DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn
Chương 256: Thiên, anh thật là xấu quá đi

Cố Nhã Thiển dõi mắt theo Mộc Như Phương mãi cho đến khi cửa phòng thử quần áo đóng lại, cô mới chầm chậm siết chặt tay.

"Cô là nhà thiết kế Cố đúng không, tôi có nghe Như Phương nói áo cưới này là do cô thiết kế.”

Người đàn ông trung niên đi đến trước mặt Cố Nhã Thiển đưa tay ra, Cố Nhã Thiển cau mày, mùi nước hoa trộn lẫn với mùi thuốc lá trong không khí cũng không hẳn là khó ngửi nhưng cũng không thơm tho gì cho cam, cô khẽ cau mày nhìn gương mặt núc ních của gã.

"Chào ông."

Cố Nhã Thiển mỉm cười, đưa tay ra.

Ông ta bắt tay cô nhưng ánh mắt vẫn cứ lưu luyến trên gương mặt trắng nõn của Cố Nhã Thiển không rời, ông ta siết chặt tay rồi vỗ vỗ, Cố Nhã Thiển kiềm chế sự bất mãn trong lòng khi nhìn dáng vẻ thèm thuồng của gã.

"Nhà thiết kế Cố quả là tuổi trẻ tài cao, lại còn xinh đẹp nữa, nếu sớm biết thì bộ vest của tôi cũng sẽ để nhà thiết kế Cố đây thiết kế." Ông ta vẫn còn cầm tay của Cố Nhã Thiển không buông, một nhân viên trong tiệm thấy Cố Nhã Thiển sắp nổi giận đến nơi liền vội vàng bưng một chén trà tới.

"Thưa ngài, cô Mộc đang thử váy cưới bên trong sắp xong rồi ạ, mời ngài uống trà.”

Gã đàn ông trung niên đó lúc này mới lưu luyến buông tay Cố Nhã Thiển ra để đón lấy chén trà rồi ngồi xuống khu vực tiếp khách, tuy nhiên gã ta vẫn muốn trò chuyện tiếp với Cố Nhã Thiển, Cố Nhã Thiển lạnh lùng cười: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú với việc thiết kế trang phục nam giới, nếu ngài đây muốn thiết kế trang phục cho mình thì có thể đến CK.”

Cô thật sự không ngờ, gã đàn ông trung niên mặt mập này lại là vị hôn phu sắp cưới của Mộc Như Phương sao?

Làm sao có thể chứ?

Các nhân viên trong cửa hàng cũng cảm thấy đáng tiếc, một người xinh đẹp thoát tục như cô Mộc, làm sao có thể cưới… Cưới một người đáng tuổi cha mình làm chồng chứ, gã lại còn đi sàm sỡ nhà thiết kế Cố, đúng là loại người hèn mọn, đáng kinh tởm!

Càng nhìn càng thấy buồn nôn.

Mười phút sau, Mộc Như Phương mới đi ra, khoác trên mình chiếc váy cưới trắng tinh khôi, không có mạng che mặt, tóc đen nhánh mượt thả buông, tạo nên một sự tương phản sắc nét và tuyệt đẹp, chân váy lượn sóng phủ dài chỉ để lộ mắt cá chân trắng trẻo, tuyệt đẹp của cô ấy, Mộc Như Phương đi chân trần chầm chậm bước ra.

Nhân viên cửa hàng sững sờ mất vài giây: “Cô Mộc, cô khoác chiếc váy cưới này lên trông tuyệt đẹp."

Chỉ dùng chữ đẹp để hình dung vẫn chưa đủ.

Gã đàn ông trung niên thấy vậy cũng sững sờ bước tới: “Đẹp, thật là đẹp."

Nhưng vẻ mặt của cô ấy vẫn lạnh lùng như trước, ánh mắt nhìn gã đàn ông trung niên như đang kềm chế sự buồn nôn, nhưng nó chỉ là một tia xẹt qua trong đáy mắt mà thôi, trong khoảnh khắc Mộc Như Phương lại nở nụ cười dịu dàng, quyến rũ vô cùng.

Cố Nhã Thiển nghe nhân viên trong cửa hàng nói nên đã biết gã đàn ông trung niên này tên là Cao Hằng, nhìn bộ dạng thì cũng là một gã nhà giàu có gia thế hiển hách.

Nhưng Cố Nhã Thiển vẫn không cách nào chấp nhận được việc gã đàn ông trung niên này lại là chồng sắp cưới của Mộc Như Phương?

Nhưng dù sao đó cũng là chuyện riêng của cô ấy, cô chẳng có quyền gì nhúng tay vào.

Tuy nhiên, cô luôn tin rằng, người như Mộc Như Phương sẽ không làm chuyện bán thân đổi lấy giàu sang phú quý, ắt hẳn cô ấy có nỗi khổ tâm nào đó.

Nhân viên cửa hàng cẩn thận lấy lại số đo, và ghi chép một cách tỉ mỉ, Cố Nhã Thiển đứng bên cạnh, cô nói giản lược về quá trình chỉnh sửa áo cưới cần khoảng bao nhiêu thời gian.

Mộc Như Phương muốn thay áo cưới ra nên có hai nhân viên đến nâng đuôi váy đi về phía phòng thử đồ.

