DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi
Chương 1757: Cho dù đi, anh cũng sẽ dẫn em đi cùng

Anh đã quyết định tương lai sẽ đi như thế nào, sao anh có thể bỏ lại người mà mình coi trọng nhất trên đời này được.

Vì cô, chuyện gì anh cũng có thể làm được.

Quý Miên Miên đỏ mắt, nói: “Nhưng anh nói là anh phải đi.”

Cô cực kỳ tủi thân, cũng cực kỳ sợ hãi. Cô không phải người thông minh nên không biết phải dùng cách gì để giữ chân anh.

Cô chỉ có thể nghĩ ra được duy nhất một cách đó là hỏi thẳng anh, bởi cô không biết nói vòng vo, cũng không biết chơi trò tâm lý với anh.

Quý Miên Miên rất sợ hãi, cô sợ Mộ Dung Miên nói dối mình.

Thấy khóe mắt cô có nước mắt rơi ra, Mộ Dung Miên cúi đầu hôn lên mắt cô, liếm liếm những giọt nước mắt mặn chát, anh cảm thấy rất đau lòng.

Mộ Dung Miên ôm chặt Quý Miên Miên, giữ lấy mặt cô, dịu dàng nói: “Không phải đi một mình, anh muốn đưa em đi cùng.”

Quý Miên Miên đã chuẩn bị khóc lớn một trận, nếu Mộ Dung Miên không mang cô đi cùng thì nhất định cô sẽ khóc tới chết trước mặt anh. Nhưng anh vừa nói câu này làm cho nước mắt của cô không biết chảy đi đâu hết, Quý Miên Miên chớp chớp mắt, một hồi lâu sau mới lấy lại được giọng nói của mình, túm lấy vai anh, run run giọng hỏi: “Anh… Anh… Nói cái gì?”

Mộ Dung Miên giữ cằm cô, cười nói: “Anh nói, không phải anh sẽ đi một mình mà là muốn đưa em đi cùng.”

“Thật không?” Quý Miên Miên kêu lên.

Cô thật sự không dám tin vào lỗ tai mình nữa, cô còn đã nghĩ đến quyết định tệ nhất rồi.

Tay Mộ Dung Miên nhẹ nhàng vuốt ve lưng Quý Miên Miên: “Đương nhiên là thật rồi, anh không thể để em ở lại đây được. Nhưng mà… sang bên kia rồi sợ là sẽ không được yên bình lắm, có lẽ em còn gặp phải cả nguy hiểm nữa, em nguyện ý sao?”

Quý Miên Miên vui mừng suýt chút nữa bật dậy, cô liên tục gật đầu: “Nguyện ý, nguyện ý… rất nguyện ý. Em đi, em đi cùng anh, anh đi đâu thì em theo tới đó, em không bao giờ rời khỏi anh đâu.”

Cô vốn đã nghĩ nếu Mộ Dung Miên bảo cô ở nhà chờ anh về thì nhất định cô sẽ khóa anh ở trong nhà luôn.

Cô không bao giờ muốn phải chờ đợi trong bóng đêm và tuyệt vọng nữa, những ngày sống không bằng chết như thế thật sự rất đau khổ.

Dù cuộc sống thế nào, dù ăn bữa nay lo bữa mai, dù cho khốn cùng và thất vọng thì cô vẫn muốn ở bên cạnh Mộ Dung Miên, anh đi đâu thì cô sẽ ở đó.

Thân thể hai người dính sát vào nhau, anh phát ra một tiếng than thở: “Anh cũng không muốn rời khỏi em, anh rất muốn đưa em theo ở bên cạnh mình, cho dù là nguy hiểm, cái chết thì anh cũng muốn cùng em trải qua.”

Anh đã đồng ý với Mộ Dung phu nhân thì anh phải thực hiện, anh cũng đã đồng ý với Quý Miên Miên nên càng phải giữ lời.

Anh cái gì cũng muốn, vậy thì chỉ có thể bốc đồng ích kỷ một lần.

Tay Mộ Dung Miên trượt xuống mông Quý Miên Miên rồi vỗ nhẹ một cái: “Em đi theo anh sợ là sẽ rất lâu mới gặp lại nữ thần của em, em bỏ được à?”

Quý Miên Miên đỏ mặt, vặn vẹo thân mình: “Không bỏ được, nhưng mà… chị Thanh Ti vẫn ở đây, nhưng còn anh… em không biết nữa, em muốn thấy anh.”

Nữ thần của cô sẽ cả đời ở đây, chồng và con cô cũng ở đây, cô chẳng còn cần gì cả, nhưng mà… Mộ Dung Miên thì không giống thế.

Giữa hai người, Quý Miên Miên chỉ có thể lựa chọn một, cô nghĩ chị Thanh Ti cũng sẽ không trách cô.

Huống chi, chờ chuyện tình bên kia được Mộ Dung Miên giải quyết xong, bọn họ vẫn sẽ lại trở về, cô sẽ lại tiếp tục làm trợ lý của chị Thanh Ti lần nữa.

Đọc truyện chữ Full