DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Ma Giới
Chương 809: Mở khóa

Mặc dù những thử luyện giả khác đều đã tiến vào giai đoạn ngưng tháp nhưng Trần Duệ vẫn đang chìm đắm trong cảm ngộ lúc trước ở “Khải tinh”, ngay cả động tĩnh do không gian biến hóa gây ra cũng không thể đánh thức hắn.

Trần Duệ vứt bỏ ưu thế dẫn đầu của mình cũng đồng nghĩa với việc hắn vứt bỏ hàng tinh và ngưng tháp. Hắn vốn không quan tâm đến những thứ đó lắm bởi vì siêu cấp hệ thống đi theo một con đường hoàn toàn khác. Hơn nữa mục đích chính của hắn khi đến chỗ này là để tìm kiếm cảm ngộ chứ không phải trở thành thử luyện giả của tháp Tinh Thần. Nếu như có thể lĩnh ngộ được pháp tắc của một tia quốc độ cấp mới thôi thì thu hoạch này đã là quá lớn, bất kể là hàng tinh hay ngưng tháp đều không thể so sánh bằng.


Việc này cũng giống như tự phế võ công tu luyện lại từ đầu, bởi vì tâm pháp và góc độ nhìn nhận khác nhau cho nên những gì sắp phải chứng kiến sẽ khác biệt rất nhiều so với nguyên gốc của nó.

Trần Duệ cảm nhận được một điều gì đó, muốn bắt giữ lại nhưng lại thất bại. Tiếp đó hắn lại vứt bỏ gần như mọi thứ một lần nữa, không chỉ là cảm thụ về quốc độ vừa có được nhờ tinh thần lực mà là toàn bộ cảm ngộ vốn có của hắn. 

Thật giống như thời điểm tên trạch nam như hắn mới xuyên việt đến ma giới, từng bước từng bước trải nghiệm cương cảnh, sát cảnh, liệt cảnh...

Rất lâu sau Trần Duệ mở mắt. Hắn rốt cục biết được mình đã nắm giữ được cái gì.

Không phải pháp tắc, cũng không phải quốc độ mà là cơ sở.

Là một kẻ xuyên việt, hắn vô cùng may mắn khi nắm trong tay siêu cấp hệ thống. Chỉ ngắn ngủi trong vòng mấy năm, từ một kẻ yếu nhược không chút lực lượng hắn trở thành cường giả đỉnh phong. Nhưng Trần Duệ hiểu rõ hắn không phải là một kỳ tài có ngộ tính ngút trời. Nhờ có ngón tay vàng cùng với sự nỗ lực không ngừng nghỉ của bản thân, cộng thêm một chút may mắn mà những gì hắn đạt được bây giờ tương đương với…hàng ngàn hàng vạn năm tu luyện của những cường giả khác, tuy nhiên căn cơ của hắn không hề vững chắc.

Sai một ly đi một dặm. Lúc trước hắn không cảm nhận được điều gì bất thường nhưng càng đến tầng thực lực cao hơn thì sai lầm này càng lúc càng rõ ràng. Đó cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến hắn thủy chung không thể nào chạm tới pháp tắc lực chân chính. 

Siêu cấp hệ thống càng tiến hóa lên tầng cấp cao thì càng phải chủ động và lĩnh ngộ nhiều hơn chứ không phải để hệ thống bị động thúc đẩy. Pháp tắc là bước đi quan trọng để tiến vào tầng lớp bán thần. Nếu như cứ tiếp tục với trạng thái hiện giờ thì cho dù hắn có miễn cưỡng đi đến bậc cấp đó đi nữa cũng không thể nào phát ra lực chiến đấu mạnh nhất. Các tiến cảnh sau cũng càng khó vượt qua hơn, thậm chí là có thể bị ngăn trở suốt đời.

