DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn
Chương 507

Trọng Hoài Viễn: "Cô ở Hải Châu có người quen không? Tại sao đêm qua lại xuất hiện ở sòng bạc, nếu như không có chỗ nào để đi thì có thể ở đây, con trai tôi đi du học ở nước ngoài, chỉ có vợ tôi, Minh Lê ở nhà một mình, bà rất buồn chán, nếu cô ở lại có thể rảnh rỗi nói chuyện cùng bà ấy vài câu, còn nếu cô có bạn bè hoặc có chỗ ở ở Hải Châu, cô lúc nào cũng có thể đến đây tìm tôi, có vấn đề gì tôi đều có thể dốc sức giúp đỡ."

Mộc Như Phương nở nụ cười dịu dàng, làm Trọng Hoài Viễn có chút hoảng hốt.

Hoảng hốt nhờ tới thời còn đi học.

"Là bởi vì mẹ của tôi sao? Cám ơn ngài."

"Chữ viết của cô nhìn rất đẹp." Trọng Hoài Viễn nhìn chữ viết trên giấy, thanh tú, tinh tế: "Vậy coi như cô đã đồng ý, trước khi tìm được chỗ ở mới, cô có thể ở chỗ này."

Mộc Như Phương nhìn ra được, Trọng Hoài Viễn còn có chuyện muốn hỏi, cô không có đi, lẳng lặng đứng ở đó chờ.

Trọng Hoài Viễn nói: "Mẹ của cô...Mẹ của cô hiện tại sống thế nào? Có tốt không?"

Mộc Như Phương đột nhiên có chút cảm thán, cô nhìn Trọng Hoài Viễn, giống Trọng Hoài Viễn như bây giờ, công việc làm ăn rất lớn và thuận lợi, lại có Minh gia ở phía sau hỗ trợ, nhưng không tra được tin tức của mẹ cô.

Giống như Đào Gia Thiên, hắn vĩnh viễn sẽ không biết Nặc Nặc chính là con gái của hắn.

Dù cho thế lực cường đại, cũng không có cách nào tra rõ ràng, mà giờ khắc này Mộc Như Phương nhìn ánh mắt chờ mong của Trọng Hoài Viễn, đôi môi khẽ giật giật, sau đó mím môi thật chặt, cô trả lời Trọng Hoài Viễn: "Mẹ tôi, đã sớm qua đời."

Trọng Hoài Viễn sững sờ.

Mộc Như Phương tiếp tục viết: "Rất nhiều năm, lúc tôi còn nhỏ, chết cùng ba trong một trận hỏa hoạn lớn."

Hỏa hoạn…

Trọng Hoài Viễn trầm mặc thật lâu, dường như không thể tin được, người phụ nữ giống như nữ thần ấy, đã sớm rời khỏi thế giới này, hắn cũng không có cố hết sức tìm kiếm, sau khi cùng Minh Lê kết hôn, hắn có sai người nghe ngóng tín tức, hắn vẫn cho là, cuộc sống của cô trôi qua không tệ.

Sao lại thế...

Mộc Như Phương đúng là không có chỗ có thể đi, cô không có tiền, càng không có nơi để ở, cô muốn quay trở lại tìm Nặc Nặc, nhưng những gì đã hứa với Tề Sâm nhất định phải làm được, cô không có cách nào để trở về.

Mà Đào Gia Thiên...

Cô không biết hiện tại Đào Gia Thiên đối cô là như thế nào.

Rất lãnh đạm, rất kỳ quái.

"Trọng tiên sinh, tôi ở lại nơi này, có làm phiền cho ngài hay không?" Dù sao Trọng Hoài Viễn là một người đã có gia đình..

"Sẽ không, phu nhân tôi rất hiền lành, bà ấy rất thích cô, hãy yên tâm ở lại đây." Nỗi buồn qua đi, Trọng Hoài Viễn nhìn Mộc Như Phương, trên người Mộc Như Phương hắn nhìn thấy bóng dáng của mẹ cô, gần như là y hệt: "Như Phương, con về sau gọi tôi chú đi, không cần khách khí, Trọng Gia chính là nhà của con, con muốn ở bao lâu cũng được, chú chỉ có một đứa con trai, hai mươi tuổi bây giờ đang ở Mỹ học đại học, một năm nay đều chưa có về, chú cùng vợ đều rất nhớ nó, có cô con gái cũng rất tốt."

