DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi
Chương 208: Đã muốn lên giường với tôi còn giả vờ thanh cao cái gì

Tình hình ở chỗ này đã khiến mọi người xung quanh chú ý, hai vợ chồng nhà họ Lạc mặt mũi đen xì âm trầm, bữa tiệc ngày hôm nay đến lúc này coi như là đã bị phá huỷ mất một nửa, chủ hi vọng tiếp theo sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Ông Lạc nhìn Yến Thanh Ti với ánh mắt âm trầm sau đó quay đi chào hỏi khách khứa, còn bà Lạc thì hận không thể xé nát Yến Thanh Ti ra.

Yến Thanh Ti rút tờ giấy chẩn đoán từ trong tay bà Lạc ra: “Bác gái, bác xem xong rồi thì trả lại cho cháu chứ.”

“Bữa tiệc của nhà họ Lạc không chào đón cô, mời cô rời khỏi đây ngay lập tức.”

“Sao bác lại trở mặt không quen nhanh thế? Tôi vì đại nghĩa diệt thân nói với bác những điều vừa rồi, lẽ nào bác không nên cảm ơn tôi một câu hay sao? Nếu không có tôi, nói không chừng con bác còn bị đổ vỏ mà không biết ấy chứ!”

Lạc Cẩm Xuyên cau mày.

Bà Lạc lại bày ra cái vẻ cao cao tại thượng, khinh bỉ nói: “Trong lòng tôi biết rất rõ cô đang tính toán cái gì, loại con gái như cô thì càng đừng nghĩ đến chuyện bước chân vào nhà họ Lạc, tôi sẽ không đồng ý cho cô và Cẩm Xuyên ở bên nhau, nhà họ Lạc chúng tôi không chấp nhận một người như cô.”

Yến Thanh Ti yêu kiều cười: “Ha ha…. Thật buồn cười làm sao, nhưng mà bác gái, con trai bác lại thích kiểu phụ nữ như tôi đấy thì làm thế nào? Bác nói xem, tôi có nên cố gắng một chút khiến cho con trai bác yêu tôi, sau đó… làm bác tức chết đây?”

Sắc mặt của bà Lạc thoáng cái đã biến thành màu gan heo, Lạc Cẩm Xuyên lạnh lùng nói: “Đừng nói nữa.”

Yến Thanh Ti cho anh ta một cái liếc đầy khinh bỉ, cô nói: “Trước mặt mẹ anh thì giả vờ thanh cao cái gì, lẽ nào trong đầu anh chưa bao giờ có ý nghĩ muốn lên giường với tôi? Nếu như anh chưa bao giờ có cái ý nghĩ đó thì cứ coi như tôi chưa nói gì, sau này anh cũng đừng có bám dính lấy tôi nữa.”

Giải quyết xong Yến Minh Châu, thái độ của Yến Thanh Ti với Lạc Cẩm Xuyên thay đổi ngay lập tức.

Yến Thanh Ti buông Lạc Cẩm Xuyên ra, nói với Lạc phu nhân đang đứng thở hổn hển bên cạnh: “Bác gái, bác nên khách sáo với tôi một chút đi, nếu không tôi cho bác nếm thử thủ đoạn của tôi một chút, để bác tận mắt nhìn thấy, tôi dụ dỗ con trai của bác như thế nào.”

Lạc phu nhân: “Cô…cô…”

Đối với cái loại đối thủ đẳng cấp thấp như Lạc phu nhân, Yến Thanh Ti chán chẳng buồn ra tay, Yến Thanh Ti vẫy vẫy, cô bước đi, lẫn vào trong đám người.

Bữa tiệc này của nhà họ Lạc cũng nên đập phá một phen.

Lạc Cẩm Xuyên nhìn theo bóng lưng của Yến Thanh Ti, gã đang muốn đuổi theo thì bà Lạc đã kéo hắn ta lại: “Con cách xa cái loại người như cô ta ra, ‘chơi’ cái dạng này cũng tự hạ thấp bản thân con đấy.”

Lạc Cẩm Xuyên nhẫn nhịn chịu đựng cơn tức: “Mẹ…”

Bà Lạc nói: “Đừng nói nữa, giờ con nghĩ xem làm sao để trấn an ba của con đi đã, nếu không ông ta sẽ đem thằng nhóc tiểu tạp chủng đó vào Lạc gia tranh giành gia sản với con.”

Lạc Cẩm Xuyên nghiến răng, quay người đi tìm ông Lạc.

Yến Thanh Ti đi tìm một vòng thì thấy hai vợ chồng nhà họ Yến đang nấp trong một góc cãi cọ.

“Yến Tùng Nam, không có tôi, không có nhà họ Diệp chúng tôi, liệu ông có ngày hôm nay không? Năm đó ông hại chết Nhiếp Thu Sính, nếu không có ba tôi, ông đã sớm bị cảnh sát tóm ngồi bóc lịch trong tù rồi, thế mà ông lại dám lén lút đi cặp bồ đằng sau lưng tôi, ông còn có lương tâm không?”

“Bà lí trí một chút cho tôi nhờ, đây rõ ràng là có người vu oan hãm hại, tất cả đều là giả hết, bà còn muốn ầm ĩ cái gì? Chúng ta đang ở giữa bữa tiệc của nhà họ Lạc đấy, tôi còn muốn nhờ Lạc tiên sinh rót vốn đầu tư đây này, bà còn muốn gây lộn cái gì nữa đây?”

“Có chuyện gì, về nhà nói sau.”

Cái tên Nhiếp Thu Sính này là nỗi đau không thể chạm vào trong lòng Yến Thanh Ti, cho dù đã bao nhiêu năm trôi qua, cho dù cô tưởng rằng tâm địa của mình đã sớm trở nên sắt đá, nhưng cái tên này vẫn cứ khiến cho cô đau đớn đến mức khó thở.

Vì đó là tên của mẹ cô, người phụ nữ yếu đuối lương thiện đó đã dùng mạng của mình để đổi lấy một con đường sống cho Yến Thanh Ti. Trên gương mặt Yến Thanh Ti hiện lên sát khí lạnh lẽo âm u, cô siết chặt cái xắc tay, mối thù này…cô sao có thể không báo được đây.

Đọc truyện chữ Full