DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 113: Đó là địa ngục (1)

Lúc này, trời vẫn chưa sáng, ba người còn lại trong phòng đều đang ngủ, phát ra tiếng hít thở đều đều. Mọi thứ đều đang nói cho cô biết rằng cô đã rời xa nơi đó, cả đời này sẽ không quay lại nữa.

Cô lẳng lặng nằm trên giường, nhưng không ngủ được nên bèn đứng dậy.

Động tác của cô rất nhẹ nhàng, không đánh thức ba người đang ngủ. Thẩm Thanh Lan mặc quần áo tử tế, mở cửa ban công, nhìn ra bên ngoài, tìm một chỗ rồi nhảy xuống.

Đây là tầng ba, nếu là người bình thường làm như vậy thì không ngã chết cũng sẽ bị thương, nhưng Thẩm Thanh Lan lại khác. Hai tay cô ôm ống nước, tuột theo đường ống rơi xuống đất một cách nhẹ nhàng.

Cô cũng nghĩ đến chuyện đi cửa chính, nhưng cửa dưới tầng ký túc giờ này đã khóa, vốn không ra được.

Cô đi vào sân tập, chạy từng vòng quanh đường bằng, nhưng vẫn chẳng tài nào gạt bỏ hình ảnh trong giấc mộng đi được.

Thẩm Thanh Lan và một đám trẻ kia lênh đênh trên biển rất rất lâu. Sau đó bọn họ bị dẫn đến một đảo hoang.

Nói là đảo hoang cũng không đúng, ở đó còn có không ít người.

Thẩm Thanh Lan bị bọn họ dẫn đến một căn phòng rộng và sáng hơn căn phòng vừa tối vừa nhỏ kia rất nhiều.

Lúc này, Thẩm Thanh Lan mới nhìn rõ trong phòng đó không chỉ có bọn họ, mà còn có nhiều đứa trẻ khác, da vàng, da trắng, da đen, mắt xanh, mắt đen... đủ loại dân tộc, quốc gia.

Tuổi của đám trẻ ở đây không lớn lắm, lớn nhất cũng chỉ bảy tám tuổi, bé nhất khoảng cùng tuổi với Thẩm Thanh Lan.

Bọn họ đều có vẻ mặt giống nhau, hoang mang, sợ hãi, bất lực.

Thẩm Thanh Lan ngồi trong một góc, bên cạnh cô không có người khác, cô đơn ôm đầu gối, nước mắt lưng tròng. Cô nhớ ba mẹ, nhớ ông bà nội, nhớ anh, cô muốn về nhà.

Tại sao lâu như vậy rồi mà ba vẫn chưa đến cứu cô? Có phải bọn họ không cần cô nữa không?

Giọt nước mắt to như hạt đậu rơi tí tách xuống đất, Thẩm Thanh Lan khóc rất đau lòng, nhưng không hề phát ra tiếng gì mà chỉ yên lặng rơi nước mắt.

Cô mặc chiếc áo bông cũ rách, là người phụ nữ kia thay cho cô. Qua một thời gian khó khăn trắc trở dài như thế nên quần áo đã bẩn, không còn nhận ra được hình dáng ban đầu.

“Sao em lại khóc?” Một giọng nói trẻ con non nớt, nhẹ nhàng, dịu dàng vang lên từ trên đầu.

Thẩm Thanh Lan ngẩng đầu lên liền trông thấy một cô bé khoảng tám tuổi đứng nhìn xuống cô từ trên cao

Thẩm Thanh Lan không nói gì, cô bé ngồi xổm xuống,“Sao em lại khóc?”

“Em muốn về nhà.” Nghe thấy ngôn ngữ quen thuộc, Thẩm Thanh Lan cuối cùng cũng mở miệng.

Cô bé đưa tay xoa đầu Thẩm Thanh Lan, “Đã đến đây là không về được nữa rồi. Em đừng khóc, nếu để bọn họ thấy thì bọn họ sẽ đánh em đấy. Hôm qua, chị thấy một đứa trẻ vì khóc nên bị bọn họ đánh đến cả người đầy máu.”

Khuôn mặt nhỏ xinh của Thẩm Thanh Lan tái nhợt. Cô mở to đôi mắt đầy kinh hoàng, nhớ lại cô bé nằm dưới đất, máu me khắp người kia.

Cô lau nước mắt, không dám khóc nữa. Thẩm Thanh Lan về sau mới biết, cô bé này tên là Tần Mộc.

Thẩm Thanh Lan lắc lắc đầu, cố gắng vứt bỏ hình ảnh trong đầu ra ngoài, nhưng những hình ảnh đó lại càng thêm rõ ràng.

Bọn họ bị bán cho một tổ chức sát thủ quốc tế, mỗi ngày đều phải chịu đủ kiểu huấn luyện. Bên cạnh luôn có người trông chừng bọn họ, chỉ cần bọn họ khóc, hoặc kiệt sức thì sẽ bị đánh một trận.