Nghĩ đến đây Trần Duệ chợt cảm thấy lưng mình ướt đẫm mồ hôi. May là giờ vẫn còn kịp sửa chửa. Tiếp tới những điều cần làm không phải là tìm hiểu pháp tắc mà là tinh luyện lực lượng hiện có, trước khi đạt được chất biến phải đem lượng đến trạng thái tốt nhất.

Tháp Tinh Thần là nơi thích hợp nhất để làm việc này.

Trần Duệ trong lòng vừa động dẫn động lực lượng của tháp Tinh Thần bằng tinh lực của mình. Hắn đã mơ hồ cảm ngộ được căn nguyên của tháp Tinh Thần nên mới có thể phát ra kim quang chói lọi đến vậy. Hiện giờ hắn không theo đuổi pháp tắc kia nữa mà coi trọng cảm ngộ hơn, dung hợp tinh lực của bản thân vào không gian tinh thần lực. Quá trình này không ngờ lại hết sức thuận lợi.

Thử luyện tháp Tinh Thần đã bước vào giai đoạn ngưng tháp sau cùng, vô số tháp đủ hình dạng, màu sắc đan chéo vào nhau thành một cái lưới hình tròn. Lấy tòa tháp màu xanh cao nhất làm trung tâm, phía dưới bắt đầu phân cấp theo hình Kim Tự Tháp. Từng vòng Tinh Quang chiếu thẳng đến trung ương sau đó lại tản ra bốn phía, tương tự một vòng tuần hoàn của “sinh mạng thể”.

Trong rừng tháp vững chắc kia, cái tháp mãi không thành hình được của Trần Duệ quả thật rất hút ánh nhìn.

Nhưng rất nhanh nó đã biến đổi. Trong nháy mắt trong ma kính phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt, thậm chí còn vượt qua ánh sáng của tháp Tinh Thần được toàn bộ người ở đây ngưng tụ thành.

Mọi người đồng loạt rung động, lập tức nghĩ đến đạo kim quang lúc trước đã “sống lại”, nhưng ngay sau đó tất cả đều ngạc nhiên đến độ tròng mắt như muốn lòi cả ra, thì ra tên giả hỏa yếu nhất kia lại chính là thiên tài mạnh nhất trước đó! 

Đáng tiếc, hiện giờ có quật khởi thì cũng đã quá muộn, đã bỏ lỡ lực lượng của hàng tinh thì không thể nào ngưng tụ tháp được, như thế thì làm sao có thể giành được lực lượng chân chính của tháp Tinh Thần?

Toàn bộ thử luyện giả đều nghĩ như vậy, kể cả Bisi đang ở trong một trong ba tòa tháp cao nhất ở khu trung ương. Cùng với dung mạo xinh đẹp hấp dẫn người khác, cấp bậc của Bisi cũng khiến người phải chú ý. Nàng luôn che giấu tài năng của mình mãi cho đến hôm nay mới hiển lộ ra, nhảy vào ba vị trí đầu của tháp, rất có thể nhờ thế mà trực tiếp bước vào hàng ngũ thánh cấp chân chính. Còn về phần thiên tài lúc tỏa sáng lúc ảm đạm kia, mặc dù vừa rồi hắn quật khởi nhưng lại không đúng thời điểm, cuối cùng cũng thất bại mà thôi. Có lẽ tư chất và ngộ tính của người này rất cao nhưng điều đó không nói lên rằng hắn có thể thành công, đây là sự thật.

Tia quang mang kia vẫn cứ chuyện ta ta làm không quan tâm đến điều gì khác, tuy chưa ngưng tháp được nhưng ánh sáng phát ra càng lúc càng chói mắt, toàn bộ quang mang trong tháp lúc này đều tập trung vào nó. Một lát sau, ánh sáng chói mắt tắt dần mà thay vào đó là luồng ánh sáng trong suốt mà lấp lánh, giống như thanh kiếm đang được tinh luyện trong lò lửa vậy.

