DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn
Chương 539: Phòng đấu giá bí ẩn (4)

Lúc đầu, người đàn ông này cũng không để ý đến hai người phụ nữ bên cạnh, lúc bắt đầu chú ý là khi nghe được sự thắc mắc từ giọng nói của một cô gái trẻ tuổi, điều này rất rõ ràng, hai người này là lần đầu tiên tới đây.

Cho dù đeo mặt nạ cũng không khó quan sát được, hai người này đều mặc trên người hàng hiệu, trên cổ tay mang một chiếc đồng hồ cũng khoảng chín chữ số, dáng dấp cũng xinh đẹp. Người đàn ông này chỉ xem đây là con gái cưng của nhà giàu nào đó, lần đầu tiên đến phòng đấu giá để chơi đùa.

Có điều người phụ nữ ở bên cạnh anh ta trong lúc vô tình đã hấp dẫn sự chú ý của anh ta.

Cô không hề giống các cô gái khác, hình như cũng có chút hiểu rõ nơi này, hơn nữa chắc chắn là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.

Trên người cô còn có một mùi u lan nhàn nhạt.

Với lại, vậy mà là một người câm.

Vốn còn nghĩ đây là con gái của một nhà giàu không muốn nói chuyện để bại lộ thân phận, bây giờ có thể nhìn ra, người này thật sự không thể nói chuyện được.

Anh ta không ngờ mình lại có thể sinh ra hứng thú với cô gái này, một người phụ nữ lạ lẫm, chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên mà cũng chưa từng thấy mặt, xem ra ở chỗ Huyền Thượng này cũng thật thú vị.

Mộc Như Phương phát giác được người đàn ông ở vị trí bên cạnh đang đánh giá cô ta.

Ánh mắt của cô ta cứ nhìn chăm chú lên phía trước, nhìn vật phẩm ở trên sân khấu.

Cô ta cũng không thèm để ý đến ánh mắt dò xét, tìm tòi nghiên cứu của người đàn ông ở bên cạnh, sau khi cô ta cứ chờ ánh mắt này di chuyển sang chỗ khác, cô ta cũng quay mặt lại, quang minh chính đại nhìn người đàn ông ở bên cạnh.

Vóc dáng của anh ta rất cao, hai chân rất dài bắt chéo nhau, đôi giày da này cũng rất vừa vặn.

Mặc dù đeo mặt nạ nhưng vẫn lộ ra cái cổ, hầu kết rất hormone, mạch máu trên cổ rất rõ ràng, làn da quá tái nhợt.

Có chút cảm giác như ma cà rồng ở thế kỷ trước.

Áo khoác màu đen, bên trong là một bộ suit ba mảnh, anh ta rất gầy, nhưng không phải là gầy bình thường, bộ suit ba mảnh mà anh ta mặc là của một thương hiệu quần áo thủ công cao cấp dành cho phụ nữ. Nhãn hiệu xa xỉ này chỉ cho ra mắt nữ trang, bình thường cũng có không ít nam nữ minh tinh mượn nhãn hiệu này đi dự sự kiện, đàn ông cũng có thể sử dụng nhãn hiệu này, hơn nữa còn thích hợp với đàn ông hơn. Mộc Như Phương cũng có chút hiểu biết với nhãn hiệu này, bởi vì bạn tốt Tố Uyên của cô ta là một nhà thiết kế, hơn nữa trước kia cô ta cũng ở nhà họ Đào, cũng đã tiếp xúc với mấy nhãn hiệu nổi tiếng.

Cô cũng từng có mấy món của nhãn hiệu nữ trang nổi tiếng này.

Đối với nhãn hiệu này, người càng gầy mặc càng đẹp.

Mà giờ đây người đàn ông này mặt suit ba mảnh, áo khoác bên ngoài, thân hình rộng cũng không lộ ra vẻ cồng kềnh, có thể nhìn thấy rõ ràng, dù là thân hình gầy nhưng khung xương rất đẹp.

Ánh mắt Mộc Như Phương rơi vào cây trâm trên ngực người đàn ông.

Một đóa hoa màu đỏ.

Rất mê hoặc.

Nhưng kết hợp với bộ đồ này nhìn cũng không tệ.

“Cô gái này, cô nhìn đủ chưa vậy?” Người đàn ông lên tiếng.

Mộc Như Phương chính là quang minh chính đại mà dò xét.

Nghe được giọng nói của anh ta, người đàn ông cũng nhìn tới, vừa vặn đối mặt với cô, người đàn ông kia nói: “Chào cô, tôi họ Tống, không biết tên của cô là gì?”

Mộc Như Phương di chuyển ánh mắt không nhìn anh ta nữa.

Người đàn ông kia cười cười: “Tôi cũng đã nói họ của mình cho cô rồi, cô cũng không thèm nói cho tôi biết, có phải như vậy hơi không công bằng không?”

Đào Y Y nói: “Anh kỳ lạ nhỉ, rõ ràng là anh chủ động nói.” Cô ta nắm lấy cánh tay Mộc Như Phương: “Này, cô nhìn cái kia kìa.”

Trên bàn tròn đang trưng bày một chiếc trâm cài ngực lục bảo Colombia.

Được bao quanh bởi khung bạch kim, nạm một viên kim cương vỡ.

Bàn về vẻ bề ngoài quả thật không tệ.

Một số người phụ nữ đã bắt đầu ra giá.

Đào Y Y cũng giơ bản ra giá.

Cứ đến rồi đi.

