DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn
Chương 626: Tối nay cô đi với tôi

Mà mối quan hệ của nhà họ Đổng và nhà họ Đào...

Tống Tư Vi là mẹ kế của Đổng Minh Nguyệt, là em họ của Tống Thấm Như...

Đào Gia Thiên cũng chưa từng gặp Đổng Minh Nguyệt, nhưng ở phương diện làm ăn có một lần hợp tác với khoa học kỹ thuật Tống thị, có điều là dự án hợp tác lần đó không lớn, đều là mấy phó tổng cấp dưới của công ty đi bàn. Anh và Đổng Minh Nguyệt chưa từng gặp mặt nhau, chỉ từng gặp nhau một hai lần trong bữa tiệc hoạt động thương vụ, nhưng cũng chỉ dừng ở đó thôi.

Đổng Minh Nguyệt, nữ ma đầu trong giới kinh doanh.

Giờ phút này.

Người đàn ông hừ lạnh một tiếng: “Hợp tác với nhà họ Tô à?”

Con người của Tô Ngọc Kỳ còn khó đối phó hơn so với Đổng Minh Nguyệt.

Khanh nói: “Cậu chủ, đây là hợp tác về chuyện làm ăn.”

Đào Kiệt cũng có nỗi lo, có đôi khi những kẻ thù quen thuộc có thể trở thành bạn bè, nhưng mà những kẻ thù không quen thuộc nhất định sẽ không có cách nào trở thành bạn bè.

...

Trong phòng làm việc.

Đào Kiệt ngồi ở trên ghế sa lông, hai chân của người đàn ông bắt chéo nhau, đã đến độ tuổi trung niên nhưng mà vẫn phong độ nhẹ nhàng, mặc đồ vest toát lên vẻ quyến rũ thành thục: “Như Phương, mẹ của con được chôn cất ở nơi nào, con có biết không?”

Mộc Như Phương lắc đầu.

Kể từ sau một trận lửa lớn đó, cô và em gái trốn tránh ở mọi nơi, sợ bị ám vệ của nhà họ Đào đuổi theo, không ngờ đến trốn tránh loanh quanh được hai ngày thì bị Đào Gia Thiên ngẫu nhiên bắt gặp.

Có lẽ là do cô sinh ra rất xinh đẹp.

Đào Gia Thiên dẫn cô về nhà họ Đào.

Đôi mắt của cô đẹp và điềm tĩnh, lúc nhìn về phía của Đào Kiệt, không hề có cảm xúc chút nào, khuôn mặt xinh đẹp như một hồ nước ngưng động, cô dùng ngôn ngữ tay mà nói: “Trong trận lửa lớn đó, sau khi mẹ của tôi dẫn tôi và em gái ra khỏi biệt thự thì kêu hai chị em tôi trốn cho thật kỹ, sau đó liền quay về, bà ấy muốn chết cùng một chỗ với ba.”

Nghe thấy câu nói này, con ngươi của Đào Kiệt co rút không chịu được.

Ông ta biết là Tống Minh Yên yêu Mộ Dung Cách, cho dù là biết đi nữa nhưng mỗi lần nghe thấy Tống Minh Yên xông vào ngọn lửa lớn để muốn ở bên cạnh của Mộ Dung Cách, ông ta vẫn cảm thấy không thoải mái.

Nửa đời của Đào Kiệt ông ta, thứ gì mà ông ta muốn có thì không thể nào không có được.

Duy nhất chỉ có Tống Minh Yên.

“Lúc mà ngọn lửa đã bốc lên, chỉ có tôi với em gái và có ba mẹ ở nhà, anh trai của tôi thì ở trong trường học.” Tốc độ dùng ngôn ngữ tay của Mộc Như Phương chậm đi một chút, cô không biết tại sao Tống Tinh Tuyệt lại kêu cô hình dung như thế này với Đào Kiệt.

Sáng ngày hôm nay, sau khi cô ăn sáng xong, lúc mà cô đi thay quần áo thì có nhận được cuộc điện thoại của Tống Tinh Tuyệt.

Lúc đó Tống Tinh Tuyệt đã nói nếu như Đào Kiệt có hỏi chuyện gì liên quan đến việc ngoại trừ cô, anh trai và em gái của cô có còn trên đời này hay không thì cô hãy dựa theo lời của anh ta mà nói.

