DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn
Chương 206: Ngộ nhỡ chỉ là cô tự mình đa tình

Hình như cô đã quên một chuyện rất quan trọng.

Nhưng mỗi khi cô muốn nhớ lại, đầu sẽ đau như búa bổ.

“Mẹ ơi…”

Cố Nhã Thiển phản ứng lại, nhìn Dạ Lê: “Xin lỗi con Dạ Lê, ban nãy mẹ không nghe thấy con gọi.”

Cô cúi người xuống: “Dạ Lê, lát nữa mẹ dẫn con đi công viên giải trí chơi nhé?”

Dạ Lê ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Mẹ thích chơi trò chơi sao?”

Cố Nhã Thiển: “…”

Được rồi, cô thừa nhận, con trai cô quả thật không hề có hứng thú với những trò chơi này.

“Dạ Lê không thích sao?”

Khuôn mặt nhỏ của bạn Dạ Lê nhíu lại: “Cũng được ạ, nhưng bác nói lát nữa con học xong sẽ dẫn con đi học ráp súng… Nếu mẹ muốn đi công viên giải trí, Dạ Lê có thể đi cùng mẹ vào ngày chủ nhật.”

Cố Nhã Thiển: “…”

“Mẹ, lần trước chú cho con rất nhiều tiền tiêu vặt, con không dùng đến, nếu mẹ thích thứ gì thì mua thứ đó, Dạ Lê có tiền.” Bạn nhỏ Dạ Lê nói xong thì kéo Cố Nhã Thiển đi lên lầu.

Dạ Lê đi vào phòng ngủ của mình, mở tủ quần áo ra, lấy hai thẻ ATM từ trong túi áo caro thắt nơ, nhét vào tay Cố Nhã Thiển.

“Nếu mẹ buồn chán, có thể cùng bác Tống Hân đi dạo phố.”

Cố Nhã Thiển vuốt tóc con trai, nhịn lại nỗi kích động muốn xoa đầu nó, nhìn khuôn mặt nhỏ như tảng băng này, cô không nhịn được xoa đầu cậu bé, con trai cô quá hiểu chuyện, cô cảm thấy mình bị lu mờ đi khi đứng trước con trai.

Tại sao cô không có chút ký ức nào khi con trai bé bỏng nhỉ?

Tống Hân nói, lúc nhỏ Dạ Lê vừa bụ bẫm lại vừa dễ thương, không lạnh lùng khô khan như vậy, cậu bé rất quấn người.

Mặc dù đến giờ Dạ Lê vẫn rất quấn cô, nhưng Cố Nhã Thiển rất muốn nhớ lại ký ức lúc trước.

Cố Dạ Lê nhíu mày: “Mẹ, tóc Dạ Lê rối hết rồi, Dạ Lê không phải Tô Tô.”

Tô Tô là giống mèo Ragdoll mà Cố Nhã Thiển nuôi, để ở trong nước không mang đi.

Buổi sáng Cố Dạ Lê cùng Cố Giác đi ra ngoài.

Một mình Cố Nhã Thiển nhàm chán ngồi trên ghế nằm ngoài ban công, Tống Hân đang ở trong nhà kính trồng hoa ở vườn sau nhà, cô nhàm chán ngồi xem một bộ phim truyền hình vừa chiếu trong nước bằng điện thoại.

Cô cảm thấy hình như nhìn nữ chính rất quen, giống như đã gặp ở đâu rồi.

Cô ấy tên là Tiêu Tuyết, là diễn viên thực lực nổi tiếng ở cả mảng điện ảnh và truyền hình trong showbiz hiện nay.

Cô xem xong 10 tập, phim vẫn chưa có tập mới, Cố Nhã Thiển lại tìm mấy bộ phim điện ảnh và phim truyền hình của nữ diễn viên này, cả buổi chiều chỉ ngồi xem phim.

Lúc trước cô sẽ không theo dõi phim, chẳng qua Cố Nhã Thiển đột nhiên cảm thấy nữ diễn viên này diễn rất hay, cốt truyện cũng hợp lý.