Cây trâm này đã được định giá hai mươi bảy tỷ, bây giờ đã gấp đôi với giá đưa ra ban đầu, Đào Y Y cũng không dừng lại, hình như là muốn có được vào tay.

Mộc Như Phương hỏi: “Cô thích cái này hả?”

Đào Y Y xưa nay không thiếu mấy loại trang sức này.

Một cây trâm bảo thạch có viên ngọc lục, cái này mà nói thì thích hợp với những người phụ nữ cao quý trên ba mươi tuổi, bản thân Đào Y Y có phong cách tinh khiết ngọt ngào, nếu như thích thì cũng không tiếp tục tăng giá vượt qua gấp đôi giá thị trường.

“Nếu như cô thích thì tôi đi ra giá với cô là được.”

Đào Y Y cau mày, giơ bảng lên một lần nữa, lúc đầu có hơn mười người đấu giá, đến bây giờ chỉ còn lại ba người!

Một người trong đó chính là Đào Y Y.

Một người ngồi ở hướng Đông Nam của bọn họ, còn một người nữa ngồi ở hàng đầu tiên.

Đào Y Y chỉ vào người ngồi ở hàng đầu tiên: “Cô xem xem người đó là ai, Kiều Hi Vũ, cho dù là tôi có thích cây trâm này hay không đi nữa, tôi cũng phải đạt được.”

Kiều Hi Vũ.

Mộc Như Phương nhìn sang theo hướng chỉ tay của Đào Y Y, người ngồi ở hàng thứ nhất.

Người đang giơ bảng chính là một cô gái trẻ tuổi mặc đồ màu trắng, mà Kiều Hi Vũ cũng quay đầu lại nhìn về hướng của các cô, ánh mắt rơi vào trên thân Đào Y Y, hai người bọn họ đang phân cao thấp.

Đào Y Y từ nhỏ đã không thích Kiều Hi Vũ.

Nhà của Kiều Hi Vũ kinh doanh về châu báu, ở thành phố Hải Châu cũng được xem là một gia tộc giàu có.

Mẹ của Kiều Hi Vũ và Tống Thấm Như cũng là bạn bè hay qua lại với nhau, thường hẹn nhau đến mấy nơi đánh mạt trượt, tắm suối nước nóng.

Kiều Hi Vũ này ngoài mặt cực kỳ đơn thuần, nhưng sau lưng lại mày có không ít mâu thuẫn với Đào Y Y.

Lúc còn nhỏ, Đào Y Y lần đầu tiên đến nhà họ Kiều, khi đó cô ta mới chín tuổi, cô ta đi theo Tống Thấm Như, lúc ở nhà họ Kiều, Kiều Hi Vũ ngoài mặt thì đưa búp bê cho cô, cùng chơi đùa với cô, sau lưng thì cắt bỏ cánh tay của búp bê đêm đến khóc lóc với Tống Thấm Như, nói là do Đào Y Y làm hư.

Khiến Tống Thấm Như dạy dỗ cô vài câu.

Mặc dù chỉ là một chuyện nhỏ của con búp bê.

Nhưng Đào Y Y vẫn luôn nhớ mãi trong lòng.

Mà sao này khi cùng đi dạo phố với mấy chị em, thứ mà Đào Y Y thích thì Kiều Hi Vũ cũng phải mua một cái, lúc có một chiếc túi phiên bản giới hạn, Kiều Hi Vũ cũng nhất định phải lấy được nó.

Ánh mắt của mọi người trong phòng đấu giá bây giờ đều rơi trên người của hai người bọn họ, vốn còn ba người, nhưng một vị thiên kim trong đó đã từ bỏ.

Năm phút sau.

Cây trâm này từ giá hai mươi bảy tỷ, bây giờ đã đến chín mươi tỷ.

Giá bây giờ đã gấp ba giá ban đầu.

Mọi người trong phòng đấu giá đều không khỏi tò mò, cây trâm này cuối cùng sẽ rơi vào tay ai.

Đào Y Y cắn răng: “Chín mươi tỷ, tôi nhất định phải đạt được, tuyệt đối không thể để mặt mũi thua dưới tay Kiều Hi Vũ!”

Mặc dù cô ta cũng không thích phong cách này.

Quá trưởng thành.

Mộc Như Phương cũng biết tính tình Đào Y Y: “Cô có thích không?”

Đào Y Y lắc đầu.

Mộc Như Phương: “Không phải là cô muốn khiêu khích Kiều Hi Vũ đó chứ?”

Đào Y Y gật đầu.

Những lần ra giá cách nhau một tỷ rưỡi, hai người cứ giằng co như vậy.

Mộc Như Phương giơ bảng lên.

Người chủ trì lập tức kinh ngạc, nói: “Một trăm tám mươi tỷ, cô gái này ra giá một trăm tám mươi tỷ!”

Một trăm tám mươi tỷ!

Phòng đấu giá lập tức xôn xao.

Hoảng sợ!

Một cây trâm ngọc lục có giá thị trường là hai mươi bảy tỷ, vậy mà cuối cùng tăng lên tới một trăm tám mươi tỷ, đây là thiên kim nhà nào vậy?

Hầu hết ánh mắt đều rơi vào trên người Đào Y Y và Mộc Như Phương.

Sắc mặt Đào Y Y thay đổi: “Như Phương, Như Phương, cô làm cái gì vậy?”

Một trăm tám mươi tỷ lận đó!

Đọc truyện chữ Full