DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 161: Cãi vã

Phương Đồng biến sắc đang định mở miệng thì lại bị Phó Phương Hoa đè tay ở dưới bàn lại. Cô nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của mẹ nên không dám mở miệng, nhưng nụ cười trên mặt đã nhạt đi một chút.

“Thằng bé nhà tôi chẳng phải cũng như vậy sao. Người ta ở nước ngoài mấy năm, không biết đã quen được mấy người bạn gái. Nhưng nó thì hay rồi, chỉ đâm đầu vào học. Tôi còn sợ nó sẽ thành một con mọt sách mất.” Lý Duy rõ ràng là phàn nàn, nhưng trong giọng nói lại không có chút trách cứ nào.

Quý Nịnh rất ít nói, chỉ nở nụ cười, lẳng lặng ăn cơm, lâu lâu lại nói với Phó Phương Hoa mấy câu.

Bầu không khí trong bữa cơm rất hòa hợp, Phương Đồng ăn lại không yên lòng lắm.

Mẹ biết cô có bạn trai, cũng đã đồng ý sẽ gặp Đinh Minh Huy, nhưng bây giờ lại nói như thế, rõ ràng vẫn chướng mắt Đinh Minh Huy. Trong lòng cô không vui, nhưng lại e ngại đang có khách nên không thể hiện ra ngoài.

Cơm nước xong xuôi, Quý Nịnh giúp Phó Phương Hoa dọn dẹp bát đũa. Phương Đồng muốn đến giúp đỡ nhưng lại bị Phó Phương Hoa đuổi ra, “Ở đây không cần con. Bây giờ còn sớm, con dẫn Bác Minh xuống dưới đi dạo một chút cho tiêu cơm đi.”

“Mẹ.” Phương Đồng kêu lên một tiếng, kéo dài giọng.

Phó Phương Hoa cứ như không nghe được vẻ không vui trong giọng con gái, nhìn cô một cái với hàm ý cảnh cáo, “Nhanh lên.”

Phương Đồng đành phải nhấc chân, đi xuống lầu cùng Lý Bác Minh.

Chung cư nhà Phương Đồng cũng được coi là cao cấp. Căn hộ này vừa được mua hai năm trước, điều kiện rất tốt. Trên đường đi trong chung cư, Phương Đồng và Lý Bác Minh đều không nói gì.

“Minh...” Phương Đồng nói, chợt nhớ ra người ta đã gầy, nếu gọi biệt danh này thì không thích hợp lắm, bèn kịp thời sửa lại, “Lý Bác Minh, thật ra tôi đã có bạn trai rồi, cậu đừng để bụng những lời ba mẹ tôi nói.”

Phương Đồng hạ quyết tâm, nói.

Mắt Lý Bác Minh tối sầm lại, nhưng Phương Đồng đi bên cạnh anh ta nên không nhìn thấy, chỉ nghe anh ta cười cười, “Đồng Đồng, đó chỉ là lời nói đùa của người lớn thôi, cậu cũng đừng để bụng. Tôi không biết hôm nay bọn họ có mục đích này, nếu biết thì tôi đã không đến. Gây phiền phức cho cậu rồi, xin lỗi.”

Người ta thật lòng thành tâm xin lỗi lại khiến Phương Đồng cảm thấy xấu hổ, ngại ngùng nói, “Chuyện đó...”

“Đồng Đồng, cậu đừng xấu hổ. Chúng ta từ bé đã quen biết nhau. Dù xa cách mấy năm qua, nhưng chẳng phải vẫn là bạn bè sao?”

Phương Đồng hơi giật mình, nhìn người cao lớn bên cạnh một chút rồi mỉm cười, “Cậu nói đúng, Lý Bác Minh, chúng ta là bạn bè, vẫn luôn là bạn bè.”

“Nếu cậu cảm thấy không quen thì có thể gọi tôi là Minh Béo, cậu gọi tên làm tôi cảm thấy không quen lắm.”

“Sau này tôi nên vẫn gọi cậu là Bác Minh thì hơn.”

“Được, tùy cậu.”

Đã trải lòng rồi nên Phương Đồng cũng thả lỏng hơn nhiều, ít nhất không khí ngột ngạt giữa hai người đã không còn nữa. Phương Đồng kể lại kỹ càng sự thay đổi ở Bắc Kinh mấy năm qua cho Lý Bác Minh nghe.

“Sau này nếu cậu có thời gian rảnh thì có thể đến tìm tôi chơi. Tôi sẽ làm hướng dẫn viên cho cậu. Cậu đã rời khỏi đây nhiều năm như vậy, chắc chắn chưa quen với Bắc Kinh đâu.”

Lý Bác Minh mỉm cười, nhìn nụ cười của Phương Đồng rồi từ tốn gật đầu: “Được, nhưng cậu cũng đừng chê tôi phiền nhé.”

Phương Đồng vỗ vai Lý Bác Minh, “Yên tâm đi, chắc chắn sẽ không chê.”