Người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa tối, gọi cô xuống dùng cơm.

Cố Nhã Thiển mở facebook, ấn theo dõi trang fanpage “Tiêu Tuyết”, cô phát hiện Tiêu Tuyết là người rất ngay thẳng, gần đây biên kịch Sở Vận vướng vào scandal dùng “quy tắc ngầm”, những ngôi sao khác đều tránh còn không kịp, chỉ có Tiêu Tuyết này là đăng mấy bài viết nói đỡ cho Sở Vận.

Xem ra cô ấy là một người rất nặng tình nghĩa.

Buổi tối, Cố Giác và Dạ Lê ăn tối ở ngoài, vẫn chưa về, trong phòng ăn chỉ có mình Cố Nhã Thiển và Tống Hân, Tống Hân nhìn thấy chiếc lắc dưới chân cô, hỏi: “Em mua lắc chân lúc nào vậy, rất đẹp nha, chẳng phải em không thích mấy thứ này sao? Trong phòng quần áo có rất nhiều nhưng bình thường chị không thấy em đeo bao giờ.”

Cố Nhã Thiển buồn bực cúi đầu ăn cơm: “Chiếc lắc này đẹp chỗ nào chứ?”

Tống Hân nhìn cô đầy hứng thú: “Nếu không đẹp sao em lại đeo vậy?” Cô đặt bát xuống, cúi đầu quan sát tỉ mỉ chiếc lắc trên chân Cố Nhã Thiển: “Có phải Lee tặng em không?”

“Không phải.” Cố Nhã Thiển vội ăn cơm thật nhanh: “Chị đừng nhiều chuyện nữa, em về phòng trước.”

Tống Hân hất cằm, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chắc chắn: “Ồ, vậy chắc chắn là người theo đuổi em tặng.”

“Người theo đuổi em gì chứ, không có chuyện đó đâu.” Cố Nhã Thiển đi tới cửa, xoay người đáp lại một câu, nhưng nhịp tim cô nhanh chóng tăng lên, cô nhớ tới cảnh tượng anh ở trước mặt nhiều người mà quỳ xuống, vẻ mặt không hề dao động lại chân thành khi đeo chiếc lắc vào cổ chân cô.

Mi cô khẽ run lên.

“Tại sao không thể, em có biết chiếc lắc chân này là thứ vừa mờ ám lại vừa bá đạo không, người tặng em ý là muốn dùng chiếc lắc này để trói chặt em, lúc đầu chị nghĩ là Lee tặng em, nhưng với tính cách của Lee, có lẽ sẽ không làm chuyện mờ ám trắng trợn như vậy.”

Mỗi câu nói của Tống Hân đều như đánh một nhịp vào tim Cố Nhã Thiển.

Cô thề thốt phủ nhận một cách qua loa rồi chạy về phòng, ngồi trên thảm sát cửa sổ.

Ánh trăng lành lạnh chiếu xuống.

Cố Nhã Thiển nhìn ra ngoài cửa sổ một lát, sau đó ánh mắt lại nhìn sang cổ chân mình, hôm nay cô ở trong biệt thự nhà họ Cố cả một ngày, cho nên cô chỉ mặc một chiếc váy lụa đơn giản, để lộ phần bắp chân.

Trên cổ chân có một ánh sáng màu hồng rất hút mắt.

Cô tì cằm lên đầu gối, cứ duy trì động tác nhìn chằm chằm chiếc lắc dưới chân như vậy, thật ra, Tô Ngọc Kỳ cũng không đáng ghét đến thế…

Có lẽ cô nên tìm anh hỏi rõ.

Lần đầu gặp mặt anh đã cợt nhả với cô, gọi cô với cái tên “Cố Uyên”, cô nghĩ rằng anh nhận nhầm người, nhưng qua mấy ngày sống chung, hình như anh không phải chàng trai phong lưu phóng đãng.