Cứ nói là anh trai còn sống...

Tại sao vậy chứ?

Mộc Như Phương không hiểu rõ.

Như thế này không phải sẽ làm lộ Tống Tinh Tuyệt ư?

Mặc dù là cô không hiểu rõ tại sao Tống Tinh Tuyệt lại kêu cô nói như vậy.

Nhưng mà cô chắc chắn rằng anh trai của cô có một sự sắp xếp khác.

Đào Kiệt hỏi: “Anh trai của con vẫn còn sống chứ, em gái của con ở cùng với con à?”

Mộc Như Phương lắc đầu: “Tôi cũng không biết nơi mà anh trai của tôi sống, em gái tôi cùng với tôi cùng nhau nấp ở trong phòng, chúng tôi trốn cả hai ngày, cả hai đều đói bụng, tôi đi ra ngoài tìm thức ăn, lúc trở về thì em gái của tôi đã không thấy tăm hơi đâu nữa, sau đó tôi liền gặp Đào Gia Thiên, cho nên bị dẫn về đây.”

“Mẹ của con được chôn cất ở nơi nào? Con có biết không?” hai mắt của Đào Kiệt co rút.

Mộc Như Phương cắn môi, không có cảm xúc.

Đào Kiệt nói: “Con biết mà có đúng không? Nói cho ta biết đi, Mộ Dung Như Phương, nói cho ta biết đi, mẹ con được chôn ở chỗ nào?”

Cô gái chậm rãi nâng mắt lên: “Tôi tên là Mộ Dung Hạnh Nhi, tại sao tôi phải nói cho ông biết là mẹ của tôi được chôn cất ở nơi nào? Bà ấy được chôn cùng với ba của tôi, rất hạnh phúc, bà ấy không hi vọng bản thân mình đã chết rồi mà ông còn đi quấy rầy bà ấy.”

“Bà ấy sẽ muốn nhìn thấy ta.” Đào Kiệt không kiềm chế cảm xúc được, ông ta không thể nghe được câu nói này, cho dù là đã trôi qua hơn ba mươi năm, ông ta cũng không thể chấp nhận được câu nói này.

Đào Kiệt hít sâu: “Ta có thể đồng ý với con một yêu cầu, chỉ cần con có bất kỳ chuyện gì thì ta đều có thể giúp cho con.”

Mộc Như Phương cong môi mỉm cười: “Hiện tại ông chính là ba của tôi, yêu cầu của con dâu đương nhiên ông cần phải đồng ý rồi, hơn nữa tôi có bất cứ yêu cầu nào thì tôi sẽ tìm Gia Thiên, cũng sẽ có thể làm được thôi, không cần người ba là ông đâu.”

“Không thể nói chuyện, nhưng cũng rất khôn ngoan.” hai đầu gối của Đào Kiệt đặt song song nhìn Mộc Như Phương, nhìn gương mặt này, trong đầu của ông ta chỉ có người phụ nữ được gọi là Tống Minh Yên kia.

“Mộ Dung Hạnh Nhi, con và Gia Thiên có một đứa con gái có đúng không?” Đào Kiệt híp híp mắt: “Chuyện mà Tống Thấm Như có thể điều tra ra được thì ta cũng có thể điều tra được, có điều ta sẽ không can thiệp vào ân oán của con với bà ta, ta muốn biết cô bé kia có phải là con của Gia Thiên không?”

Mộc Như Phương nắm chặt hai tay lại.

Trên mặt của cô vẫn là cảm giác lạnh lùng xinh đẹp như cũ, nhưng mà Đào Kiệt rõ ràng nắm bắt được cảm xúc của cô dao động: “Con cũng đã quan tâm đến đứa con gái này như vậy rồi, cho dù con bé có phải là con của con và Gia Thiên hay không. Bây giờ con chính là con dâu của nhà họ Đào, mà cô bé này lại là con của con, như vậy cũng nên trở về nhà họ Đào. Ta tin rằng Gia Thiên đối xử với con tốt như vậy, cho dù đứa bé này có phải là con của thằng bé hay không thì nó đều có thể chấp nhận được, con gái của con ở bên ngoài chắc là con cũng không yên lòng nhỉ?” Đào Kiệt vung tay lên: “Như vậy đi, ta sẽ cho người đi tìm con bé, đón con bé trở về đây.”

