DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 9: Ăn bữa cơm với tôi

Thẩm lão thái về nhà ngay hôm đó. Người phản đối chuyện này nhất chính là Sở Vân Dung.

“Mẹ, bác sĩ nói với tình trạng sức khỏe bây giờ thì của mẹ ở trong bệnh viện sẽ an toàn hơn.” Sở Vân Dung tận tình khuyên nhủ, bà rất lo lắng cho sức khỏe của mẹ chồng.

Chỉ là thái độ của bà cụ rất kiên quyết, cho dù Sở Vân Dung khuyên thế nào cũng không thành công.

“Thanh Lan, con khuyên bà con đi, bây giờ tình trạng sức khỏe của bà con không thể chịu được bất kỳ sơ suất nào đâu.” Sở Vân Dung nhìn thấy Thẩm Thanh Lan đang ngồi một bên gọt táo cho Thẩm lão thái thì mắt sáng lên. Người mẹ chồng thương nhất chính là đứa cháu gái này, nếu Thanh Lan nói, chắc chắn bà ấy sẽ nghe.

Thẩm Thanh Lan cắt quả táo thành những miếng nhỏ bằng nhau, còn cẩn thận cắm tăm lên để Thẩm lão thái dễ ăn.

“Bà nội, táo hôm nay ngọt lắm, bà nếm thử đi.”

Thẩm lão thái vui vẻ nhận lấy.

“Thanh Lan, con có nghe mẹ nói không?” Thẩm Thanh Lan không nhanh không chậm, nhưng lòng Sở Vân Dung lại nóng như lửa đốt.

Thẩm Thanh Lan cầm khăn ướt bên cạnh, lau sạch tay rồi mới nhìn Sở Vân Dung, “Đây là quyết định của bà nội, con tôn trọng bà.” Bà muốn khoảng thời gian cuối cùng của mình có người nhà bầu bạn, phận con cháu như cô không nên phản đối nguyện vọng nhỏ bé này.

“Thanh Lan, cái con bé này, sao lại không hiểu chuyện như thế, sức khỏe bà thế nào mà con còn không biết sao? Lỡ như bà nội có chuyện gì thì con biết ăn nói thế nào với bố con hả?” Sở Vân Dung nhìn con gái mình, vô cùng tức giận. Bà bảo nó khuyên bà nội, nó thì chẳng những không khuyên giải mà còn ủng hộ. Đúng là uổng công bà nội yêu thương nó. Con gái như thế này thì nuôi làm gì chứ? Nuôi con heo còn tốt hơn.

“Vân Dung, đủ rồi.” Thẩm lão thái khẽ quát một tiếng, “Chuyện này là quyết định của một mình mẹ, không liên quan đến Lan Lan, con trách cứ nó làm gì.”

“Mẹ, con chỉ muốn tốt cho mẹ.” Sở Vân Dung bị quát lớn trước mặt con gái nên tủi thân.

Vẻ mặt Thẩm lão thái giãn ra, “Vân Dung, mẹ biết con chỉ muốn tốt cho mẹ, nhưng sức khỏe mẹ yếu quá rồi. Nếu đợi trong bệnh viện thì cũng chỉ là chịu khổ thêm mấy ngày thôi. Mẹ đã ở cái nhà này mấy chục năm, thành quen mất rồi, mẹ muốn ở đây trong thời gian cuối đời.”

Lời nói này khiến nước mắt Sở Vân Dung rơi đầy mặt. Bà thật lòng xem Thẩm lão thái như mẹ ruột mình, nghe mấy lời này của bà ấy mà cảm thấy lòng quặn đau.

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, là do con không tốt.” Sở Vân Dung lau nước mắt, “Mẹ, mẹ thích ăn cá viên con làm nhất, tối nay con sẽ làm cho mẹ ăn.”

Sở Vân Dung rời khỏi phòng khách. Thẩm lão thái nhìn cháu gái mình yên lặng ngồi bên cạnh thì lại âm thầm thở dài một hơi.

***

“Thanh Lan, điện thoại của cậu kêu kìa.” Ngoài phòng vệ sinh, giọng nói của Vu Hiểu Huyên vang lên.

“Ai thế?”

“Không biết, số lạ.” Hiểu Huyên lớn tiếng đáp, sợ Thẩm Thanh Lan đang tắm bên trong không nghe rõ.

Vì Thẩm lão thái mong cô về nhà ở nên dạo này Thẩm Thanh Lan không ở trong trường. Mặc dù Thẩm Thanh Lan không thích về đó, nhưng lại không thể từ chối tình yêu thương của bà được.

Sở dĩ hôm nay cô tắm trong ký túc xá là vì lúc chiều có tiết thể dục, đánh một trận cầu lông với Vu Hiểu Huyên nên cả người đổ mồ hôi. Cô không thích cảm giác dinh dính cả người.

Thẩm Thanh Lan nghe thấy là số lạ nên cũng không để bụng, thong thả tắm rửa. Đợi đến khi cô đi ra, điện thoại đã không còn kêu nữa, cô nhìn cuộc gọi nhỡ, là số lạ, không hề có chút ấn tượng nào nên cũng không để ý.

Đang định đặt điện thoại xuống, màn hình lại sáng lên, vẫn là dãy số vừa rồi.