Có lẽ cô đã đánh mất đoạn ký ức có liên quan đến sự tồn tại của anh.

Suy nghĩ này làm cho Cố Nhã Thiển ngạc nhiên.

Nhưng trong lòng cô không ngừng đào sâu thêm.

*

Ba ngày sau, Cố Nhã Thiển muốn đi tìm Tô Ngọc Kỳ để hỏi rõ xem có phải lúc trước anh có quen biết cô không, nhưng lúc cô chuẩn bị đi tìm anh, đi qua thư phòng, cô nghe thấy tiếng Ôn Sâm trong đó.

Ôn Sâm nói, tối qua khách sạn quốc tế Hoa Thịnh Star xảy ra một vụ nổ do những phần tử bất hợp pháp tập kích, khiến nhiều người bị thương.

Cố Nhã Thiển đẩy cửa đi vào: “Anh nói cái gì? Ôn Sâm anh lặp lại lần nữa!”

Ôn Sâm là ám vệ bên cạnh Cố Giác.

Khuôn mặt anh ta lạnh lùng lại cứng rắn nhìn Cố Nhã Thiển, cúi đầu cũng kính chào: “Cô tư.”

“Ôn Sâm, anh mới nói khách sạn Hoa Thịnh Star đã xảy ra chuyện gì?”

Khách sạn Hoa Thịnh Star là một trong những chuỗi khách sạn quốc tế 7 sao thuộc sở hữu của Cố thị, đó cũng là nơi Tô Ngọc Kỳ nghỉ ngơi ở New York.

Cô siết chặt nắm tay.

Ôn Sâm thấy ánh mắt đồng ý của Cố Giác thì lặp lại lần nữa: “Tối qua tôi nhận được tin, một cuộc tranh chấp giữa hai tổ chức lính đánh thuê quốc tế đã gây ra vụ nổ, sức nổ rất lớn khiến không ít người bị thương, nhưng trước mắt không có thương vong, cục diện đã được kiểm soát trở lại.”

Cố Nhã Thiển không biết mình bị làm sao?

Dường như trong lòng cô đang lo lắng điều gì đó…

Cô xoay người đi ra ngoài luôn, vội vàng bước xuống lầu, Cố Giác nói với Ôn Sâm: “Đi theo cô chủ.”

“Vâng.”

Một tiếng sau.

Ôn Sâm lái xe đến bệnh viện, Cố Nhã Thiển xuống xe, Ôn Sâm theo sau ngay: “Cô chủ, tổng giám đốc Tô ở tầng 16, tôi đưa cô lên.”

Cố Nhã Thiển bước vào thang máy, nắm chặt túi xách trong tay: “Tôi nói đi tìm Tô Ngọc Kỳ lúc nào?”

Vẻ mặt Ôn Sâm không có cảm xúc gì, đáp một tiếng: “Vâng.”

Cố Nhã Thiển đã quen với mấy tên ám vệ bên cạnh anh cả, ai nấy đều như khúc gỗ.

Cố Nhã Thiển vốn không thích những ám vệ này, bọn họ không có chút tình cảm nào, rõ ràng có khuôn mặt đẹp trai, nhưng lại chẳng bao giờ cười.

Một năm trước, cô cùng anh cả đi Italy, trong sòng bạc có người muốn đánh lén anh cả nhưng không thành, do đó bọn họ muốn bắt cóc cô để uy hiếp anh ấy, lúc đó hai anh em nhà Ôn Sâm đã đứng chắn trước mặt cô, bảo vệ cô chu toàn.

Trên người họ có mười mấy vết thương lớn nhỏ, còn cô ngoài việc bị dọa sợ hãi thì không tổn thương đến một sợi tóc.

Bốn ám vệ này chỉ trung thành với một mình Cố Giác.

Ngoài Cố Giác, lời của ông cụ Cố cũng không có tác dụng.