Mộc Như Phương cố gắng ổn định hô hấp, cô nhìn Đào Kiệt, ánh mắt của hai người chạm nhau, cô biết Đào Kiệt đã tung hoành trong giới kinh doanh ba mươi năm trời, cô căn bản cũng không thể nào đấu thắng ông ta được, cô vươn tay ra hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu.

“Ở huyện Thanh Bình.”

Huyện Thạnh Bình, đó chính là quê của Mộ Dung Cách.

Đào Kiệt siết chặt hai tay, ngay cả chết mà bà ấy cũng muốn chôn cùng một chỗ với Mộ Dung Cách.

...

Khách sạn Minh Châu.

Trong phòng nghỉ.

Tiểu Mộng mở to hai mắt, suy nghĩ của cô ta trống rỗng trong vài giây, ở đây là ở đâu?

À!

Cô ta đã nhớ lại, nơi đây chính là khách sạn Minh Châu.

Ngày hôm qua chính là hôn lễ long trọng của Mộc Như Phương và Đào Gia Thiên, cậu chủ Trọng dẫn cô ta tới đây, sau đó...

Bây giờ cô ta...

Tiểu Mộng chống hai tay ngồi dậy, chiếc chăn mỏng trượt xuống từ trên người của cô ta, cô ta nhìn cơ thể của mình trần trụi, trên da thịt trắng nõn còn có không ít dấu vết, cô ta nhìn sang vị trí trống rỗng ở bên cạnh...

Trọng Tử Việt không có ở đây.

Ngày hôm qua Trọng Tử Việt uống quá say, sau đó liền cùng với cô ta...

Anh ta còn gọi mình là Như Phương.

Anh ta xem mình là Mộc Như Phương…

Tiểu Mộng đưa tay ra, ngón tay chạm vào tấm đệm, vẫn còn rất ấm.

Chắc có lẽ là anh ta mới rời khỏi không bao lâu.

Tiểu Mộng cắn môi, mặc lại quần áo của mình, xếp chăn đệm chỉnh tề. Lúc cô ta chuẩn bị rời khỏi, ánh mắt thoáng nhìn thấy một tấm thẻ được đặt ở trên chiếc tủ ở đầu giường.

Cô ta ngơ ngác một chút.

Sau đó nắm chặt ở trong lòng bàn tay.

Góc cạnh của cái thẻ khiến cho lòng bàn tay của cô ta có cảm giác đau đớn, xoang mũi của cô ta đột nhiên cảm giác được hơi chua xót.

Tiểu Mộng rời khỏi khách sạn, cô ta tìm một ngân hàng, trong chiếc máy atm, cô ta nhìn thấy trong chiếc thẻ ngân hàng này có sáu trăm triệu.

Đây là tiền chia tay à?

Nhiều tiền như vậy sao...

Tiểu Mộng chưa từng được nhìn thấy.

Cô ta cũng mới đi theo bên người của cậu chủ Trọng này được hai ngày, vậy mà có thể có nhiều tiền như vậy, lần đầu tiên của cô ta cũng đã cho Trọng Tử Việt, cũng là bởi vì tiền.

Tiểu Mộng cầm cái thẻ đi ra khỏi ngân hàng.

Trở về căn phòng mà mình đã thuê.

Tiểu Mộng nằm ở trên giường.

Cô ta lấy điện thoại di động ra nhìn dãy số của Trọng Tử Việt, cô ta do dự một lát, rốt cuộc vẫn cố gắng lấy can đảm mà cẩn thận gọi đi.

Điện thoại vang lên bốn tiếng.

Đầu dây bên kia nhận lấy.

Trong nháy mắt này, nhịp tim của Tiểu Mộng hẫng một nhịp.

Giọng nói của cô ta nhẹ nhàng run rẩy: “Anh Trọng.”

Giọng nói của Trọng Tử Việt lạnh lùng: “Cô đã lấy được cái thẻ chưa? Bên trong có sáu trăm triệu, sau này tự mình buôn bán nhỏ cũng được, không cần phải làm chuyện này nữa.”

Tiểu Mộng: “Anh Trọng...”

“Sau này tôi sẽ không dùng số điện thoại này nữa.” nói xong, Trọng Tử Việt kết thúc cuộc trò chuyện.

Tiểu Mộng nhìn điện thoại.