Cám ơn chú Trọng.

"Như Phương, con có thể nói cho chú một chút về mẹ của con không, bà ấy..."

"Ông chủ." Tiếng gõ cửa vang lên.

Dì Sang đẩy cửa đi vào, trong tôiy bưng ấm trà.

Dì Sang đối với Minh Lê tuyệt đối trung thành, lúc đem trà chiều đặt lên bàn trà, nhìn thoáng qua Mộc Như Phương, Minh Lê tâm tính thiện lương tha thứ, bà là người bên cạnh Minh Lê, nhưng chỉ trung thành với Minh Lê, đối với vị tiểu thư xinh đẹp trước mặt kia, chỉ đối đãi như khách.

Trọng Hoài Viễn không tiếp tục hỏi, vẫy tay với Mộc Như Phương, để Mộc Như Phương đi theo dì Sang đi ra khỏi thư phòng, dì Sang nói: "Lát nữa bà chủ muốn đi trung tâm thương mại mua chút đồ, cô Mộc có muốn đi cùng hay không? Cô Mộc ở đây cũng nên chuẩn bị một chút quần áo cùng đồ dùng hằng ngày.”

Mộc Như Phương cũng sẽ không ở hẳn đây, nhưng đúng là cần có chút quần áo và đồ dùng hằng ngày, cô nhẹ gật đầu, mấp máy môi ra hiệu cám ơn.

Buổi chiều, cô đi theo Minh Lê đến trung tâm thương mại thành phố.

Minh Lê chọn một chút trang sức ở một tiệm châu báu nổi tiếng, bà nói: "Mấy hôm nữa là sinh nhật Chương phu nhân, chị Sang, chị đi chuẩn bị chút đồ, tôi cùng Như Phương tùy tiện đi dạo một chút.”

"Vâng." Dì Sang đáp ứng.

Mộc Như Phương đi theo bên cạnh Minh Lê, Minh Lê cười cười: "Người trẻ tuổi các cô thường thích thương hiệu gì? Bộ y phục này của cô là trợ lý của Hoài Viện chọn cho, không nghĩ tới rất vừa a." Minh Lê nhìn cô một cái, áo xanh đơn giản, quần jean, cách ăn mặc nhẹ nhàng, thanh thuần, làn da trắng nõn, tóc đen dài như là sinh viên.

Có một cô con gái xinh đẹp như vậy, vậy thì mẹ của cô còn ưu tú đến mức nào, Minh Lê đương nhiên biết thân phận của Mộc Như Phương, tất cả Trọng Hoài Viễn đã kể cho bà hồi sáng, kết hôn đã hơn hai mươi năm, Trọng Hoài Viễn đối với bà một mực rất tôn trọng, sẽ không giấu diếm bà những chuyện này, đây cũng nguyên nhân quan hệ vợ chồng họ luôn luôn hòa thuận.

Bà sẽ không bởi quan hệ xã giao vì mục đích kinh doanh, vì có vài người phụ nữ bên cạnh mời rượu mà ghen tuông, ông đối bà rất tôn trọng, tình cảm như vậy kéo dài hơn hai mươi năm, trong cái xã hội đầy rẫy phù phiếm này, đó cũng là hạnh phúc ấm áp.

Mộc Như Phương trước kia đúng là có hay mặc trang phục của một vài thương hiệu, nhưng cô cũng rất ít thích, dường như mỗi thương hiệu sau khi cô mặc vào, sẽ tạo thành phong cách riêng của chính cô, trước kia, trong tủ quần áo của cô, ngươi giúp việc sẽ chuẩn bị kỹ càng những kiểu dáng mới nhất.

Đều là Đào Gia Thiên sắp xếp.

Đào Gia Thiên rất thích cô mặc quần áo của thương hiệu Milla, kiểu dáng tươi mới, trông rất nữ tính.

Mộc Như Phương đáp lại nói: "Đều được ạ."

Minh Lê gật đầu: "Vậy tôi liền giúp cô chọn."

Đọc truyện chữ Full