“Ôn Sâm, thật ra anh có thể thử cười một cái, chẳng phải lần trước có một cô gái đã theo đuổi anh sao? Anh xem, khuôn mặt lạnh của anh dọa người ta chạy mất rồi kìa.”

Mặc dù hai anh em nhà Ôn Sâm chỉ là ám vệ nhưng lại giữ chức vụ quan trọng trong nhà họ Cố, hơn nữa chỉ cần nhìn khuôn mặt, đã có không ít cô gái theo đuổi bọn họ, nhưng hai người này xuất quỷ nhập thần, thoắt ẩn thoắt hiện, lại ít nói, câu mà họ nói với cô nhiều nhất là: “Vâng, cô tư.”

Ôn Sâm nói: “Vâng, cô tư.”

Cố Nhã Thiển: “... Vậy anh còn không mau cười lên.”

Ôn Sâm mặt không cảm xúc nói: “Cô Tư, chúng ta đã đến phòng bệnh anh Tô rồi.”

Cố Nhã Thiển nhìn bốn vệ sĩ đứng cách đó không xa.

Cô đi tới mấy bước, rõ ràng lúc ở biệt thự nghe tin anh bị thương, cô lo lắng muốn đến thăm anh, nhưng khi tới đây rồi cô lại không biết mình nên làm gì.

Tống Hân nói, lắc chân là món đồ rất mờ ám.

Chỉ có người muốn trói chặt người khác mới tặng thứ này.

Cô cũng có rất nhiều điều muốn hỏi anh rằng có phải lúc trước anh quen cô không.

Nhưng ba ngày nay anh không liên lạc với cô, giống như anh thật sự xem cô là một hướng dẫn viên.

Cho dù cô là cô tư nhà họ Cố, có lẽ bên cạnh anh cũng không thiếu các cô gái con nhà danh giá khác.

Ngộ nhỡ cô chỉ tự mình đa tình thì sao…

Cố Nhã Thiển do dự.

Cô không nhìn thấy khóe miệng Ôn Sâm khẽ nhếch lên khi nhìn cô, đến lúc anh ta mở miệng nói thì nụ cười đã biến mất: “Cô tư, vậy tôi vào hỏi thăm tổng giám đốc Tô trước.”

“Tôi…” Cố Nhã Thiển siết nắm tay: “Tôi đi cùng anh, dù sao thì khách sạn nhà họ Cố xảy ra chuyện, đáng lý tôi nên tới đây thăm hỏi.”

Cô tìm cho mình một lý do.

Đúng, chính là như vậy.

Đại diện cho nhà họ Cố, đại diện cho anh cả, cô nên tới thăm anh.

Cô cùng Ôn Sâm đi tới cửa phòng bệnh, Ôn Sâm nói rõ thân phận, một vệ sĩ đi vào trong hỏi một tiếng rồi để cho cô và Ôn Sâm đi vào.

Trong phòng bệnh không có bức tường trắng trống rỗng ngột ngạt, mà phong cách trang trí rất tươi mát, trong sáng, trong không khí còn mang theo mùi nước khử trùng nhàn nhạt, nhưng không nồng nặc cũng không gay mũi.

Tô Ngọc Kỳ mới tỉnh không lâu, anh khép hờ mắt, có chút hỗn loạn, miệng vết thương truyền đến cơn đau làm cho khuôn mặt anh tái nhợt, anh nhìn thấy một bóng dáng màu xanh nhạt mơ hồ đang đi tới, dường như còn thoang thoảng mùi thơm, anh đưa tay lên day mi tâm, nheo mắt nhìn ra cửa.

Anh nghĩ rằng mình xuất hiện ảo giác.

Mãi đến khi cô cúi đầu bên giường, anh mới biết, hóa ra không phải ảo giác.

Cố Nhã Thiển nhìn anh, thấy sắc mặt anh tái nhợt, mặc dù anh không tỏ vẻ đau đớn, nhưng cô biết, chắc chắn anh rất khó chịu: “Tô Ngọc Kỳ, anh có khỏe không? Anh có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”

Đọc truyện chữ Full