Anh Trọng, cảm ơn anh.

Cô ta nằm ở trên giường, nhớ lại những chuyện trong hai ngày nay.

Hai ngày trước Tiểu Mộng đứng ở cửa, đưa tay gõ gõ, cửa được kéo ra từ bên trong, Tiểu Mộng cúi đầu nhìn thấy một đôi dép nam xuất hiện trong tầm mắt của cô ta, giọng nói của cô ta hơi run rẩy: “Chào chào anh... tôi... tôi tên là Tiểu Mộng, là chị Lam nói...”

Chị Lam nói ở phòng 8086 có khách hàng muốn phục vụ.

Trọng Tử Việt nhìn cô gái đang đứng ở cửa, châm một điếu thuốc, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp này, mặc một chiếc quần jean rẻ tiền, chiếc áo màu trắng, người đàn ông hơi cau mày: “Thường xuyên làm à?”

Gương mặt của Tiểu Mộng hơi đỏ, anh ta xem cô ta như là một cô gái bán dâm, cô ta nhanh chóng giải thích: “Anh... tôi không phải...”

Đây là lần đầu tiên.

Trọng Tử Việt cười nhạo một tiếng: “Không phải cái gì?”“

Ngón tay của cô ta co lại, trái tim đập mạnh dữ dội, lắp ba lắp bắp nói: “Không phải đâu anh, tôi... đây là lần đầu tiên.”

Anh ta lạnh lùng khẽ cong môi: “Rất tốt, tôi thích cô gái sạch sẽ.”

Tiểu Mộng nhìn vẻ xem thường trong đáy mắt của người đàn ông, trong vòng của cô ta quả thật không dễ chịu, nhưng mà suy nghĩ lại, cũng đến dạng này rồi thì còn cần sao nữa chứ, không có tiền, bước nữa bước cũng rất khó khăn... cô ta cũng không muốn như thế này nữa, nếu như không phải bị dồn đến đường cùng thì cô ta cũng muốn có một công việc yên ổn.

Cô ta thật sự thiếu tiền, Tiểu Mộng làm công ở chỗ này, cô ta đi tìm chị Lam kêu chị Lam cho cô ta thêm nhiều việc, trong bệnh viện đã hối thúc nhiều lần, nếu như cô ta lại không nộp tiền thuốc men thì tiểu hào sẽ bị đuổi ra.

Dưới tình huống đó, cô ta mới lựa chọn như thế.

Chị Lam làm cái gì, đương nhiên là Tiểu Mộng biết rõ.

Lúc đó cô ta cũng thật sự không có cách nào khác.

Trong phòng bao này được trang trí cực kỳ xa hoa, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đứng ở bên cửa sổ.

Người đàn ông này có một đôi mắt đào hoa trông cực kỳ đẹp, dáng dấp lại đẹp mắt như vậy, mình ngủ cùng một đêm còn có tiền để dùng, cũng không bị lỗ. Tiểu Mộng bóp bóp ngón tay của mình, cố gắng tự nhủ với mình từng lần một.

Trọng Tử Việt hút thuốc, anh ta xoay người lại trong làn khói mờ ảo, nhìn cô ta một cái, trên gương mặt không có biểu cảm gì: “Đến đây.”

Tiểu Mộng chậm rãi đi đến trước mặt của anh ta, nhỏ giọng run rẩy nói: “Anh... anh...”

Người đàn ông đè cô ta xuống giường, mặt của Tiểu Mộng chôn ở trong gối, làn da ở sau lưng bại lộ trong không khí. Cô ta vùng vẫy một hồi theo bản năng, muốn chạy, sau một giây cô ta nói “không muốn”, cô ta bị Trọng Tử Việt bóp eo lại.

“Chị Lam kêu cô đến để hầu hạ tôi à, nói không muốn, thủ đoạn đưa đẩy cũng không tệ đó nha.” người đàn ông trào phúng cười cười.

“Đau, anh à tôi đau.”

Lần đầu tiên thật sự rất đau.

Nước mắt của Tiểu Mộng rơi xuống từ trong mắt, cuối cùng rơi vào trong chiếc gối, Tiểu Mộng cắn chặt đôi môi, hai tay nắm chặt lấy ga giường, im lặng khóc thút thít.

