DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi
Chương 1896: Ông không biết xấu hổ tôi sẽ thành toàn cho ông, không cần cảm ơn tôi!

Brown nhìn cô gái phương Đông nhỏ xinh kia đang mỉm cười vui vẻ đi tới, chỉ cảm thấy giống như là nhìn thấy ma quỷ từ địa ngục bò đến.

"Cô dừng lại, cô dừng lại, chúng ta... Chúng ta thương lượng được không?"

Mộ Dung Miên châm biếm: "Tôi cảm thấy có lẽ chúng ta không có gì cần phải thương lượng."

Nói xong, anh đột nhiên xoay người một cái, súng cầm trên tay chợt nện xuống, báng súng cứng rắn vừa lúc đập vào trên đầu tên hộ vệ mới vừa bò dậy kia.

Hộ vệ kia cổ tay đã bị cắt, nhưng hai chân hắn vẫn khá tốt.

Đáng tiếc, hắn còn chưa kịp làm gì đã bị Mộ Dung Miên phát hiện, cũng là do vận khí của hắn thật sự kém.

Lúc đó, hắn cảm thấy như là Mộ Dung Miên một dùng một cục sắt đập lên đầu, ngay lập tức máu đổ đầm đìa, ngất đi.

Hôm nay, Brown mang theo ba hộ vệ, mặc dù không chết nhưng toàn bộ ba người đều mất đi lực chiến đấu, nhất là hai người kia, vận mệnh sau này tám phần là thành thái giám.

Hiện tại chỉ còn lại có một mình Brown, nhưng hắn cũng chỉ là kẻ miệng cọp gan thỏ, không có trợ thủ, hắn không làm được gì hết.

Hắn nhìn thấy ba hộ vệ cùng ngã trên mặt đất giống như heo chết thì vừa tức vừa sợ, chỉ hận bản thân khinh thường quá mức, đến lúc thế này lại không có mang nhiều người tới, nếu như mang đi nhiều, hiện tại làm sao có chuyện để hai người bọn họ càn rỡ.

Nhưng có hận thì làm sao, hôm nay vẫn là lọt vào trong tay của bọn họ.

Mộ Dung Miên nói với Quý Miên Miên: "Miên Miên, lão già này em muốn trừng trị thế nào?"

Lúc này, quyền chủ động ở trong tay bọn họ, nếu như không hành hạ lão một chút, anh nghĩ là mình không nuốt nổi cơn giận này.

Kế tiếp là trò chơi thời gian, đến phiên hai vợ chồng bọn họ định đoạt, người nào cũng đừng mong thoát.

Quý Miên Miên xắn tay áo lên: "Lão già chết tiệt, ông còn ngông cuồng, còn lớn lối đi, đã rơi vào trong tay chúng ta thì đây chính là số kiếp của ông rồi, còn muốn tham gia tổng tuyển cử sẽ làm người khác chán ghét, trước tiên tôi đập cho mặt của ông nát bét rồi nói tiếp."

Vừa nói Quý Miên Miên vừa nhận lấy lưỡi dao trong tay Mộ Dung Miên, một cước đạp Brown ngã trên mặt đất, dẫm trên lồng ngực của hắn, không để cho hắn nhúc nhích, sau đó không nói lời gì, ở trên khuôn mặt ra vẻ đạo mạo kia của Brown hạ xuống mấy đường.

"Ông đã không biết xấu hổ, tôi đây sẽ thành toàn cho ông."

Quý Miên Miên ra tay rất tàn nhẫn, thực đúng là không giữ lại nửa điểm tình cảm, khí lực lớn, một dao có thể thấy xương, hận không để đem lưỡi dao cắm vào mặt hắn.

Quý Miên Miên cũng nghe rõ ràng, lão già này sai bảo hai người đàn ông ngoại quốc kia làm cái gì với cô.

Nghĩ đến đây, Quý Miên Miên lại toàn thân lửa giận, toàn bộ đều tích góp từng chút một lên trên tay.

Tôi cắt, tôi cắt, tôi đem da mặt của ông cắt cho nát vụn, xem ông còn có mặt mũi nào giả bộ cái gì là chính nhân quân tử nữa không.

Brown nghe được cả thanh âm lưỡi dao cứa trên da thịt của mình, cảm thấy máu trên mặt mình đang chầm chậm chảy ra, hét rầm lên: "Các người không thể giết tôi, các người sao có thể giết tôi... Tôi là… nghị viên quốc hội, tôi là nghị viên, tôi không phải là người bình thường... Nếu các người dám đụng đến tôi, tôi sẽ tuyệt đối sẽ không tha cho các người..."

"Ha ha..."

Quý Miên Miên cười lạnh một tiếng, động tác trên tay nhanh hơn. Cho đến khi toàn bộ trên mặt hắn đều là máu đã nhìn không ra là con mắt trước mặt, Quý Miên Miên mới hài lòng.

Brown liên tục kêu lên thảm thiết, nằm trên mặt đất đau co quắp: "Ngừng, ngừng... Các người dừng lại, tôi sẽ không làm phiền các người nữa, hãy nhanh để cho tôi đi... Mau thả tôi ra, tôi có thể đáp ứng các người... Bbất kỳ, bất kỳ điều kiện gì... Các ngươi phải thả con tôi..."

Đọc truyện chữ Full