DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 129: Chúng ta không thân quen!

Phó Hoành Dật cũng không muốn phụ lại tất cả tâm huyết của Thẩm Thanh Lan, nên không tiếp tục quấy rối nữa mà cầm bát đũa lên.

“Có ngon không?” Thẩm Thanh Lan ngồi đối diện, nhìn anh hỏi, vẻ mặt vẫn đạm nhiên như cũ, chỉ là bàn tay cầm đũa hơi nắm chặt lại để lộ sự hồi hộp trong lòng cô.

“Ngon lắm, đây là món ngon nhất mà anh từng ăn.” Phó Hoành Dật cười đáp.

Thẩm Thanh Lan thở phào một hơi, “Thích thì ăn nhiều một chút.”

Quả nhiên Phó Hoành Dật tiêu diệt sạch sẽ tất cả món ăn do Thẩm Thanh Lan nấu. Đây lần đầu tiên anh ăn no đến vậy.

Phó Hoành Dật rửa bát đũa, Thẩm Thanh Lan nhân lúc này đến phòng vệ sinh tắm rửa. Ở trong phòng bếp cả buổi sáng, cả người cô toàn mùi dầu mỡ.

Lúc Phó Hoành Dật dọn phòng bếp sạch sẽ rồi ra ngoài thì Thẩm Thanh Lan cũng đã tắm xong, vừa mới gội đầu nên tóc cô vẫn còn ướt. Phó Hoành Dật thấy cô lại không sấy tóc thì lại hơi bất đắc dĩ, bèn bước đến lấy khăn trong tay cô, sau đó đảm nhiệm việc lau khô tóc cô. Phó Hoành Dật đôi khi lại có ảo giác rằng không phải anh cưới một người vợ, mà là nuôi một đứa con gái, luôn quan tâm lúc anh không ở đây, Thẩm Thanh Lan có tự chăm sóc mình thật tốt không.

Lần trước anh đã nói tìm một dì về giúp nấu cơm, kết quả là cô lại chuyển thẳng vào phòng ký túc, sau khi trở lại nhà cũng không nhắc đến chuyện này nữa nên vẫn chẳng giải quyết được gì. Phó Hoành Dật cũng biết Thẩm Thanh Lan không thích người lạ vào nhà, về sau cũng không nói đến nữa.

Dọn dẹp xong, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật trở về Đại viện.

“Hoành Dật, Thanh Lan, các cháu về rồi.” Dì Triệu mở cửa, thấy là hai vợ chồng thì rất vui vẻ.

Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật chào hỏi dì Triệu. Vừa đi tới phòng khách lại nhìn thấy một người ngồi trên ghế sofa, Thẩm Thanh Lan nhìn dì Triệu, tại sao cô ta lại ở đây?

“Thẩm tiểu thư nói đã lâu không tới thăm lão gia nên hôm nay ghé qua.” Dì Triệu giải thích.

“Ông nội.” Thẩm Thanh Lan chào một tiếng, Phó lão gia cười gật đầu, sau đó gọi Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, qua đây ngồi đi.”

“Hoành Dật, đã lâu không gặp.” Thẩm Hi Đồng đứng lên chào hỏi, nụ cười dịu dàng, nhưng ánh mắt lại dính chặt vào Phó Hoành Dật, tham lam nhìn mặt anh, không hề che giấu sự lưu luyến và nhớ nhung trong mắt chút nào.

Phó Hoành Dật lạnh lùng, dửng dưng gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thanh Lan, “Ông nội.”

Phó lão gia nhìn cháu trai, thấy sắc mặt không tệ, cũng không gầy đi, “Lần này về nhà mấy ngày?” Số ngày nghỉ mỗi lần của Phó Hoành Dật đều không cố định, nên lần nào Phó lão gia nhìn thấy cháu trai trở về cũng hỏi câu này đầu tiên.

“Ba ngày rưỡi.”

Phó lão gia hài lòng gật đầu, quả nhiên là đàn ông đã kết hôn, không như trước, mấy năm cũng không chịu về nhà lấy một lần.

“Hoành Dật, em vừa biết hôm nay là sinh nhật anh nên không có chuẩn bị quà, xin lỗi.” Thẩm Hi Đồng nói với vẻ mặt áy náy. Cô ta nào phải chưa bao giờ biết, mà thật ra đã biết hôm nay là sinh nhật của Phó Hoành Dật, cũng đã thăm dò được hôm nay anh sẽ về nên mới cố ý đến nhà họ Phó.

“Ban đầu cũng không định tổ chức gì.” Phó Hoành Dật lạnh nhạt nói.

“Một năm chỉ có một lần sinh nhật, mấy năm qua anh cũng không trở về, năm nay hiếm khi mới về được, dù sao cũng nên tổ chức một lần. Thế này đi, để em chủ trì đặt một nhà hàng, hai nhà chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.” Thẩm Hi Đồng tự mình nói ra mục đích tới đây hôm nay.

“Được.” Phó Hoành Dật đang định từ chối, nhưng Thẩm Thanh Lan lại lên tiếng đồng ý, nên anh bèn ngậm miệng, đâu thể phá bĩnh vợ mình được.

Thẩm Hi Đồng nhìn Thẩm Thanh Lan, đáy mắt chợt lóe vẻ ghen ghét. Nếu như không phải Thẩm Thanh Lan nẫng tay trên, thì người ngồi bên cạnh Phó Hoành Dật hôm nay chính là cô ta.

