DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Ma Giới
Chương 58: Đánh lén! Muộn côn của tiểu la lỵ

Khoảng thời gian này Trần Duệ đã quen với chuyện cưỡi trực thăng – song túc phi long, giờ quay về xe đạp – tam giác tê, có chút không quen, ước chừng hơn một giờ sau, tam giác tê cuối cùng cũng thành công đến mục đích.
Bích Long quả cách nơi Pagliuca thích ngồi ngây ngốc cũng không phải rất xa, Trần Duệ do lo sợ độc long tiến lên chào hỏi làm Alice phát hiện ra, cố ý lớn tiếng nói: "Tiểu công chúa, chúng ta đã đến, ta nhớ Bích Long quả hẳn ở trên ngọn núi này đi".
"Nói lớn như vậy làm gì chứ?" Alice bất mãn nhảy xuống tam giác tê: "Chẳng lẽ nơi này còn có ai sợ bị bản công chúa phát hiện sao?".
Đoán trúng rồi! Trần Duệ không khỏi đổ mồ hôi lạnh: năng lực suy đoán cũng quá mạnh đi!
Cũng may Alice không tiếp tục suy đoán, đầy hứng thú kiến nghị: "Không bằng chúng ta ở đây nấu ăn đi, như lần trước vậy".
Trần Duệ nào có tâm tư dã ngoại, lắc lắc đầu nói: "Để lần sau đi, chúng ta còn nhanh đi hái Bích Long quả rồi trở về đi".
"Người ta mệt chết đi được a, khó lắm mới ra ngoài chơi được một lần" Alice mân mê môi nhỏ: "Chẳng lẽ ngươi không muốn một mình ở cùng người ta sao? Trước kia không phải là ngươi vẫn đi cùng Athena hái thuốc mấy lần đấy sao?".
Nói đến đây, tiểu la lỵ tựa hộ nhớ tới thứ gì, lộ ra vẻ hoài nghi: "Ngươi cùng Athena có phải dấu diếm ta gì không? Vì sao mỗi lần nàng nói đến ngươi đều có thái độ rất lạ a".
"Nào có chuyện gì!" Trần Duệ biết Athena lo lắng nhất là chuyện bị trúng độc, khả năng bị tiểu la lỵ tinh minh nhìn thấy một ít.
"Không đúng" Alice nghi hoặc nhìn Trần Duệ: "Ta cảm giác được các ngươi có điểm không đúng, số lần nàng đỏ mặt gần đây còn nhiều hơn mấy năm trước cộng lại, ngươi không phải là muốn lừa gạt Athena đấy chứ?".
Cái gì! Vấn đề này liên quan đến danh dự xử nam của hắn, nên Trần Duệ vội lắc đầu: "Ta làm gì có lá gan này chứ? Người quá nhạy cảm rồi! Đúng rồi, người không phải có độc tâm thuật sao, có thể thử, ta tuyệt đối không nói dối!".
"Ngươi hẳn sớm biết chuyện độc tâm thuật là giả rồi đi" Tiểu la lỵ cười ranh mãnh như một tiểu hồ ly: "Để ta đoán xem, có phải là Athena nói không?".
Nhìn thấy biểu tình của Alice, tâm tình Trần Duệ không khỏi khẩn trương.
"Ta nhớ được, lần trước khi ta nói ta có độc tâm thuật, tâm tình ngươi rất khẩn trương" Lông mày Alice hơi nhíu, lộ vẻ suy tư: "Giống như là đại tông sư truyền thừa kia, chẳng lẽ có vấn đề sao? Ngươi kể chuyện hay như vậy, chẳng lẽ… hồng hoang cũng tốt, truyền thừa cũng tốt, căn bản là lừa gạt mà thôi đúng không?".
Một người nào đó sống lưng lạnh lẽo: quá nhạy bén! Năng lực suy đoán quá mạnh rồi! Đây là bí mật lớn nhất của hắn, tuyệt không thể để lộ ra!
"Tiểu công chúa, người hiểu lầm rồi! Nếu như không có đại tông sư truyền thừa, ta làm sao làm được nhiều đồ vật như vậy, còn có năng lực kháng độc cùng ngự thú nữa chứ!".
"Có thể đây là năng lực của ngươi, cũng có thể là sau khi đến ma giới mới được, chỉ là cố ý ẩn giấu, chờ đợi thời cơ… Ta nghĩ ngươi không chỉ có lực lượng như này đi, rất có thể mạnh bằng Athena đây!" Alice nheo nheo tròng mắt dò xét Trần Duệ, nghiễm nhiên có phong phạm của cục trưởng cục tình báo.
