DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn
Chương 197: Ngài nhận nhầm người

“Nhã Thiển, ngày mai có rảnh không? Tôi đưa em đến thăm quan trang trại rượu nhà chúng tôi xem, không phải em vẫn muốn đi xem còn gì?”

“Ngày mai à, tối mai tôi phải đưa Dạ Lê đi ăn tối với chị dâu, chắc không đi được.”

“Vậy ngày kia thì sao?”

Cố Nhã Thiển nhìn khu vườn bên trong, những giọt nước đọng trên cây tường vi xinh đẹp: “Ừ, Lee, tới trang trại rượu, anh đừng có ngăn tôi uống rượu, tôi uống chút thôi, không say được.”

Lee cười, trên mặt đầy vẻ cưng chiều: “Em có biết không, em uống rượu lúc nào cũng say khướt.”

Cô gái tức giận đứng dậy, hai má trắng nõn ửng đỏ, như đóa hoa tường vi, Cố Nhã Thiển cắn môi: “Tôi không như thế đâu.”

Người đàn ông nở nụ cười nhạt.

Vườn hoa phía sau Trang viên Tắc Độ yên lặng, trồng đủ loại hoa đẹp tuyệt trần, mùa này, không khí bên trong mang theo mùi hoa thơm ngào ngạt.

Cố Nhã Thiển cảm thấy, còn thoải mái hơn bữa tiệc ở sảnh lớn bên ngoài.

“Cậu chủ…” Một người đàn ông mặc tây trang đen đi tới, đến cạnh Lee, nhẹ giọng nói: “Cậu chủ, Tổng Giám đốc Hoa tìm ngài, mói muốn nói chuyện hợp tác.”

Lee nhíu mày, rõ ràng không muốn bị quấy rầy.

Cố Nhã Thiển nói: “Lee, anh còn bận việc, tôi nán lại vườn hoa một mình một chốc thôi, rồi quay về bữa tiệc ở sảnh lớn.”

Trang viên Tắc Độ vốn là trang viên gia đình, người hầu bảo vệ cho đến nhân viên tạp vụ lớn nhỏ ở trong đều chăm sóc cô tư Cố Nhã Thiển,nên Lee gật đầu, khoác áo tây trang lên vai cô, nói: “Vậy được, em ở trong đây thư giãn chốc lát nhớ về, nhớ gọi điện thoại cho tôi.”

“Vâng.”

Cố Nhã Thiển gật đầu.

Lee đi rồi, cô ngồi nghỉ chốc lát trong chòi nghỉ mát, bên trong Trang viên Tắc Độ có rất nhiều kiến trúc thiết kế phong cách truyền thống, là trang viên bà Cố thích nhất, thường xuyên tới đây nghỉ phép.

Buối tối tháng Năm gió hơi lạnh.

Cố Nhã Thiển tuy mặc áo khoác tây trang của người đàn ông, nhưng bên trong chỉ mặc một chiếc váy dài màu lam, khó tránh khỏi hơi lạnh

Chuông di động vang lên.

Cô gái mỉm cười nhìn màn hình điện thoại, nhanh chóng nhận cuộc gọi, bên kia truyền tới giọng nam non nớt: “Mẹ, mẹ còn chưa xong bữa tiệc ạ?”

Cố NamTịch nhìn thoáng qua thời gian, lúc này mới là bảy giờ tối: “Chưa, mới bắt đầu thôi.”

Cô chà xát cánh tay, đi về phía sảnh lớn.

“Dạ Lê, nếu con mệt thì ngủ với Tống Hi Bắc trước đi, mẹ còn đợi người một lúc mới về với con được.

“Vâng ạ, nhưng con không buồn ngủ.”

Qua mấy giây sau, bên kia truyền tới giọng nói dịu dàng của Tống Hi, hai người trò chuyện trongchốc lát, Tống Hi nói: “Giúp chị nhìn kỹ Cố Giác, bảo anh ấy uống rượu ít thôi, uống nhiều như vậy thì không về đây nổi đâu.”

Cô Nhã Thiển cầm di động đi về phía bữa tiệc, không nhịn được bật cười: “Chắc chắn em sẽ nói cho anh cả, chị dâu cả nói, uống thêm một chén rượu, đêm nay lên ghế sô pha ngủ!”

Hành lang rất dài, có rất nhiều phòng nghỉ, nhân viên tạp vụ đi qua đi lại.

Lúc đi đến góc khuất, Cố Nhã Thiển không để ý,va vào một người, cô hô một tiếng, di động đánh rơi trên mặt đất, một bàn tay đỡ lấy thắt lung cô, cái tay kia run run, cô hơi cứu đầu nói: “Sorry…”

Ngẩng đầu lên,đó là khuôn mặt một người đàn ông người á châu rất tuấn tú, hơi thở trên người lại lạnh phát khiếp, mặc bộ tây trang đen, bộ tây trang cùng nhãn hiệu với bộ tây trang của Cố Giác, chắc là nhân vật nổi danh giới thương nghiệp tham gia bữa tiệc, Cố NamTịch lặp lại câu nói: “Rất xin lỗi, quý ngài, ngài không sao chứ?”