Kết cấu của “tháp Tinh Không” do hai trăm người kết hợp bỗng dưng phát sinh biến hóa. Tất cả đều cảm giác được tinh thần lực trong tháp tuần hoàn càng lúc càng nhanh, lực lượng cũng càng lúc càng mạnh, chỉ là trung tâm không còn là ba tòa tháp cao nhất kia mà là đạo ánh sáng không thành hình nọ. 

“Chuyện nào sao có thể xảy ra?” Trước ma kính, vị phó viện trưởng Liyidan thì thào thốt lên. “Tinh cấp của hắn xếp hạng cuối cùng, lại gần như không giành được lực lượng hàng tinh…”

Với tình huống hiện giờ, hắn hiển nhiên là kẻ mạnh nhất “tháp Tinh Thần”, quả thật là một việc chưa bao giờ nghe tới.

“Chỉ có một nguyên nhân thôi..” Ánh mắt của Reggina gắt gao dính chặt vào chùm sáng lộng lẫy kia, trên mặt lộ vẻ không thể tin nổi. “Hắn không còn bị hạn chế bởi quy tắc nữa, tuy nhiên điều ta không thể hiểu được là hắn đã làm cách nào…”

Không chút nghi ngờ, đây là điều khó tưởng tượng nhất trong lịch sử tháp Tinh Thần. Trên thực tế, trò hay giờ mới bắt đầu.

Bầu trời chầm rãi rung động, không chỉ một chòm sao nhỏ mà cả toàn bộ Tinh Không đều hòa nhịp, hô ứng lẫn nhau. Ánh sáng ngọc kia càng lúc càng vươn cao, bao trùm cả không gian, tất cả mọi người đều không hẹn mà sinh ra một loại ảo giác, ánh sáng kia dường như đang lan tỏa khắp Tinh Không.

Một lát sau, ánh sáng kia dần biến mất, Tinh Không vốn mơ hồ mộng ảo bỗng nhiên tràn đầy sức sống, khỏa tinh thần lớn nhất ở trung tâm bắt đầu rực sáng chói mắt như mặt trời, quỹ tích của những khỏa tinh thần chung quanh cũng phát sinh biến hóa, bắt đầu quay quanh vầng “mặt trời” kia.

Bisi ngước nhìn Tinh Không, nở một nụ cười tự giễu, không ngưng tháp được thì thế nào? Đạo quang mang kia, căn bản là không cần phải làm những thứ này, người kia mới là người nắm Tinh Không trong tay, mà những người chỉ ỷ lại vào tinh thần lực do tháp ban xuống như bọn hắn chỉ có thể ngẩng đầu ngưỡng mộ mà thôi.

Đây quả thực là khác biệt một trời một vực.

Hải dương mênh mông ấm áp không ngừng tẩy luyện linh hồn và tinh lực của Trần Duệ. Lúc này cảm giác của hắn vô cùng mỹ diệu, hắn đã hòa tan hoàn toàn tinh lực của siêu cấp hệ thống vào tinh thần không gian này.

Quy luật vận chuyển huyền ảo, lực lượng, thậm chí cảm ngộ tiếp cận pháp tắc không ngừng lưu chuyển trong tâm trí Trần Duệ, nhưng hắn tuyệt không rung động, cũng không có xung động muốn nắm giữ, bất kể thứ gì xuất hiện hắn cũng không thèm quan tâm mà chỉ tập trung tinh thần điều động tinh thần không gian của siêu cấp hệ thống, toàn lực ngưng luyện tinh lực cơ sở nhất. 

Bỗng nhiên, từng đạo hỏa hồng xen kẽ ngang dọc xuất hiện, giống như dây xích vậy, khiến người cảm thấy ngạt thở. Dưới sự áp bách của tinh quang, hỏa hồng càng lúc càng ảm đạm rồi vỡ tan thành nhiều mảnh bay tán loạn bị Tinh Không cắn nuốt, chỉ trong chốc lát đã biến mất không còn dấu vết. 