Trần Duệ lần này mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, chẳng lẽ tiểu la lỵ này một mực giám sát hắn? Xem ra, suy đoán cùng nhìn thấu mới là thiên phú huyết mạch của Lucifer gia tộc đi… Về phương diện này, tiểu la lỵ còn mạnh hơn hiểu lầm mỹ lệ của tỷ tỷ nàng nhiều!
"Là như vậy sao!" Alice đột nhiên đề cao thanh âm: "Đương thời có phải ngươi có ý đồ với bản công chúa không?".
Hóa ra là đoán loạn! Làm mình sợ hãi không đâu một hồi! Trần Duệ lau lau mồ hôi, vì không để tiểu la lỵ chú ý vào bí mật lớn nhất của hắn, chỉ đành thuận theo nói: "Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng chỉ có thể nói thật! Ta đối với tiểu công chúa xác thực có chút ưa thích. Mỗi lần nhìn đến người, ta đều nhớ đến muội muội của ta. Lúc đầu, mạng nhỏ của ta nằm trong tay công chúa, cho nên không dám nói ra, sợ bị người trách tội".
"Là ưa thích sao?" Alice mở to đôi mắt, kinh ngạc nhìn Trần Duệ, con ngươi lấp lánh quang mang dần ảm đạm, cúi đầu không nói.
"Hóa ra, ngươi chỉ coi ta là muội muội thôi sao…"
Tiểu la lỵ càng thêm cúi đầu, thân thể có chút run run, như là đang nức nở, nhưng đột nhiên nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt không có chút lệ quang nào, lộ ra vẻ suy nghĩ: "A, câu sau là gì nhỉ, người ta không nhớ rõ, từ từ, để người ta tra lại đã".
Vừa nói, Alice vừa luống cuống lấy từ không gian vòng tay ra mấy quyển sách, chăm chú nhìn. Trần Duệ bị tò mò thu hút, tiến lên nhìn mấy quyển sách tham khảo.
"Tâm sự của một muội muội khống"
"Trầm mê trong tình huynh muội cấm kỵ"
"Ca, chúng ta không thể như này".

Mới nhìn bìa ba quyển sách, mồ hôi lạnh trên người Trần Duệ đổ ròng ròng, hóa ra những quyển sách bất lương ở Công Chúa phường cũng không phải bị tiêu hủy, mà là bị tiểu la lỵ len lén dấu đi a!
"Alice!" Trần Duệ cướp lấy một quyển sách trên tay nàng, "Không được xem những quyển sách này nữa! Ta muốn giao nó cho trưởng công chúa!".
"Ngươi dám!" Tròng mắt Alice trừng to, trong tay lại nhiều hơn một quyển sách – Trừng ai, kẻ đó mang thai! Trần Duệ trong nháy mắt ngây ngốc, quyển sách trong tay cũng bị giật lại.
Alice phi thường lưu loát thu hết vào trong không gian vòng tay: "Hừ! Ngươi dám cáo trạng sao, bản công chúa hiện tại đi nói với tỷ tỷ, ngươi có ý đồ bất lương với ta!".
Trần Duệ một lần nữa đầu đầy mồ hôi – giải thích mỹ lệ kia đã đủ rồi, nếu như thêm vào chuyện này nữa, muội khống cùng tỷ không gặp nhau, chỉ sợ như phản vật chất gặp vật chất vậy, sức nổ tung đủ để hắn thi cốt vô tồn.
"Alice điện hạ, không thể oan uổng người tốt a!" Trần Duệ chỉ đành giơ cao cờ trắng: "Ta sợ người rồi, ta đáp ứng người, không tố cáo là được chứ gì, mà hiện tại chúng ta nấu nướng được không?".
"Sớm nói có phải tốt không?" Tiểu la lỵ lộ ra mặt cười ngọt ngào, khuôn mặt đỏ hồng đầy đáng yêu: "Còn có, sau này không cho phép gọi là tiểu công chúa hoặc điện hạ, trực tiếp gọi tên của người ta đi".
Sẽ không phải là vừa kịp nhìn những quyển sách kia đấy chứ, Trần Duệ thật không biết phải đối đáp ra sao, đành gật gật đầu.
Alice thấy hắn đáp ứng, cũng cao hứng gật đầu,
"Ca ca, ngươi đi hái Bích Long quả đi, Alice ở đây chuẩn bị dụng cụ nấu nướng a".