Trọng Tử Việt đưa tay lật người của cô ta lại, đối diện thẳng với cô ta, nắm lấy cằm của cô ta: “Sao vậy, khuôn mặt khóc lóc này, tôi bỏ tiền ra cũng không phải để nhìn gương mặt khóc lóc của cô.”

Tiểu Mộng co rúm lại một chút, cố gắng để cho mình cười sáng lạn hơn, nhưng cho dù như thế nào đi nữa thì cô ta cũng cười không nổi. Cho dù là khuất phục ở trong lòng, chà đạp lên tôn nghiêm, hay là đau đớn ở trên người đều khiến cho cô ta không có cách nào bật cười nổi.

Trọng Tử Việt nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô ta, nhớ đến quần áo của cô ta cùng với cô gái nhỏ vừa mới bước ra khỏi trường học, hờ hững hỏi: “Em gái học sinh đã trưởng thành chưa?”

Tiểu Mộng gật đầu.

Năm nay cô ta cũng đã hai mươi bốn tuổi rồi, nào có còn là học sinh gì nữa đâu.

Người đàn ông bóp lấy cái eo của cô ta: “Vậy thì tốt rồi, tôi cũng không có đam mê đặc biệt với trẻ em vị thành niên.”

Lúc đầu Tiểu Mộng cho rằng người đàn ông này hỏi cô một câu đã trưởng thành chưa thì sẽ dịu dàng với cô ta một chút, nhưng mà không ngờ đến nỗi đau đớn tê liệt sắp nhấn chìm lý trí của cô ta.

Động tác của người đàn ông chẳng những không dịu dàng, ngược lại còn trở nên... tàn nhẫn hơn...

Tiểu Mộng đau kêu ra tiếng, anh ta xùy một tiếng: “Con mẹ nó thật thấp hèn.”

Sau khi người đàn ông thỏa mãn thì buông lỏng cô ta ra.

Không tiếp tục nhìn cô tao một cái, đứng dậy đi vào phòng tắm, trong phòng tắm truyền đến âm thanh nước chảy tí tách. Tiểu Mộng nằm ở trên giường, không lâu sau cô ta động đậy thân thể, kéo cái khăn tắm qua che cơ thể thê thảm của mình.

Nước mắt nhịn không được mà rơi xuống từ khóe mắt.

Cô ta tự ôm lấy mình, qua hai phút sau, Tiểu Mộng dùng bàn tay chải chuốt đầu tóc rối bời tùy tiện dùng sợi dây chun buộc tóc lại. Lúc bước xuống giường, lông mi run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhanh chóng thay quần áo.

Trọng Tử Việt thì đã tắm rửa xong bước ra từ trong phòng tắm.

Bên hông của người đàn ông quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, lộ ra nửa người trên, cô ta chưa từng nhìn thẳng vào cơ thể của một người đàn ông nào như vậy, cô ta vội vàng rời mắt khỏi cơ bụng rắn chắc của người đàn ông. Cho dù là lúc nãy cô ta vừa mới ngủ cùng với anh ta, thì cô ta cũng nhắm mắt lại.

“Anh...” Tiểu Mộng mở miệng, cô ta nhìn thoáng qua vết máu trên chiếc ga trải giường màu xám bạc, nhìn có vẻ hơi đáng sợ, giọng nói run rẩy: “Thưa anh, anh đã làm tôi bị thương rồi, phải thêm tiền.”

Trọng Tử Việt chỉ thờ ơ cười một tiếng, đôi mắt mang theo vẽ chế nhạo, người đàn ông đi đến bên giường cầm lấy cái bóp da đang đặt ở trên đầu giường, rút ra một xấp tiền giấy ở bên trong.

Quăng lên trên trời.

Tiểu Mộng nhanh chóng nhặt được tiền.

Bước ra khỏi phòng, Tiểu Mộng nhìn những vật trang trí lộng lẫy trên hành lang, khẽ thở dài một hơi, trong tay cầm một xấp tiền, cô ta đếm thử tổng cộng có hơn hai mươi mốt triệu.

Một người đàn ông mặc vest đen nhìn thấy Tiểu Mộng bước ra, sau đó đi tới lấy một tấm thẻ ở trong túi ra đưa cho Tiểu Mộng: “Chào cô, cô hãy cất nó đi.”