Rõ ràng chỉ là một đám trẻ con mới vài tuổi, vậy mà những người đó có thể xuống tay chẳng hề nể nang, không thèm chớp mắt.

Thẩm Thanh Lan tận mắt thấy bọn họ đánh chết một đứa trẻ còn sống sờ sờ, xác đứa trẻ đó bị bọn họ vứt xuống biển làm mồi cho cá.

Thẩm Thanh Lan cũng từng bị đánh, cô nhỏ tuổi, cường độ huấn luyện lại nặng nên thường xuyên bị kiệt sức. Khi cô bị đám người kia đánh, Tần Mộc luôn lao lên, bảo vệ cô trong lòng.

Tần Mộc lớn hơn Thẩm Thanh Lan hai tuổi, cũng chỉ mới bảy tuổi mà thôi. Mỗi khi cô không kiên trì nổi đều được cô ấy cổ vũ. Lúc cô bị những người đó đánh, cô ấy lại che chở cho cô.

Dần dà, Thẩm Thanh Lan rất ỷ lại chị gái Tần Mộc này.

Trừ lần đầu tiên khóc khi mới tới đây, Thẩm Thanh Lan chưa từng rơi một giọt nước mắt, dù bị đánh đến nỗi cả người đầy vết thương, cô cũng chưa từng khóc.

Lúc đầu, cô còn mong đợi ba đến cứu, nhưng từng ngày trôi qua, sự mong đợi này dần dần biến thành tuyệt vọng.

Năm bảy tuổi, Thẩm Thanh Lan bị đám người đó ném vào rừng nguyên sinh. Người quản lý của bọn họ nói, chỉ có ba người sống sót đi ra khỏi khu rừng này mới được sống tiếp.

Mà trên người bọn họ lại chẳng có gì cả, trừ một con dao găm.

Thẩm Thanh Lan bảy tuổi đã cao hơn một chút, mặc bộ đồ đen liền thân, vẻ mặt căng thẳng, tóc đã bị cắt ngắn đến lỗ tai.

Cô đi theo Tần Mộc. Tần Mộc bảo vệ cô ở sau lưng, “Tiểu Thất, em phải đi theo bên cạnh chị, chị nhất định sẽ dẫn em ra ngoài. Chúng ta đều phải sống, sống thật tốt.”

Từ khi đến nơi này, Thẩm Thanh Lan chỉ có một danh hiệu là Thất, không tên, không họ, không quốc tịch.

“Yên tâm đi, chị Mộc Mộc, bây giờ em rất lợi hại, sẽ không vướng chân chị đâu.” Thẩm Thanh Lan gần bảy tuổi đã có chút dáng vẻ của bây giờ, khuôn mặt cười vô cảm.

Mộc Mộc cười nhạt,“Ừ, Tiểu Thất của chị rất giỏi.”

Dọc đường đi, bọn họ bị tấn công rất nhiều, có lúc là dã thú trong rừng, cũng có lúc là đồng bọn. Tần Mộc vẫn luôn che chở Thẩm Thanh Lan, mãi cho đến ngày thứ bảy mà tay cô vẫn sạch sẽ, không dính máu của bất cứ ai.

Trái lại, bộ đồ đen trên người Tần Mộc đã trở nên thô cứng do vết máu khô tạo thành, trên người còn có rất nhiều vết thương.

Thẩm Thanh Lan xách một con thỏ mà cô vừa mới bắt, định nướng nó làm bữa tối no nê.

Tần Mộc đang băng bó vết thương. Cô cầm cây thuốc do Thẩm Thanh Lan hái, bỏ vào miệng nhai, sau đó đắp lên miệng vết thương.

“Chị Mộc Mộc, lần sau chị đừng chỉ lo cho em nữa, em làm được mà.” Thẩm Thanh Lan lên tiếng. Vì bọn họ đến cùng một quốc gia nên Tần Mộc vẫn luôn che chở cô.

Tần Mộc cười cười, lơ đãng nói: “Đây chỉ là vết thương nhỏ, không sao đâu. Tiểu Thất, những người như chúng ta nhất định không thể sạch sẽ được. Chị cũng biết rằng chị luôn che chở cho em chưa chắc đã là một chuyện tốt, nhưng nhìn đôi mắt trong veo của em, chị muốn nó luôn trong veo như thế, không muốn em giống như những người ở đây, biến thành một cỗ máy giết người lạnh lẽo.”

Mộc Mộc chín tuổi lại nói chuyện như một người già đã trải qua vô số sương gió.

Thẩm Thanh Lan không nói gì, chỉ lẳng lặng nướng thỏ. Tần Mộc cũng không nói nữa, nhắm mắt lại, tranh thủ nghỉ ngơi.

Đọc truyện chữ Full