Hai chữ ca ca từ miệng tiểu la lỵ càng thêm thuận miệng, nghe cực kỳ tự nhiên, không chút làm bộ làm tịch, xem ra diễn xuất đại thành rồi a, Trần Duệ không thể không viết một chữ phục!
Bích Long quả sinh trưởng ở quả đồi đối diện, Trần Duệ mang theo giỏ xách đi hái, đột nhiên nghe được có tiếng người theo sau, từ tiếng bước chân, hẳn không phải là Pagliuca. Hắn cố ý làm bộ rơi đồ, cúi người xuống nhặt, tầm mắt nhanh chóng hiện ra thân ảnh nhỏ xinh trốn sau tảng đá, không ngờ lại là Alice!
Tiểu la lỵ vì sao lại muốn theo sao? Chẳng lẽ nghĩ đến tà ác kịch nào sao?
Ý niệm trong lòng tấn tốc chuyển động, hắn làm bộ không biết, tiếp tục bước đi, kỹ xảo bám đuôi của Alice có thể nói là rất tệ, có khi còn không cẩn thân phát ra âm thanh nữa, nhưng là kẻ bị theo gót rất phối hợp quay đầu về sau, không phát hiện gì, tiếp tục bước đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Bích Long quả thường là cây thấp, quả bề ngoài như quả quất, vỏ ngoài cứng, bóc ra là thịt quả ngon mềm, Trần Duệ bắt đầu hái từng quả một, dưới tác dụng của phân tích chi nhãn, hắn rõ ràng cảm giác được tiểu la lỵ một đường tránh tránh né né, chầm chậm tiếp cận hắn.
Không lâu sau, Alice đi tới sau một thân cây, Trần Duệ đoán được là tà ác kịch nào đó của tiểu la lỵ, cũng không phá bỏ, để tránh càng thêm phiền toái. Sau đó, Alice đi tới sau lưng hắn, hắn nhạy bén cảm giác được một trận gió ập đến sau đầu hắn.
Thần kinh chiến đấu của hắn căng lên, đánh lén?
Lấy lực lượng trung giai ác ma trung đoạn của hắn, thêm vào kinh nghiệm thực chiến phong phú, dù cho Alice dùng tới hắc viêm cũng không phải là đối thủ của hắn. Trong tích tắc, Trần Duệ có thể tuyển chọn giữa ba loại, né tránh, phản kích cùng bất động!
"Oành!" Nhân loại đang chuyên tâm hái quả trúng một kích, lập tức ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Hung thủ thì bị dọa nhảy dựng, ném bỏ mộc côn trên tay, luống cuống xoay người Trần Duệ lại.
"Trần Duệ! Ngươi không chết đấy chứ! Người ta không phải cố ý a…".
Không cố ý còn gõ ngất? Trần Duệ giả ngất không khỏi cường liệt thầm oán, lấy thể chất hiện tại của hắn, một côn vừa rồi tuy không nhẹ, nhưng không chút thương hại nào. Chỉ bất quá, mộc côn kia có thêm vào hiệu quả mê muội, hiện tại đầu óc có chút mê muội.
Dù hắn nhắm mắt lại, nhưng vẫn có thể cảm giác đươc bàn tay ấm áp nhỏ nhắn của Alice sờ sờ trán hắn, thậm chí còn áp tai vào nghe nhịp tim của hắn, sau khi xác định không có nguy hiểm gì, mới thở phào một cái.
"Mê muội mộc côn này dùng thật hay a, đáng tiếc chỉ có thể dùng mấy lần, lần sau lại bảo lão Gauss làm một ít đi" Tiểu la lỵ tử nhủ mấy câu, chuyển tới chuyển lui, biến đổi phương hướng mấy lần, lại sờ soạng trên người hắn một trận.
Chẳng lẽ muốn tìm đồ gì sao? Trần Duệ càng lúc càng thấy kỳ quái, hắn có bảo vật gì thì đã sớm bị thu vào trữ vật thương khố, chính đang lúc hoài nghi, đột nhiên eo hắn nặng hẳn, không ngờ bị Alice ngồi lên.
Dù là không mở mắt ra, Trần Duệ cũng cảm giác được tư thế ngồi này, quá mờ ám rồi!
Lập tức Alice chậm chậm cúi người, thân thể gần kề hắn, hơi thở nàng phả vào mặt hắn, hắn có thể cảm giác được nàng khẩn trương, mùi thơm thoang thoảng truyền đến mũi hắn, còn có hơi thở ấm ấp kia nữa, tim hắn không khỏi đập nhanh.
Rốt cuộc tiểu la lỵ này muốn làm gì?

Đọc truyện chữ Full