Tiểu Mộng cầm lấy tấm thẻ rồi rời khỏi giải trí thành, cô ta quay đầu nhìn lại một cái, ở nơi này quá hào nhoáng, quả nhiên đây là nơi mà người có tiền mới có thể tiêu tốn được.

Trong cuộc sống bình thường của cô ta rất ít khi đi lên lầu tám.

Có thể có tiền bao một phòng bao riêng tư ở trên lầu tám thì chắc có lẽ là khách vip ở nơi đây.

Tiểu Mộng nhanh chóng đi đến bệnh viện, cô ta ngồi ở bên cạnh giường bệnh nhìn cậu trai trẻ đang nằm ở trên giường bệnh, năm nay đã mười bảy tuổi, đã trở thành người thực vật ba năm. Đây chính là Tiểu Hạo, em trai của cô ta.

Tiểu Mộng hít một hơi, Tiểu Hạo, đến lúc nào thì em mới có thể tỉnh dậy.

Trở lại căn phòng mà cô ta đã thuê, Tiểu Mộng tìm khắp trong nhà chỉ còn sót lại một hộp mì tôm cuối cùng, sau đó gọi điện thoại cho Hứa Gia Lâm.

Hứa Gia Lâm chính là cậu bạn trai thanh mai trúc mã của cô ta.

Điện thoại gọi đến lần thứ ba thì bên kia mới có người nhận.

Giọng nói không kiên nhẫn của người đàn ông vang lên: “Gọi điện thoại cho anh làm cái gì?”

“Hứa Gia Lâm, có phải là em đã làm phiền anh rồi không?” Tiểu Mộng nắm chặt điện thoại, cô ta nhận ra được giọng nói của người đàn ông không tốt lắm, vội vàng nói: “Hứa Gia Lâm, em xin lỗi anh nha, em muốn nói với anh rằng tiền em đã chuyển qua cho anh rồi. Hôm nay em còn đi thăm Tiểu Hạo nữa... thằng bé...”

Cô ta đã nộp tiền viện phí cho Tiểu Hạo, số tiền còn lại thì gửi qua cho người bạn trai đang học tập ở nước ngoài.

Tiểu Mộng chưa nói xong thì đã bị Hứa Gia Lâm qua loa đánh gãy: “Anh đã nhìn thấy tin nhắn rồi, thôi được rồi, cúp máy trước nha, anh còn có việc.”

Tiểu Mộng há to miệng, nghe âm thanh tút tút ở đầu dây bên kia điện thoại, thả điện thoại di động xuống.

Ăn hai đũa mì, cô ta cảm thấy không có khẩu vị gì.

Hứa Gia Lâm là bạn trai của cô ta, đối xử với cô ta rất tốt, Tiểu Mộng đã từng suy nghĩ gặp được Hứa Gia Lâm chính là may mắn lớn nhất trong cuộc đời này của cô ta. Thành tích học đại học của anh ta rất tốt, lớn lên lại đẹp trai, vừa giành được suất học bổng cuối cùng của trường để đi du học ở bên mỹ cách đây sáu tháng.

Giọng điệu không kiên nhẫn trong giọng nói của anh ta, Tiểu Mộng có thể nghe được rõ ràng, chắc có lẽ là cô ta đã làm phiền anh ta, anh ta ở bên ngoài học tập bận rộn như vậy.

Sáng ngày hôm sau.

Nằm ở trên giường, Tiểu Mộng chỉ cảm thấy đau không chịu được, cô ta âm thầm mắng “cậu chủ” kia ở trong lòng, quả thật lên giường thì ngiêng trời lệch đất. Cô ta ngồi dậy, gọi cho người trực ban một cuộc điện thoại.

Cô ta thay quần áo, đón xe đi đến bệnh viện.

Cô ta lấy số, yên tĩnh ngồi trên cái ghế ở một bên để nghỉ ngơi, chờ mãi cho đến mười giờ sáng, y tá mới đi đến gọi tên của cô ta: “Tiểu Mộng.”

Tiểu Mộng đứng dậy đi qua.

Bác sĩ nữ ngẩng đầu lên nhìn cô ta một cái, đeo mắt kính lên rồi hỏi: “Bị cái gì?”

Tiểu Mộng mấp máy môi, gương mặt đỏ lên: “Bị rách.”

