DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 29: Anh nhớ em

Lúc mọi người đang cười đùa, màn hình điện thoại của Thẩm Thanh Lan sáng lên.

Thấy tên người gọi đến, nét mặt Thẩm Thanh Lan hơi khựng lại. Cô khẽ chống tay vào thành giường, nhẹ nhàng đáp người xuống. Mấy người trong phòng đã quen với chuyện này từ lâu.

Thẩm Thanh Lan cầm điện thoại, đi thẳng ra ngoài ban công, thuận tay đóng cửa lại.

“A lô.” Giọng nói du dương truyền qua điện thoại, lọt vào tai Phó Hoành Dật.

“Ngủ chưa?” Phó Hoành Dật hỏi.

Quay đầu nhìn hai người trong phòng lại ồn ào, Thẩm Thanh Lan lắc đầu. Sau đó cô mới kịp nhớ ra là người đối diện không nhìn thấy.

“Vẫn chưa.”

Nghe thấy tiếng ồn ào loáng thoáng trong điện thoại, Phó Hoành Dật đoán, “Em ở trường à?”

“Vâng.”

“Sao không về nhà? Do ở không quen sao?”

“Không ạ. Chỉ là mấy hôm nay, trong trường còn có chút việc, ở trong ký túc xá sẽ tiện hơn thôi.” Thẩm Thanh Lan giải thích, cũng không nói đến chuyện cô ngủ một đêm trong căn hộ, kết quả lại vì hơi thở xa lạ của Phó Hoành Dật quanh quẩn trong phòng khiến mình mất ngủ. Cô lại không muốn về nhà họ Thẩm, bèn dứt khoát đến ký túc xá ở.

Phó Hoành Dật không hỏi đến cùng, chỉ ừ một tiếng thản nhiên.

Thẩm Thanh Lan để điện thoại ra xa, nhìn giờ trên màn hình, “Anh vừa về à?”

“Ừ, tháng sau diễn tập quân sự, còn có đợt tuyển lính mới, nên dạo này hay về trễ.” Thật ra hôm nay Phó Hoành Dật đã về sớm hơn thường ngày rồi. Một tuần qua, ngày nào cũng phải hơn mười hai giờ, anh mới trở về ký túc xá. Vì không muốn đánh thức Thẩm Thanh Lan nên anh không gọi điện thoại cho cô.

Biết quy củ trong quân đội bọn họ rất nghiêm ngặt, Thẩm Thanh Lan cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn dò anh nhớ chú ý nghỉ ngơi.

“Em đang quan tâm anh sao?” Giọng nói chứa ý cười của Phó Hoành Dật lọt vào tai Thẩm Thanh Lan, khiến gương mặt của cô hơi nóng lên.

“Anh là chồng em, chẳng lẽ em quan tâm anh là sai sao?” Thẩm Thanh Lan lại nói rất bình thản, nếu bỏ qua sắc mặt không bình thường của cô lúc này.

Lần này Phó Hoành Dật bật cười. Tiếng cười rầu rĩ quanh quẩn trong lồng ngực, cũng len lỏi trong tai Thẩm Thanh Lan.

Thẩm Thanh Lan im lặng. Nghe thấy tiếng cười vương vấn bên tai, trái tim cô bình tĩnh lạ thường.

Sự yên tĩnh bao trùm lấy hai người họ, nhưng cũng không ai cảm thấy xấu hổ.

“Cuối tháng này, anh có ba ngày nghỉ.” Phó Hoành Dật nói.

Thẩm Thanh Lan khựng lại, một lúc lâu sau mới “à” một tiếng.

Phó Hoành Dật cười mỉm, “Anh không ở nhà, thì em phải tự chăm sóc mình thật tốt. Nếu như ở trong nhà không quen, thì về nhà cũ mà ở. Anh sẽ nói với ông nội trước.”

Thẩm Thanh Lan đáp vâng.

“Cũng muộn rồi, đi ngủ sớm đi, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Thẩm Thanh Lan đang định tắt điện thoại, đột nhiên giọng Phó Hoành Dật vang lên trong điện thoại. Lời nói nhẹ nhàng ôn hòa, như lông vũ quét qua tim cô, kéo theo từng cơn ngứa nhè nhẹ.

Anh nói, “Thanh Lan, anh nhớ em.”

Cúp điện thoại, Phó Hoành Dật nhìn bầu trời đêm đen như mực, nở nụ cười mỉm. Cả tuần nay, mỗi khi rãnh rỗi, trong đầu anh sẽ hiện lên bóng hình của Thẩm Thanh Lan.

Lạnh nhạt, bình tĩnh, đau lòng... Chỉ không có lúc cô cười.

Lòng anh cảm thấy hơi đau. Đó là cô gái đầu tiên khiến anh lo lắng. Anh không biết đây có phải là tình yêu hay không, chỉ biết là, anh muốn nhìn thấy nụ cười của cô, muốn làm cô vui vẻ, muốn thấy cô cười hạnh phúc vì anh.

Đây không chỉ là lời hứa hẹn của anh với Thẩm lão thái đã qua đời, mà còn là sự chờ đợi sâu nhất trong lòng anh.