Hai người đi dạo một vòng ở dưới tầng rồi lên, bây giờ đang là mùa đông, thời tiết rất lạnh.

Thấy hai người vừa nói vừa cười trở về, Lý Duy và Phương Thừa Chí nhìn nhau, đáy mắt đầy ý cười.

Ba người nhà họ Lý chào ra về, Phương Thừa Chí ra ngoài tiễn khách, khi trở về lại thấy Phương Đồng đang cãi nhau với mẹ.

“Mẹ, mẹ biết rõ con có bạn trai rồi, sao mẹ còn nói thế? Như vậy chẳng phải là lừa dối người ta sao?”

Phó Phương Hoa ngưng cười, nhìn Phương Đồng, “Con không biết sao mẹ nói như vậy ư? Mẹ không đồng ý chuyện của con với thằng bé kia.”

“Nhưng mẹ đã đồng ý gặp anh ấy một lần rồi, sao mẹ lại lật lọng?”

“Mẹ lật lọng bao giờ? Mẹ chỉ đồng ý gặp mặt cậu ta chứ không đồng ý cho các con ở bên nhau.”

Phương Đồng oán giận: “Mẹ, mẹ nói không giữ lời.”

“Mẹ nói không giữ lời thì sao? Mẹ là mẹ con, mẹ còn hại con sao?”

“Nhưng lúc mẹ với ba bên nhau, ông bà ngoại cũng đâu phản đối mà.”

“Mẹ với ba con là môn đăng hộ đối, con và thằng bé kia thì sao? Hả?”

“Lại là môn đăng hộ đối. Mẹ, mẹ đừng lấy địa vị ra nói được không? Con yêu anh ấy, cho dù anh ấy có nghèo, không có gì cả thì con cũng bằng lòng. Vì anh ấy, con có thể không mua túi, không mua giày, không mua quần áo, tự nấu cơm ăn, cái gì con cũng bằng lòng hết.”

Sắc mặt Phó Phương Hoa trắng bệch, chỉ vào Phương Đồng, “Mẹ thấy con điên rồi.”

Bà phất tay, đi vào phòng ngủ rồi đóng sầm cửa lại.

Phương Thừa Chí nhìn viền mắt đỏ hoe của con gái, “Đồng Đồng.”

Phương Đồng cúi đầu, “Ba, ba đừng nói nữa. Con biết ba muốn nói con quá ngây thơ, đúng không? Nhưng ba ơi, tình yêu là nền tảng của hôn nhân. Hai người không yêu nhau mà bị ép buộc ở bên nhau, đó là một chuyện đau khổ đến mức nào. Ba, đây là hạnh phúc cả đời con, lẽ nào ba thật sự muốn thấy con vì vấn đề môn đăng hộ đối mà đau khổ cả đời sao?”

Nhìn viền mắt đỏ hoe của con gái, Phương Thừa Chí có chút không đành lòng, bèn ngồi xuống bên cạnh rồi ôm con gái vào lòng, “Đồng Đồng, ba mẹ không ép con chia tay với cậu bé kia, có điều...” Hình như ông không biết nên giải thích thế nào.

“Có điều, ba chỉ hy vọng con đường của con có thể dễ đi hơn một chút. Bây giờ con chưa kết hôn, không hiểu được tấm lòng của ba mẹ. Làm cha mẹ, chúng ta chỉ hy vọng con gái mình được thuận buồm xuôi gió, không sầu không lo. Ba hiểu tình cảm của con, dù sao lúc trẻ ba cũng từng trải qua. Như vậy đi, hôm nào chúng ta đi gặp cậu bé kia. Nếu nó thật sự tốt thì ba sẽ nói chuyện với mẹ con. Nhưng ngoại trừ nhân tố gia đình mà các mặt khác của cậu ta không thể làm ba hài lòng thì con phải nghiêm túc suy nghĩ ý kiến của ba mẹ, được không?”

Nghe ba nói, Phương Đồng dần dần tỉnh táo lại, “Được, ba, con tin ba chắc chắn sẽ thích anh ấy.”

Sau đó, cô lại do dự nói: “Chỉ là mẹ... hình như đã tức giận rồi.”

Phương Thừa Chí vỗ vai con gái, “Không sao, lát nữa ba đi dỗ mẹ con. Sau này không được phép chọc giận mẹ con nữa. Mấy năm nay mẹ con một mình nuôi con cũng chẳng dễ dàng gì. Lần trước con làm mẹ tức giận, buổi tối mẹ còn lén khóc rất lâu đấy.”

Phương Đồng càng thêm áy náy, “Ba, con đi dỗ mẹ, xin lỗi mẹ.”

“Bây giờ không nên đi, mẹ con đang tức giận, để bà ấy tỉnh táo lại đã. Con gọi cho thằng bé kia, hỏi xem sắp tới nó có thời gian hay không thì sắp xếp gặp ba mẹ.”

Đọc truyện chữ Full