DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 11: Chuyện cũ ba năm trước

Phó Hoành Dật bất lực đỡ trán, “Ông nội, cô ấy chỉ mới hai mươi mốt tuổi thôi.”

“Cháu đã ba mươi mốt, còn ông nội cháu cũng đã tám mươi tám tuổi rồi đấy. Thương thay ba mẹ cháu mất sớm, chỉ còn lại ông già như ông, vừa làm ba vừa làm mẹ, vất vả nhọc nhằn nuôi cháu khôn lớn, ông sống dễ dàng lắm sao? Bây giờ ông chỉ muốn trước khi chết được thấy cháu kết hôn sinh con, được ôm chắt trai mập mạp, ông đòi hỏi quá đáng lắm à? Quá đáng lắm hả?!”

Phó lão gia nói mà cảm xúc trào dâng, lúc thì đưa hai tay đặt lên ngực, lúc thì che mặt khóc thút thít, vẫn không quên lén nhìn sắc mặt của Phó Hoành Dật qua kẽ tay.

Nét mặt anh chẳng hề thay đổi, anh nhìn Phó lão gia diễn lần thứ một trăm lẻ tám mà trong lòng chỉ có bất đắc dĩ.

Một lát sau, Phó Hoành Dật thản nhiên đáp, “Cháu sẽ không cân nhắc về cô ấy, nhưng cháu sẵn lòng chấp nhận việc ông sắp xếp xem mắt.”

Phó lão gia lập tức ngưng khóc, buông tay xuống, trừng mắt nhìn cháu trai, “Cháu nói cái gì?”

Phó Hoành Dật không hiểu sao lại bị ông mình trừng, chẳng phải trước đó ông còn lấy cái chết ra để ép anh xem mắt sao? Bây giờ anh đồng ý rồi, tại sao ông lại tỏ vẻ thế này?

“Cháu nói cháu đồng ý xem mắt, ông thích thiên kim tiểu thư nhà nào thì cứ sắp xếp là được.” Phó Hoành Dật lặp lại một lần nữa.

“Thối lắm, ông đây muốn cháu xem mắt lúc nào?” Phó lão gia liền nổi giận, thậm chí còn quát cả câu nói tục đã lâu không dùng.

“Chẳng phải ông sốt ruột muốn ôm chắt trai sao?”

“Đúng là ông muốn ôm chắt trai, nhưng mà chắt trai này phải chui từ bụng Thanh Lan ra mới được.”

“Ông nội.” Phó Hoành Dật cắt lời Phó lão gia, anh day trán, “Cháu đã nói rồi, cô ấy mới có hai mươi mốt tuổi, cháu chỉ xem cô ấy như em gái thôi.”

Phó lão gia nổi giận, trợn mắt nhìn cháu trai như đang nhìn kẻ thù giai cấp, “Anh trai em gái cái gì? Cháu thôi làm trò với ông đi, ông nói cho cháu biết, cháu dâu ông phải là Thanh Lan, ông nhất quyết không chấp nhận người khác đâu, trừ khi ông chết.”

Phó lão gia nói xong liền phất tay bỏ đi, bước chân sải rất dài, rõ ràng là rất tức giận.

Phó Hoành Dật đứng nguyên đó, khuôn mặt nghiêm túc, nghĩ mãi mà vẫn không hiểu nổi, rõ ràng chỉ mới một năm không về nhà thôi mà sao ông nội lại thích cô bé nhà họ Thẩm như vậy.

Nói đến chuyện Phó lão gia thích Thẩm Thanh Lan thì phải bắt đầu từ ba năm trước.

Sau khi Phó lão gia nghỉ hưu, ông bắt đầu ở nhà dưỡng lão. Nhà họ Phó neo người, ông chỉ có một con trai một con gái. Con trai là ba của Phó Hoành Dật - Phó Tĩnh Chi. Hơn 20 năm trước, cả con trai và con dâu cùng hy sinh trong một nhiệm vụ. Con gái Phó Tĩnh Đình và con rể đều là nhà ngoại giao, quanh năm ở nước ngoài. Đứa cháu trai duy nhất lại là quân nhân, một năm chưa chắc đã về nhà được một lần, chỉ có mình ông cụ ở nhà khó tránh khỏi buồn chán.

Lúc còn trẻ, Phó lão gia cũng là một người ham chơi, sau vào quân đội, tính tình đã kiềm chế ít nhiều, nhưng từ khi nghỉ hưu, ông lại càng ngày càng giống trước kia.

Một ngày nào đó của ba năm trước, Phó lão gia dẫn theo một vệ sĩ ra ngoài, nói hoa mỹ là để thăm thú dân tình, trên thực tế là ông muốn ra ngoài chơi.

Ai bảo thân phận của ông đặc thù chứ, bình thường khi ra ngoài, cho dù là khiêm tốn thì bên cạnh cũng có không ít vệ sĩ.

Chỉ có điều, lần này Phó lão gia ra ngoài mà không xem lịch, ông và vệ sĩ không may lạc nhau. Bình thường ông không mang ví tiền trên người, cũng chẳng mang cả điện thoại, có thể nói là không một xu dính túi.

