DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi
Chương 1837: Ngồi xem chó cắn chó

Mộ Dung Chí Hoành đột nhiên ho khan một chặp, lại nói: “Cô… Chẳng những bản thân vô liêm sỉ mà còn dạy dỗ ra một đứa con chẳng ra gì, một đứa nhỏ đang tốt đẹp lại trở thành một tên cặn bã, bỏ đi.”

Mộ Dung Thúy Đình muốn phản bác nhưng thấy mặt của Mộ Dung Chí Hoành trên màn hình thì chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, thân mình run rẩy tới lợi hại.

Mộ Dung Chí Hoành nhìn về phía O"Neal, trong mắt hiện lên vẻ tức giận: “Hôm nay nếu không phải Randy đã chuẩn bị cho tôi xem một màn này thì tôi thật không nghĩ cô lại ngu xuẩn tới mức này. Cô nói cho tôi nghe xem nó là ai?”

Mộ Dung Thúy Đình cảm thấy đầu lưỡi như bị thắt lại: “Nó, nó… nó là… là…”

Mộ Dung Thúy Đình định đem chuyện phu nhân Jones xúi giục bà ta, nhưng bị ánh mắt của Mộ Dung Chí Hoành làm cho không nói thành lời.

Phu nhân Jones ngẩng đầu đi tới, vẻ mặt áy náy nhìn Mộ Dung Chí Hoành qua màn hình: “Thật xin lỗi, Chí Hoành, là em không tốt, anh đừng mắng Thúy Đình nữa…”

Mộ Dung Thúy Đình căng thẳng, mẹ nó, tiện nhân này định làm gì, chắc là sẽ không giúp mình đâu…

Quả nhiên, ngay sau đó, Mộ Dung Thúy Đình nghe thấy bà ta nói: “Mấy hôm trước Thúy Đình nói cho em biết cô ấy nghi ngờ anh có một đứa con rơi bên ngoài, cũng nói Randy không phải con anh, còn cầm tới bản xét nghiệm ADN của anh và Randy quả thực kết quả không phải cha con. Cô ấy muốn em giúp cô ấy bởi vì cô ấy không muốn tài sản nhà Mộ Dung rơi vào tay một đứa con hoang. Em nghĩ anh luôn đối xử với em rất tốt, không đành lòng nhìn tâm huyết của anh rơi vào tay người ngoài nên mới có một màn ngày hôm nay. Thực xin lỗi đã quấy rầy tới anh, hy vọng anh đừng tức giận, dù sao Thúy Đình cũng là em gái của anh, em nghĩ cô ấy cũng là bị người khác lợi dụng, mê hoặc…”

Phu nhân Jones vừa mở miệng đã phủi sạch trách nhiệm của mình, nghe qua còn tưởng là bà ta giúp Mộ Dung Thúy Đình, nhưng trên thực tế là hắt hết nước bẩn lên người Mộ Dung Thúy Đình.

Lúc bà ta nói chuyện, biểu tình của Mộ Dung Chí Hoành rất bình thản, một câu cũng không nói, còn kiên trì nghe bà ta nói hết.

Phu nhân Jones liếc mắt lo lắng nhìn Mộ Dung Miên: “Huống hồ, Thúy Đình đúng thật sự là bị ép phải làm thế này, nếu không phải Randy và phu nhân của anh đuổi cô ấy ra khỏi nhà Mộ Dung, em nghĩ cô ấy cũng sẽ không làm ra chuyện hồ đồ này.”

Mộ Dung Miên ngồi một bên mỉm cười, chờ nhìn bọn họ chó cắn chó.

Jones phu nhân này thật sự làm người ta có cảm giác như một bông hoa tinh khiết, còn làm ra vẻ vô tội, oan uổng, đều là bị người khác liên lụy.

Còn muốn dẫn họa lên người bọn họ, đáng tiếc, Mộ Dung Chí Hoành không phải người ngốc.

Hiện tại anh chẳng cần phải làm gì, cứ ngồi quan sát là đủ rồi.

Mộ Dung phu nhân hừ một tiếng, tiện nhân!

Mộ Dung Thúy Đình nghe phu nhân Jones nói xong thì choáng váng tại chỗ, bà ta không ngờ lại có người có thể lật ngược phải trái tới trình độ như thế này? Bà ta không giả bộ sợ hãi nữa mà gào lên một tiếng rồi phi sang nắm tóc phu nhân Jones, mắng: “Đồ đê tiện, tao đánh chết mày, mày hãm hại tao. Anh, toàn bộ chuyện này là nó bảo em làm. Sau hôm nó đi ra từ phòng bệnh của anh liền bảo em làm thế. Là nó, là nó…”

Mộ Dung Thúy Đình vừa túm tóc phu nhân Jones vừa đạp lên đùi bà ta, ra sức mà đá, chỉ hận không thể phát tiết hết những oán hận lên người bà ta.

Phu nhân Jones đau tới mức phải kêu rên lên thành tiếng, tóc vàng óng ả bị kéo bung ra rũ rượu, bà ta nói: “Thúy Đình… Nói gì cũng phải có trách nhiệm, cô đừng ăn nói lung tung như thế.”

Đọc truyện chữ Full