Có hai vệ sĩ mặc đồ đen đẩy mở cửa tiệm áo cưới ra.

Người đàn ông bước vào có thân hình cao lớn, mặc áo sơ mi và quần tây đen, gương mặt anh tuấn nở nụ cười mỉm bất cần, đi cùng vào với anh ta còn có một cô gái trẻ tuổi khoác tay anh ta và cất giọng nũng nịu: “Thiên, em nghe nói đây là tiệm của CK, cũng là tiệm váy cưới lớn nhất Vân Châu, khi nào chúng ta kết hôn nhất định phải đến đây mua áo cưới đó.”

"Được."

Khoảng thời gian này có khách đến tiệm chọn váy cưới cũng là chuyện bình thường bởi đây là tiệm áo cưới lớn nhất của CK tại Vân Châu, ngoại trừ Cố Nhã Thiển còn có rất nhiều nhà thiết kế nổi tiếng khác, và cũng là cửa tiệm thiết kế váy cưới cho các tiểu thư danh giá lớn nhất tại nước Z.

Vì vậy nơi này rất nổi tiếng.

Nhưng lúc này, Cố Nhã Thiển lại nhướn mắt nhìn sang…

Cô chỉ cảm thấy người đàn ông này toát ra sự lôi cuốn nhưng cũng không kém phần u ám khiến người ta rất khó chịu nên cô không kềm lòng được mà nhìn sang quan sát.

Nhìn sơ qua thì anh ta chưa quá ba mươi, tướng mạo hơn người nhưng lại mang vẻ đẹp thiên về nữ tính, khi cô nhìn anh ta thì anh ta cũng nhìn lại cô, khiến Cố Nhã Thiển cảm thấy ánh mắt của người đàn ông này nham hiểm, lạnh lùng từ tận trong xương tủy khiến cô không thoải mái.

Cố Nhã Thiển nhìn sang hướng khác và nói với Mộc Như Phương: “ Như Phương, chúng ta đi thay áo cưới thôi."

Mộc Như Phương không hề động đậy.

Cố Nhã Thiển cầm tay cô ấy theo bản năng thì thấy bàn tay lạnh băng, cô cau mày: “ Như Phương…"

Cao Hằng lập tức cười đi tới: “Thì ra là tổng giám đốc Đào và cô Ngu, nghe nói tổng giám đốc Đào và cô Ngu sắp kết hôn nên cũng đến đây chọn áo cưới chăng?”

Ngu Thanh Âm tươi cười rạng rỡ: “Thật là trùng hợp, thì ra tổng giám đốc Cao và cô Mộc cũng đến đây chọn áo cưới, tôi quên mất là chỉ còn hai tháng nữa hai người sẽ đính hôn, đến lúc đó nhớ mời tôi và anh Thiên nhé."

Ngu Thanh Âm miệng thì cười nói nhưng ánh mắt lại liếc về phía Mộc Như Phương, trong đáy mắt hiện lên sự ngỡ ngàng cùng ganh tỵ, tùy là đẹp rực rỡ nhưng cũng chỉ là một người câm mà thôi.

Cô ta túm lấy tay áo của người đàn ông bên cạnh, ưỡn ẹo thủ thỉ.

Mộc Như Phương chậm rãi nhìn sang Cố Nhã Thiển, cố gắng nở nụ cười nhưng nét mặt cô lại tái nhợt một cách đáng sợ.

"Tổng giám đốc Đào và cô Ngu đúng là tình cảm nồng thắm quá." Cao Hằng nói: “Vẫn phải cảm ơn tổng giám đốc Đào đã bỏ đi thứ mình yêu thích nếu không tôi làm sao có được một vị hôn thê xinh đẹp giống Như Phương chứ."

Nói xong, Cao Hằng nhìn về phía Ngu Thanh Âm, vội vàng nói: “Cô Ngu đừng bận tâm, đừng bận tâm." Dù sao thì một người đàn ông đã có vợ sắp cưới lại còn ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, lỡ người phụ nữ ở nhà làm ầm lên thì cũng chẳng hay ho gì.

Ngu Thanh Âm quan sát vẻ mặt của Mộc Như Phương, đối mặt với một gương mặt xinh đẹp nhường vậy, bất kỳ người phụ nữ nào cũng phải cảnh giác, cô ta làm nũng với người đàn ông bên cạnh: “Thiên, anh thật là xấu quá đi.”

Người đàn ông ấy khẽ nhếch môi: “Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ mà thôi, tổng giám đốc Cao thích là tốt rồi.”

Ngu Thanh Âm không kềm chế được lén quan sát sắc mặt của người đàn ông ấy, thấy anh ta vẫn tỏ vẻ lạnh lùng với Mộc Như Phương mới yên tâm.

Nhân viên cửa hàng cũng nhận ra bầu không khí hơi khác lạ, Cố Nhã Thiển để lại một nhân viên tiếp khách rồi cùng một nhân viên khác đi vào phòng thay đồ với Mộc Như Phương để thay áo cưới.

Tay của Mộc Như Phương vẫn còn lạnh.

Giữa mùa hè nóng bức như vậy mà tay cô ấy lại lạnh như nước đá.

Cố Nhã Thiển thật sự lo lắng: “ Như Phương."

Đọc truyện chữ Full