Tô Ngọc Kỳ nhìn cô chằm chằm, tay đỡ thắt lưng cô từ từ siết chặt, con ngươi co rút kịch liệt, khó mà tin nổi, anh cắn chặt răng: “Cố Uyên.”

Anh ôm lấy cô, đáy mắt kích động, mừng như điên, ôm lấy cô vào ngực.

Ôm nhanh như thế.

Đột nhiên bị hơi thở của người xa lạ vây quanh làm tim cô đập thình thịch, Cố NamTịch giãy dụa: “Này, anh buông tôi ra, anh nhận nhầm người rồi!” Dạy dỗ từ thế gia danh viện làm cô giờ phút này ngoại trừ sự hoảng hốt ra thì không biết nên làm gì: “Này, quý ngài, quý ngài này!”

Cô dùng sức vỗ lưng người đàn ông, muốn đẩy anh ra, khi cô thấy hốc mắt đỏ bừng và biểu cảm kích động của người đàn ông, trong lòng cô có cảm giác rung động không thể khống chế.

Tô Ngọc Kỳ buông lòng cô ra, nhưng hai tay vẫn nắm chặt lấy cổ tay cô như trước, cô gái lúc nhìn thấy ánh mắt lộ rõ vẻ xa lạ, trên người còn thoảng mùi nước hoa cao cấp.

Giọng cô gái ấy còn mang theo khẩu âm người di cư bên nước ngoài một thời gian dài.

Tiếng phổ thông tiêu chuẩn mang theo chút giọng điệu.

Khiến anh hốt hoảng.

Nhưng khi nhìn mặt…

Giống hệt người phụ nữ hai năm trước.

“Ngài nhận nhầm người rồi.”

Không, anh không nhận nhầm, đây là Cố Uyên, không sai được, Tô Ngọc Kỳ nắm chặt lấy cổ tay cô gái, kéo cô vào trong một phòng nghỉ, hất áo tây trang nam trên người cô gái xuống, tay anh sờ eo cô gái, ngón tay sờ chiếc khóa kéo bên hông…

“Anh muốn làm gì!” Sắc mặt Cố NamTịch tái nhợt, không ngờ người đàn ông tuấn tú xa lạ trước mắt muốn xâm phạm cô, cô trừng mắt nhìn anh, người đàn ông này rõ ràng nhìn thân phận quý giá, cũng không giống mấy quý công tử phổ thong, nhưng không ngờ là một kẻ đê tiện, cô tránh mé, mặt tái nhợt: “Anh buông, buông ra!”

Tay người đàn ông run nhè nhẹ sờ trên cái eo nhỏ của cô gái, tìm tòi một phen, vạch khóa kéo chiếc váy, đáy mắt mang theo vẻ sợ hãi và kích động hừng hực.

Khóa kéo xuống, lộ ra bờ lung cô gái trắng nõn, Cố Nhã Thiển giãy dụa không có kết quả, tức giận bật khóc: “Đồ khốn nạn, thả ra, thả ra!!”

Tô Ngọc Kỳ đè cô lên cửa, nhìn bờ lung trắng nõn của cô, bên trên phủ đầy vết sẹo, như nhiều năm trước để lại,bây giờ đã mờ dần, chỉ còn dấu vết trắng nõn, nhưng dù bao lâu trôi qua, mấy vết sẹo này cũng không hết được.”

Tay anh run rẩy, nhẹ nhàng vuốt ve.

Đây là khi cô gái ấy đẩy anh ra khi đèn thủy tinh rơi xuống, lúc ấy cô cắn răng không hé môi, anh cũng không phát hiện, anh khó thở bỏ cô lại, bảo tài xế lái xe rời đi.

Cô cứ thế đơn độc đứng dưới ánh đèn đường, trên vai đầy máu.

Hốc mắt Cố Nhã Thiển đỏ bừng, trong lòng hoảng sợ, người run bần bật: “Tôi nói cho anh biết tôi là Cố Nhã Thiển, anh cả tôi là Cố Giác, nếu anh dám làm chuyện đó với tôi, anh cả tôi sẽ không tha cho anh đâu, đồ khốn, lưu manh, anh mau thả tôi ra!”

Giây tiếp theo, đôi môi cô bị bịt kín.

Cố Nhã Thiển trợn to mắt nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, chỉ ngây người chốc lát, người đàn ông đã cuốn lấy lưỡi cô, mút mạnh tức tấc, từng giây thần kinh của cô nổ tung, tiếng thét bị nhấm nuốt.

Người cứng đờ, trong đầu trống rỗng.

Đọc truyện chữ Full