Thế là bữa tiệc gia đình của nhà họ Phó lại biến thành tiệc liên hoan của hai nhà Thẩm Phó.

Thẩm Hi Đồng đặt nhà hàng trong trung tâm thành phố. Biết là sinh nhật của Phó Hoành Dật nên cô ta còn mua một cái bánh sinh nhật rất lớn, nhưng anh lại chẳng hề ăn miếng nào của chiếc bánh này.

Trên bàn tiệc, Phó Hoành Dật, Phó lão gia, Thẩm lão gia và Thẩm Quân Dục đã uống khá nhiều rượu. Tửu lượng của Phó Hoành Dật cũng không bị coi là thấp lắm, nhưng rượu hôm nay được lấy từ hầm rượu nhà họ Thẩm nên nồng độ rượu hơi cao, anh lại uống khá nhiều nên hơi váng đầu.

“Không sao chứ?” Thẩm Thanh Lan nhỏ giọng hỏi.

Phó Hoành Dật xoa tay cô, ra hiệu anh không sao, cảm xúc trong lòng bàn tay mềm mịn, anh không vội buông tay.

“Cháu đi ra ngoài một chút.” Phó Hoành Dật đứng lên, nói.

Thẩm Thanh Lan biết anh chắc hẳn phải đi ra ngoài cho tỉnh táo, nên cũng không nói gì thêm mà chỉ lạnh lùng nhìn anh trai mình, cái người vừa mời rượu vui vẻ nhất.

Thẩm Quân Dục không hiểu tại sao bị em gái lườm, đành vô tội nhìn cô. Nhưng Thẩm Thanh Lan lại dời mắt đi, trò chuyện với Thẩm lão gia.

Lúc Phó Hoành Dật ra khỏi phòng vệ sinh lại nhìn thấy Thẩm Hi Đồng đang chờ bên ngoài. Anh định vòng qua cô ta về phòng, nhưng lại bị cô ta kéo tay áo lại, “Hoành Dật, anh chờ một chút.”

Phó Hoành Dật dừng bước, nhìn cô ta, “Có việc gì?”

Thẩm Hi Đồng lấy một chiếc hộp đẹp đẽ trong túi áo ra, là một chiếc đồng hồ nam, “Đây là quà sinh nhật em tặng anh, mong anh sẽ thích.” Đây là món quà cô ta cố ý chọn cho anh lúc theo Sở Vân Dung ra nước ngoài biểu diễn.

Phó Hoành Dật không nhận, tay Thẩm Hi Đồng cứ duỗi ra như vậy đến là xấu hổ, nhưng lại kiên quyết không chịu rút lại.

“Nhận tấm lòng, nhưng còn quà thì cô vẫn nên cất đi.”

Nụ cười trên mặt Thẩm Hi Đồng cứng đờ, “Hoành Dật, đây là món quà em cố ý chọn cho anh.”

“Không cần.” Giọng Phó Hoành Dật lạnh lùng.

Thẩm Hi Đồng nhìn anh với ánh mắt lưu luyến, “Hoành Dật, anh nhất định phải đối xử lạnh nhạt với em như vậy sao? Tốt xấu gì chúng ta cũng coi như là lớn lên với nhau từ bé mà.”

Từ lúc Thẩm Hi Đồng lần đầu tiên nhìn thấy Phó Hoành Dật vào năm chín tuổi, ánh mắt cô ta đã luôn nhìn về phía anh. Nhưng còn Phó Hoành Dật thì sao, trong mắt anh chưa từng có cô ta. Dù Thẩm Hi Đồng thất vọng nhưng cũng không đau lòng, dù sao trong mắt anh cũng không hề có bất kỳ cô gái nào khác. Nhưng bây giờ, tận mắt nhìn thấy anh quan tâm Thẩm Thanh Lan, trái tim cô ta đã vỡ vụn.

Nhất là lúc trên bàn tiệc vừa rồi, dáng vẻ Phó Hoành Dật bóc tôm, chăm chú gỡ xương cá cho Thẩm Thanh Lan, nếu không phải sức tự chủ của cô ta mạnh mẽ thì e rằng đã khóc ngay tại chỗ.

“Chúng ta không thân quen.” Phó Hoành Dật nói bằng giọng lạnh nhạt.

Khóe miệng Thẩm Hi Đồng nhếch lên, “Không thân quen? Chúng ta quen biết mười bảy năm, anh nói với em là không thân quen? Chẳng lẽ em là ôn dịch sao? Anh phải trốn tránh em như vậy sao?”

Trong mắt Phó Hoành Dật, hành vi của Thẩm Hi Đồng chính là điển hình của cố tình gây sự, là kiểu phụ nữ mà anh ghét.

Anh nhấc chân định bỏ đi, nhưng lại bị Thẩm Hi Đồng kéo góc áo lại lần nữa, “Phó Hoành Dật, trong mắt anh, em không hề có bất kỳ cảm giác tồn tại nào như vậy sao?”

Vẻ mặt Phó Hoành Dật hơi khó chịu. Anh vốn cũng chẳng phải kiểu người kiên nhẫn gì, Thẩm Hi Đồng lại còn dùng dằng mấy lần như vậy đã sắp mài mòn hết sự nể nang của anh rồi.

Đọc truyện chữ Full