“Đến đây, để tôi kiểm tra cho cô một chút.” bác sĩ đặt chân của cô ta lên trên máy móc, sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nữ nhìn Tiểu Mộng: “Mấy người trẻ tuổi cô cậu biết chơi quá nha.”

Tiểu Mộng: “...”

Cô ta cúi đầu cầm lấy cái thẻ, trong lòng âm thầm mắng một câu khốn nạn, người đàn ông kia thật là khốn nạn. Lúc đóng tiền, thịt của cô ta đau đớn, một phần lớn tiền của cô ta đều để lại cho Hứa Gia Lâm.

Buổi tối, Tiểu Mộng đi cùng với Hứa Mộc đến “Bích Hải Triều Sinh”, Đổng Hứa Mộc là người bạn cùng thuê phòng với cô ta, sau khi Hứa Mộc tạm biệt với cô ta thì đi đến phòng trang điểm, còn Tiểu Mộng thì đi đến phòng nghỉ để thay quần áo. Nhân viên phục vụ ở nơi này đều có đồng phục thống nhất, một bộ sườn xám màu tím, váy hở không cao lắm, khác hẳn với quần áo của Hứa Mộc.

Tối ngày hôm đó vẫn bận rộn đến mười một giờ đêm, Tiểu Mộng ở trong rạp lại đụng phải người đàn ông mà ngày hôm qua cô ta đã gặp được. Rõ ràng là Trọng Tử Việt uống hơi nhiều, đưa tay ra trực tiếp kéo cô ta vào trong ngực, ngay lập tức mấy cô gái ở xung quanh đều dùng ánh mắt ghen tị ghen ghét mà nhìn cô ta.

Tiểu Mộng cũng hơi ngạc nhiên.

Đây không phải chỉ là thỏa thuận mua bán một lần hay sao?

Tại sao còn có chuyện tiếp theo nữa chứ.

“Anh à... anh, có phải là anh đã uống say rồi hay không vậy?” Tiểu Mộng ngồi trên hai chân của anh ta, bởi vì ở bên trong có rất nhiều người, đều là những người có tiền, cô ta cũng là một người có mắt nhìn, sợ sẽ làm người đàn ông ở trước mặt mất mặt, làm cho anh ta mất mặt ở trước mặt của bạn bè thì sẽ không vui, cho nên cũng không dám dùng sức vùng vẫy, đành phải uốn éo một chút. Lần này Trọng Tử Việt nhíu mày, anh ta cắn răng, ngửi được mùi vị vải nhàn nhạt ở trên người của người phụ nữ, đè thấp giọng nói: “Cô còn động đậy nữa, có tin là tôi sẽ muốn cô ở đây luôn không.”

Tiểu Mộng giật nảy cả mình.

Ở chỗ này?

Đây là trong phòng bao mà! Hơn nữa còn có người, không phải là một căn phòng riêng tư…

Trọng Tử Việt đã uống say, anh ta nhìn thấy những người phụ nữ son phấn bước đến gần thì cảm thấy thật sự rất đau đầu, nhìn thấy Tiểu Mộng thuận mắt hơn rất nhiều. Ngày mai chính là hôn lễ của Mộc Như Phương, anh ta căn bản của không muốn trở về, nhưng mà cũng không thể không trở về được.

Khoảng mười một giờ đêm.

Trọng Tử Việt liền đứng dậy, anh ta ôm lấy eo của Tiểu Mộng: “Tối nay cô trở về cùng với tôi.”

“Hả...”

Trọng Tử Việt nhìn người phụ nữ ở trước mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, anh ta cười một tiếng: “Giả vờ ngây thơ cái gì chứ, cũng không phải là không trả tiền...”

Tiểu Mộng bị câu nói này chặn họng một chút, lòng ngực hơi chua xót.

...

Chiếc xe chậm rãi chạy ở trên đường.

Mộc Như Phương nhìn ra ngoài cửa sổ, đây là muốn đi...

Chạy ra từ nhà họ Đào.

Bước lên xe, Đào Gia Thiên cũng chưa từng nói là muốn đi đâu, đã chạy được nửa tiếng đồng hồ. Mộc Như Phương nhìn thoáng qua người đàn ông, Đào Gia Thiên đang chuyên tâm lái xe.

Lúc đèn đỏ, người đàn ông lên tiếng nói: “Ba đã nói gì với em vậy?”