Anh nghĩ, cô gái tên Thẩm Thanh Lan này đã thật sự bước vào, chiếm giữ trái tim anh. Nhưng anh không hề bài xích cảm giác đó, như thế này thật không tồi.

Thẩm Thanh Lan tắt điện thoại. Vừa vào phòng, cô liền trông thấy hai cặp mắt sáng ngời.

“Thanh Lan, thành thật khai báo. Vừa rồi cậu nói chuyện với anh đẹp trai kia đúng không?” Vu Hiểu Huyên cười xấu xa.

“Đúng vậy, thành thật khai báo. Đừng nói là chúng tớ đoán mò. Hai gò má đỏ bừng của cậu đã bán đứng cậu rồi.” Phương Đồng bổ sung, hiếm khi hai người lại cùng ý kiến.

“Các cậu đoán sai thật rồi, mặt tớ đỏ là vì bên ngoài nóng quá.” Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan bình tĩnh.

Cô nhìn thẳng vào mắt hai người, ba đôi mắt chạm nhau. Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên hậm hực thu mắt lại, chẳng còn hào hứng gì. Cứ tưởng rằng sẽ nghe được chuyện hay ho gì chứ!

Thẩm Thanh Lan làm như không có việc gì, leo lên giường của mình. Nhìn xung quanh một lượt, cô không thấy Ngô Thiến, “Ngô Thiến đâu?”

“Vừa rồi cậu ấy nhận một cuộc điện thoại, liền vội vội vàng vàng cầm túi đi rồi. Hỏi có chuyện gì cậu ấy cũng không nói, chỉ bảo đi gặp một người bạn, ra vẻ thần thần bí bí.”

Thẩm Thanh Lan nghe vậy cũng không để tâm, chỉ vừa thuận miệng hỏi thôi. Cầm lấy quyển sách vừa đọc được một nửa, cô lật đến trang trước đó xem.

Năm phút trôi qua, Thẩm Thanh Lan lại chẳng đọc nổi một chữ, buồn bực để sách sang một bên, dứt khoát vùi đầu đi ngủ.

***

Một nơi khác, Ngô Thiến chạy tót xuống dưới tầng, đi thẳng đến chỗ người đang đứng đợi dưới gốc cây.

“Sao anh lại tới đây?”

Trần Kình Thiên nhìn Ngô Thiến với vẻ mặt dịu dàng, “Nhớ em, nên muốn tới đây thăm em một chút.”

Ngô Thiến cúi đầu thẹn thùng.

Trần Kình Thiên nhìn Ngô Thiến, “Sao hôm nay lại không mặc quần áo mới mà anh mua cho?”

Ngô Thiến cười cười, “Em giặt rồi, vẫn chưa khô, nên...” Thật ra, cô sợ bị ba người trong phòng phát hiện nên không dám mặc. Dù sao với khả năng của mình, cô cũng chẳng mua nổi bộ đồ đó.

Trần Kình Thiên không để tâm. Anh ta khoát tay, bước lên kéo Ngô Thiến lại, đè cô vào giữa người mình và thân cây, “Không sao, ngày mai anh lại dẫn em đi mua thêm mấy bộ. Anh nhớ em lắm. Em có nhớ anh không?”

Trần Kình Thiên xích lại rất gần, hơi thở ấm áp phả vào cổ Ngô Thiến, khiến cô càng thẹn thùng hơn, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Dường như Trần Kình Thiên chưa thỏa mãn, càng lại gần hơn nữa. Đầu lưỡi như vô tình lướt qua tai Ngô Thiến, “Nói, nhớ anh không?”

Cơ thể Ngô Thiến khẽ run lên. Giọng nói cô nhỏ nhẹ, gần như không thể nghe thấy, “Có... có nhớ.”

Trần Kình Thiên hài lòng cười một tiếng. Một tay nâng cằm Ngô Thiến lên, anh ta hôn cô. Hai tay Ngô Thiến ôm cổ anh. Không kìm lòng được, cô đáp lại nụ hôn này.

Trần Kình Thiên thuận tay luồn vào áo Ngô Thiến, trượt thẳng xuống phía dưới, nhéo mấy cái vào mông cô, “Tối nay về nhà với anh, nhé?” Âm cuối cao lên, đầy hấp dẫn.

Ngô Thiến gật đầu, hơi thở hổn hển. Cả người như bùn nhão, kiệt sức tựa vào lòng Trần Kình Thiên.

Trần Kình Thiên là bạn trai cô. Hai người quen nhau vào một tháng trước, trong thời gian cô làm ở KTV. Ban ngày cô làm nhân viên trong KFC, tối đến lại làm phục vụ ở KTV.

Mặc dù cô không nhiều lời, nhưng dáng vẻ xinh xắn. Trần Kình Thiên và bạn bè đi ra ngoài chơi. Nhìn thấy Ngô Thiến, anh ta liền bắt đầu theo đuổi cô một cách điên cuồng.

Anh ta rất lão luyện trong chuyện tình cảm nam nữ. Ra sức theo đuổi, sao cô bé thỏ trắng Ngô Thiến này có thể chống lại được. Chưa đến một tuần, hai người đã xác định quan hệ yêu đương, sau đó chưa đến hai ngày đã ở chung. Lúc trước, cô không về phòng sớm cũng là vì ở với Trần Kình Thiên.

Đọc truyện chữ Full