ngọc Kỳ đi tới thành phố Lệ Châu thì lập tức bảo người đại diện hoãn lại mọi chuyện trong tay, nhận một chương trình Game Show ở thành phố Lệ Châu.

Cô ta đi suốt đêm tới thành phố Lệ Châu.

Tại phòng chủ tịch ở khách sạn Yagehout, Hoàng Hưng gõ cửa và đi vào: “Tổng giám đốc Tô, cô Tống tới."

Tô Ngọc Kỳ để chén rượu xuống, xoay người đã nhìn thấy Tống Ánh San đi đến. Người đàn ông đi tới, Tống Ánh San liền nhào vào trong ngực của anh: “Ngọc Kỳ..."

Giọng nói của người đàn ông có vẻ dịu dàng: “Không phải em đang ghi âm cho Game show à? Hôm nay đã muộn rồi, anh đang định ngày mai sẽ qua gặp em đấy."

Tống Ánh San ôm lấy thắt lưng của người đàn ông: “Nhưng em muốn gặp anh, em không muốn chậm một giây một phút nào cả."

Khóe miệng Tô Ngọc Kỳ hơi cong lên, nuông chiều quệt mũi của Tống Ánh San một cái: “Em đấy..."

Anh nhìn Tống Ánh San: “Em ăn cơm chưa?"

Tống Ánh San lắc đầu: “Em còn chưa ăn đâu. Vừa ghi âm xong là em đã nóng lòng đến tìm anh rồi."

Người đàn ông dặn Hoàng Hưng: “Bảo khách sạn chuẩn bị một phần cơm tối."

"Vâng."

Tống Ánh San cởi áo khoác ra, bên trong mặc chiếc váy liền màu đen cổ chữ V ôm lấy dáng người tuyệt đẹp. Cô ta uống một ly rượu vang, ngước mắt lên nhìn người đàn ông đang đứng ở phía trước cửa sổ. Bóng đêm làm cho đường nét trên gương mặt của anh trở nên thần bí khó lường. Người đàn ông cao quý, hoàn mỹ như vậy vốn phải thuộc về cô ta.

Lưu Thanh Vũ kia, hừ...

Cô ta dựa vào đâu mà đấu được với mình chứ?

Lại không phải là dựa vào gương mặt cám dỗ, không phải là dựa vào ông bà của Tô Ngọc Kỳ làm chỗ dựa cho cô ta sao?

Hai ông bà già kia còn có thể sống được mấy năm chứ? Không phải sớm muộn gì cũng phải trả lại vị trí mợ chủ Tô kia cho mình sao?

Tống Ánh San đứng lên và đi tới phía sau Tô Ngọc Kỳ, giơ tay ôm lấy thắt lưng của anh: “Ngọc Kỳ..."

Tô Ngọc Kỳ xoay người lại, Tống Ánh San thuận thế nhào vào trong ngực của anh.

Người đàn ông nhìn cô ta, nhìn gương mặt được trang điểm tinh tế của người phụ nữ này: “Ánh San, em say rồi. Để anh đưa em về."

"Không cần, Ngọc Kỳ, em muốn ở lại với anh." Tống Ánh San nói xong, phần ngực đầy đặn cọ vào ngực của người đàn ông. Bốn năm qua, người đàn ông này vẫn không động tới mình. Cho dù không biết người phụ nữ ở khách sạn bốn năm trước là ai, cho dù người phụ nữ kia đã đi rồi, nhưng nếu bị Tô Ngọc Kỳ phát hiện ra mình lừa anh, anh chắc chắn sẽ không tha cho mình.

Ánh mắt của người đàn ông có vẻ lạnh lùng, anh nhìn gương mặt của người phụ nữ được trang điểm tinh tế thoáng ửng hồng, tự nhiên lại nhớ tới gương mặt của Lưu Thanh Vũ. Lưu Thanh Vũ chưa bao giờ trang điểm đậm, trên người cũng không có mùi nước hoa mà là mùi thơm thoang thoảng, trong lành.

"Ánh San, anh đưa em về." Tô Ngọc Kỳ cầm áo vest và khoác ở trên người Tống Ánh San, cúi xuống bế cô ta lên, đi về phía cửa.

Khách sạn Bốn Mùa là khách sạn Tống Ánh San đang ở.

Người đại diện Kỷ Liên Liên cầm thẻ phòng mở cửa. Tô Ngọc Kỳ bế Tống Ánh San đi vào, đặt cô ta ở trên giường. Người đàn ông kéo chăn đắp lên trên người cô ta.

Kỷ Liên Liên đi tới: “Ngài Tô."

Tô Ngọc Kỳ nhìn Kỷ Liên Liên và dặn dò: “Cô chăm sóc tốt cho Ánh San, tôi đi trước đây."

Kỷ Liên Liên thấy Tô Ngọc Kỳ còn muốn đi thì bản năng muốn giữ anh lại. Nhưng nhìn ánh mắt lạnh như băng và khí thế mãnh liệt trên thân của người đàn ông này, cô ta không dám nói gì nữa.

Người đàn ông này thật sự quá đáng sợ.

Sau khi Tô Ngọc Kỳ đi rồi, Tống Ánh San giả vờ say nằm ở trên giường mới ngồi dậy, gương mặt có chút vặn vẹo. Kỷ Liên Liên ở bên cạnh vỗ nhẹ vào vai của cô ta: “Được rồi Ánh San, đừng mất hứng nữa."

Tống Ánh San nhìn Kỷ Liên Liên: “Cô không phải không biết, Tô Ngọc Kỳ đồng ý cưới tôi cũng bởi vì anh ta cho rằng người ngủ với anh ta một đêm ở trong khách sạn bốn năm trước là tôi. Ai biết người phụ nữ ngủ với anh ta đêm đó có thể đột nhiên trở về không. Nếu để anh ta biết tôi lừa anh ta thì tôi cũng tiêu đời!"

Cô gái xa lạ đã ngủ với Tô Ngọc Kỳ bốn năm trước chính là một quả bom hẹn giờ!!

Ban đầu cô ta đã sắp kết hôn với Tô Ngọc Kỳ, đều tại con đê tiện Lưu Thanh Vũ kia!

Kỷ Liên Liên nói: “Đã qua bốn năm rồi, người phụ nữ kia làm sao có thể trở về được chứ? Nếu có thể điều tra ra được thì đã sớm điều tra ra rồi. Cô cứ yên tâm đi. Hơn nữa, cả thành phố Hải Châu đều biết người Tô Ngọc Kỳ yêu thích chính là cô, Lưu Thanh Vũ kia chỉ được cái tiếng là mợ chủ Tô thôi. Người phụ nữ ngu xuẩn như vậy, cô sợ cái gì chứ!"

Nghe Kỷ Liên Liên nói vậy, vẻ mặt Tống Ánh San mới tốt hơn: “Ly Ly, lần này cô phải giúp tôi."

Cô ta ghé sát bên tai Kỷ Liên Liên nói: “Ly Ly, cô đi mua giúp tôi chút thuốc kia..."

Đọc truyện chữ Full