Mộc Như Phương trả lời: “Nói về chuyện mẹ của em, anh trai của em và em gái của em.”

Người đàn ông đốt một điếu thuốc, ngọn lửa của cái bật lửa nháy lên, anh hít một hơi, làn khói trắng đục đã che khuất gương mặt đẹp trai của anh, anh hơi giật mình: “Mẹ của em à?”

Hôm qua Đào Gia Thiên mời rượu ở dưới lầu, cũng không biết chuyện thân thế của Mộc Như Phương trong phòng nghỉ của khách sạn Minh Châu.

Cũng không biết ân oán của nhà họ Mộ Dung và nhà họ Đào, còn có Tống Thấm Như.

Đào Gia Thiên hơi mím môi, anh ngước mắt nhìn lên, đôi mắt đen như mực nhìn gương mặt trắng nõn của cô gái ở trong kính chiếu hậu. Anh rất ít khi nghe thấy cô nhắc đến ba mẹ của cô, lúc trước anh điều tra thì cũng không điều tra ra được cái gì. Trước kia anh cũng đã từng hỏi, có một lần, cô rất khó chịu, ôm mình khóc cả một đêm, anh mới biết được ba mẹ của cô cũng không còn trên đời này nữa. Từ đó về sau, anh cũng không hỏi tới chuyện này.

Mộc Như Phương nhẹ nhàng cười một tiếng: “Có lẽ là do tò mò, có lẽ... mẹ của em rất xinh đẹp, ba của anh quen biết cũng không chừng.”

Câu nói này của cô thật mơ hồ.

Đào Gia Thiên nhíu lông mày, một dấu vết xẹt qua trong đôi mắt của anh: “Vậy ba mẹ của em...”

Mộc Như Phương trả lời: “Đều đã chết hết rồi. Có lẽ là anh trai của em còn sống cũng không chừng.”

Đào Gia Thiên hỏi: “Em còn có anh trai à?”

Anh hiếm khi nghe thấy cô nhắc đến những chuyện này, cô cũng không đồng ý nhắc tới thì anh cũng không muốn đi hỏi, chỉ cần Mộc Như Phương ở bên cạnh của anh, anh sẽ không chú ý đến những chuyện này nữa.

“Em còn có một đứa em gái nữa.” Mộc Như Phương dùng ngôn ngữ ký hiệu mà nói: “Chính là ngày hôm đó, ngày mà em gặp được anh đó, anh có còn nhớ rõ không?” Gương mặt của người phụ nữ lộ ra một nụ cười yếu ớt: “Chắc là anh không có nhớ đâu, ngày hôm đó trời mưa, em và em gái của em trốn trong một phòng của nhà nghỉ nhỏ, đã vài ngày rồi hai người bọn em vẫn chưa ăn cơm, thật sự rất đói bụng. Em để cho em gái của em trốn một mình cho thật tốt, sau đó em đi ra ngoài tìm chút đồ ăn, em đi khỏi, đợi đến lúc em trở về lần nữa thì đã không nhìn thấy em gái của em ở đó... trên mặt đất đều là máu... sau đó em liền... gặp được anh. Anh đứng ở cửa nhà nghỉ, cầm trong tay một con dao, mặc trên người bộ đồ màu đen, ở sau lưng đều là người của nhà họ Đào, sau đó anh liền đưa em về nhà họ Đào. Lúc ấy em rất sợ, em cho rằng anh đến để giết bọn em...”

Đào Gia Thiên hung hăng nheo mắt lại.

Quả thật là anh không nhớ đến những chuyện này.

Nhưng mà...

Dựa theo lời nói của Mộc Như Phương, chẳng lẽ là anh đã giết em gái của cô?

Chuyện này sao có thể được!

Không nói đến việc anh sẽ không ra tay làm những chuyện này, hơn nữa anh cũng không thể nào làm chuyện đó với một cô bé nhỏ tuổi được.

Đây là trùng hợp hay sao?

Xuất hiện ở khách sạn...

Lúc đó anh đang có nhiệm vụ gì à?

Người đàn ông hung hăng hút một hơi thuốc, đang chuẩn bị hỏi thì đèn xanh lại sáng lên, chiếc xe ở sau lưng đang bóp còi thúc giục, anh khởi động xe: “Anh sẽ điều tra những chuyện này rõ ràng.”

Đọc truyện chữ Full