“Xin chào, tôi là Thẩm Thanh Lan.” Giọng nữ lanh lảnh truyền qua điện thoại đến nơi khác.

“Tôi là Phó Hoành Dật.”

Thẩm Thanh Lan thoáng nhìn điện thoại, dường như nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao anh lại gọi cho cô.

“Bây giờ em đang ở đâu?” Giọng nói trầm thấp dễ nghe của Phó Hoành Dật vang lên.

“Ở ký túc xá trong trường.” Cô thành thật trả lời.

“Tối nay có rảnh không, muốn mời em ăn bữa cơm.” Phó Hoành Dật vừa nói vừa nhìn Phó lão gia đứng bên cạnh, tai ông sắp dán lên mặt anh rồi.

Thẩm Thanh Lan hơi ngẩn ra, không nhận lời, cũng chẳng từ chối.

“Coi như là cảm ơn.” Phó Hoành Dật sợ Thẩm Thanh Lan lên tiếng trước, vì kiêng kỵ Phó lão gia đang ở đây nên anh cũng không nói rõ ràng, nhưng Thẩm Thanh Lan lại hiểu.

Cô nuốt lại lời từ chối đã lên đến miệng, “Vâng.”

Nghe thấy Thẩm Thanh Lan đồng ý, nét mặt Phó lão gia hớn hở, chắp tay sau lưng, vừa lẩm nhẩm hát vừa rời đi, không quan tâm đến chuyện cháu trai nói cảm ơn chút nào.

Thẩm Thanh Lan không thích nợ người khác. Mặc dù hôm đó ở nhà hàng, kể cả Phó Hoành Dật không ra tay thì cô cũng có thể giải quyết được, nhưng dù sao người ta cũng đã ra mặt giúp cô. Nếu như một bữa cơm có thể giải quyết được chuyện này thì Thẩm Thanh Lan nghĩ mình không nên từ chối.

Thẩm Thanh Lan không để Phó Hoành Dật đến đón mà tự bắt xe đến nhà hàng anh chọn. Nhà họ Thẩm đã mua xe cho cô, nhưng cô lại khiêm tốn đã quen, cũng không thích lái xe đi học.

Phó Hoành Dật còn đến sớm hơn Thẩm Thanh Lan, nhìn cô gái đang từ từ bước vào nhà hàng. Dù cô chỉ mặc bộ đồ rộng rãi đơn giản, không hề trang điểm, nhưng bởi vì có khuôn mặt xinh đẹp kia, lại thêm vẻ dửng dưng khiến cô trở nên cao quý lạnh lùng hơn rất nhiều. Tựa như bông hoa ở trên núi cao, nhìn thấy được nhưng lại không hái được.

Phó Hoành Dật bất giác chau mày, ngay cả chính anh cũng không nhận ra, nhìn dáng vẻ như không hề để ý đến mọi việc của Thẩm Thanh Lan, anh còn thấy không thoải mái lắm.

Thẩm Thanh Lan vốn cho là Phó Hoành Dật có việc cần mình giúp, vậy mà từ đầu chí cuối anh lại không hề mở miệng, chỉ đơn giản là ngồi ăn cơm.

Thấy sắp ăn xong, Thẩm Thanh Lan không nhịn được, cứ liếc nhìn Phó Hoành Dật.

Phó Hoành Dật là ai chứ, sao có thể không phát hiện ra sự dò xét không hề che giấu chút nào của Thẩm Thanh Lan, chỉ là lúc này anh cũng rất bất đắc dĩ. Anh cũng không thể nói với Thẩm Thanh Lan rằng hôm nay mình mời cô đi ăn là do bị ông nội ép buộc.

“Nghe nói bà Thẩm xuất viện rồi?” Phó Hoành Dật bèn tìm chủ đề.

Thẩm Thanh Lan gật đầu. Bà đã xuất viện được ba ngày, với quan hệ giữa Thẩm gia và Phó gia, cô không tin đối phương lại không biết.

Chẳng hiểu sao, Thẩm Thanh Lan lại trông thấy sự luống cuống nho nhỏ từ khuôn mặt bình tĩnh của Phó Hoành Dật, đôi mắt xinh đẹp liền ánh lên vẻ ngạc nhiên.

Trong miệng ông nội cô, Phó Hoành Dật là điển hình của “con nhà người ta”, mặc dù trời xui đất khiến thế nào mà từ khi về nhà họ Thẩm, Thẩm Thanh Lan chưa từng gặp lại người này, thế nhưng lại nghe kha khá sự tích về anh.

Cô biết lúc anh mười ba tuổi đã được đưa ra nước ngoài du học, mười chín tuổi vào quân đội, cùng năm đó, anh được chọn vào bộ đội đặc công, sau đó năm ba mươi tuổi được phong hàm Thiếu tướng. Đây là Thiếu tướng trẻ tuổi nhất trong nước, không có người thứ hai.

Nhà họ Thẩm là dòng dõi quân nhân, tất nhiên Thẩm Thanh Lan hiểu rất rõ rằng để được đặc cách phong hàm Thiếu tướng năm ba mươi tuổi, chỉ e rằng đơn vị của người này cũng chẳng phải là bộ đội đặc công bình thường.

Đọc truyện chữ Full