Không lâu sau, một quả cầu lớn xuất hiện, nhìn qua giống như con mắt cỡ lớn, phát ra khí tức quỷ dị. Khí tức này rất nhanh bị phân giải, từng tia Tinh Quang bọc chặt nó vào bên trong. Nhưng khác với hỏa hồng lúc nãy, con mắt này không bị ép vỡ, chỉ là “con ngươi” đen nhánh phía trong không ngừng bị tinh quang tẩy rửa cho đến khi biến thành vô sắc. Dần dần con mắt này cùng tinh thần chung quanh nó hoàn toàn hòa thành một thể, ẩn vào bên trong Tinh Không.

Sau hai lần dị biến, Tinh Không lại càng trong suốt. Tất cả thử luyện giả ở dưới đều cảm giác được lực lượng mình giành được đã được đề cao thêm một bậc, không khỏi cảm thấy vừa mừng vừa sợ, lập tức nắm chặt thời cơ hấp thu loại lực lượng này.

Trong lòng Trần Duệ lúc này vui mừng không thôi, hắn vừa mới thử dùng Tinh Không được dung hợp kia để xung kích Chân Viêm Tỏa trong cơ thể, không ngờ lại thành công. Vốn hắn phải cần tới nửa năm để hấp thụ Chân Viêm Tỏa hoàn toàn nhưng nay nó đã bị siêu cấp hệ thống hút lấy toàn bộ. 

Điều này đồng nghĩa với việc pháp tắc lực trói buộc Trần Duệ bấy lâu nay của Viêm Chân Tỏa cũng bị hút vào, đồng thời hạn chế khi dùng tín ngưỡng biến thân cũng bị giải trừ, hay nói cách khác, hắn hiện giờ có thể tự do thi triển chiến kỹ mạnh nhất của mình, “Lam Cực Tinh Biến”! 

Niềm vui thứ hai là Tà Nguyệt chú của Sariel bị siêu cấp hệ thống đồng hóa, triệt để mất hết tính uy hiếp. Không chỉ như thế tà đồng này đã hoàn toàn trở thành lực lượng của Trần Duệ, không còn bị Sariel điều khiển, có thể độc lập vận hành. Dưới sự khống chế của Trần Duệ, một tia tinh thần lạc ấn của Sariel được giữ lại. Như thế vừa có thể tiếp tục liên hệ với Sariel, vừa có thể đảm bảo hắn không phát hiện dị biến của Tà Nguyệt chú ấn. 

Toàn bộ pháp tắc của Chân Viêm Tỏa, bao gồm cả Tà Nguyệt chú ấn đều bị siêu cấp hệ thống hấp thu, tuy nhiên hiện giờ tâm cảnh của Trần Duệ đã khác trước, tuyệt đối không gấp gáp cảm ngộ hoặc hấp thụ mà là loại bỏ tạp niệm, toàn tâm toàn ý lợi dụng bổn nguyên của tinh thần không gian để tôi luyện tinh lực mạnh mẽ hơn, thực lực của hắn cũng chầm chạp thăng tiến.

Dần dần trong lòng Trần Duệ sinh ra cảm giác kỳ quái, không gian tháp Tinh Thần này dường như không chân thực mà giống như một loại hình chiếu nào đó…

Đầu não điều khiển hình chiếu này là một lực lượng pháp tắc hư hư thực thực không thể dùng ngôn ngữ mà diễn tả được, tựa như chân lý của vũ trụ, tưởng như đơn giản đến mức có thể chạm tay vào được nhưng thực tế lại huyền ảo vô cùng.

Trần Duệ dùng linh hồn lực cảm ngộ được “chân lý” này, vừa tiếp cận thì linh hồn hắn run lên, giống như một cái khí cầu bị thổi lớn hết cỡ trong thời gian ngắn, nháy mắt sẽ bị nổ tung.

Lúc này siêu cấp hệ thống lập tức phát huy công dụng của nó, rút sạch “khí” bên trong “khí cầu”. Thần trí Trần Duệ vừa thanh tỉnh liền tận dụng cơ hội này, toàn lực chạy trốn cảm ngộ khủng bố kia, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Đọc truyện chữ Full