Phó lão gia cũng định đón xe về, đến cửa đại viện thì gọi điện thoại nhờ người đến trả tiền. Nhưng ông lại sĩ diện, nếu làm như vậy thì chắc chắn đám bạn già kia sẽ biết, không chừng bọn họ sẽ cười nhạo ông mất thôi, ông không thể mất mặt được.

Sắp tới trưa, Phó lão gia sờ sờ cái bụng rỗng tuếch, ông quyết định tìm một quán cơm gần đây ăn trước rồi ở đó chờ vệ sĩ tới tìm ông.

Phó lão gia đoán không sai, vệ sĩ có quay lại tìm ông thật, nhưng lại đúng lúc ông bước vào quán cơm. Vệ sĩ tìm khắp nơi gần đó mà không thấy, anh ta lo đến nỗi toát mồ hôi đầy trán, nếu để lạc Thủ trưởng thì có chết muôn lần cũng khó mà đền tội.

Cứ như vậy, vệ sĩ và Phó lão gia lạc nhau hẳn.

Phó lão gia không phải là một người bạc đãi chính mình, mặc dù trên người không có xu nào, nhưng ông vẫn gọi khá nhiều món đặc sản của quán.

Đến lúc ông ăn no, nhìn trái ngó phải cũng không thấy vệ sĩ đến tìm, mà phục vụ lại cứ liếc sang đây, dáng vẻ như sợ ông bỏ chạy, khuôn mặt của Phó lão gia liền hơi nóng lên.

Thật không may là, ông lại không nhớ được số của vệ sĩ, nên cho dù có mượn điện thoại của người khác thì cũng không thể gọi cho anh ta được.

Đang lúc Phó lão gia vò đầu bứt tai không biết phải thế nào, Thẩm Thanh Lan ngồi bàn bên cạnh ông bỗng đứng lên, đi thẳng tới quầy tính tiền, sẵn tiện trả luôn cho ông.

Lúc đầu Phó lão gia không biết, đến lúc phục vụ đi tới đưa hai tờ tiền giấy cho ông, chỉ vào Thẩm Thanh Lan ở ngoài cửa, nói: “Vừa rồi cô gái kia đã thanh toán xong, đây là tiền thừa của ông, xin ông nhận lại.”

Nói là tiền thừa nhưng lại là hai tờ tiền chẵn, Phó lão gia ngớ người nhìn theo hướng phục vụ nói, nhưng chỉ thấy một bóng lưng dong dỏng.

Phó lão gia lập tức đứng dậy đuổi theo, ngay cả tiền thừa mà phục vụ đưa cũng không lấy.

Thẩm Thanh Lan không đi nhanh, Phó lão gia lập tức đuổi kịp.

“Cô bé, cô bé chờ ông một chút.”

Thẩm Thanh Lan loáng thoáng nghe có người gọi mình ở phía sau, bèn dừng chân lại.

Phó lão gia chạy mà thở hồng hộc, cũng đã già rồi, cơ thể hơn tám mươi sao mà so với người trẻ tuổi được.

“Cô bé này, cháu đi nhanh quá, lão già như ông suýt không theo kịp.” Phó lão gia lầm bầm.

Thẩm Thanh Lan chỉ liếc một cái là đã nhận ra ông cụ vừa gặp trong quán cơm. Chắc là không có tiền trả nên thấy ông ngồi tại chỗ vò đầu bứt tai, Thẩm Thanh Lan bèn trả tiền giúp.

“Thưa ông, có chuyện gì không ạ?” Thẩm Thanh Lan thản nhiên hỏi, giọng nói du dương êm tai.

Phó lão gia không ngờ cô bé giúp mình còn trẻ như vậy, trông chỉ khoảng mười bảy mười tám, nhưng lại có phong thái điềm tĩnh không phù hợp với độ tuổi, “Cô bé, cảm ơn cháu chuyện vừa rồi.”

Khuôn mặt già của ông ửng đỏ.

“Chỉ tiện tay thôi ạ, ông đừng để bụng.”

“À thì, cô bé này, tiễn Phật thì tiễn đến Tây Thiên... chuyện là, cháu có thể giúp lão già ông một chuyện không?” Phó lão gia ngẩng mặt mo lên hỏi.

Ông là người trọng sĩ diện, đây là lần đầu tiên nhờ một cô bé không quen biết giúp đỡ thế này.

“Ông nói đi ạ.” Thẩm Thanh Lan không phải là người thích xen vào việc của người khác, nhưng với người già cô luôn dành một phần tôn trọng. Huống chi, cô còn nhìn thấy bóng dáng của ông nội nhà mình từ ông cụ này.

“Ông và người nhà lạc nhau, trên người không còn tiền, cháu có thể đưa ông về nhà được không?”

Thẩm Thanh Lan suy nghĩ một chút, hôm nay cô không có việc gì cần làm nữa, bèn gật đầu đồng ý, “Được ạ. Ông sống ở đâu?”

Nghe Phó lão gia đọc địa chỉ, mắt Thẩm Thanh Lan hơi chớp.

Đọc truyện chữ Full