DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 202: Đánh nhau

“Này, Vu Hiểu Huyên, cô ăn nhiều như vậy mà không sợ béo chết à.” Hàn Dịch nhìn Vu Hiểu Huyên liên tục ăn bánh bao chiên, ngay cả thời gian nói chuyện với anh ta cũng không có, cho nên anh ta không nhịn được mà hỏi.

Vu Hiểu Huyên ngẩng đầu lên, Hàn Dịch mua mười lăm cái bánh bao, nhưng anh ta lại chỉ ăn một cái, mấy cái còn lại đều vào bụng Vu Hiểu Huyên hết, cái cuối cùng lúc này cũng đang ở trên tay của cô ấy.

“Đã lâu rồi tôi không được ăn bánh bao của Trương Sinh Ký, với lại, bây giờ tối nào tôi cũng tập thể dục, không béo được đâu.”

Hàn Dịch nhướng mày, dáng vẻ như không thể tin được, “Ngày nào cô cũng tập sao?”

“Đương nhiên, Thanh Lan nói kiên trì tập thể dục là cách giảm béo tốt nhất.” Từ sau lần cô ấy phải nhập viện vì ăn quá nhiều thịt, chị Linda bỗng nhiên thả lỏng chuyện ăn uống của cô ấy hơn rất nhiều, nhưng vẫn đưa ra một yêu cầu nhỏ, đó là cân nặng không được tăng, vậy thì... Ha ha...

Để có thể ăn thoải mái, Vu Hiểu Huyên đã bỏ không ít thời gian và công sức vào việc tập thể dục khiến Linda không khỏi ngạc nhiên, còn đặc biệt mời cho cô ấy một huấn luyện viên riêng, thỉnh thoảng lại chụp cho Vu Hiểu Huyên vài tấm ảnh trong lúc tập, bảo cô ấy đăng lên tài khoản weibo được mở cho riêng cô ấy, coi như một loại hình thức tuyên truyền.

Bởi vì Vu Hiểu Huyên chăm chỉ luyện tập nên dạo này Linda không kiểm soát chuyện ăn uống của cô ấy nghiêm khắc như trước nữa, ngược lại còn rất vừa ý với cách sinh hoạt hiện tại của Vu Hiểu Huyên.

Thật ra Hàn Dịch biết chuyện Vu Hiểu Huyên ngày nào cũng tập thể dục, bởi vì anh ta rất hay xem weibo của Vu Hiểu Huyên. Nghĩ đến đây, anh ta lại duỗi tay ra.

Vu Hiểu Huyên nhìn bàn tay trước mắt, vừa ngờ vực vừa khó hiểu nhìn Hàn Dịch, “Làm gì vậy? Đến cái bánh bao chiên cuối cùng mà anh cũng muốn tranh với tôi sao?”

Hàn Dịch đen mặt, trông anh ta tham ăn như vậy sao?

“Đưa điện thoại đây.” Hàn Dịch tức giận.

“À.” Vu Hiểu Huyên ngoan ngoãn đưa điện thoại di động cho anh ta, Hàn Dịch cầm lấy, thấy có mật mã khóa màn hình thì liền nhập mấy số vào, quả nhiên mở được. Anh ta âm thầm lắc đầu, cô gái này thật ngây ngô, lại dám để mật mã là ngày sinh nhật mình.

Mở weibo trên điện thoại, quả nhiên anh ta thấy con bé này không follow anh ta, đúng là con bé chết tiệt vô lương tâm, vậy mà trước đây anh ta lại không để ý. Hàn Dịch nhấn follow rồi trả điện thoại di động lại cho cô ấy.

“Anh lấy điện thoại của tôi làm gì vậy?” Vu Hiểu Huyên bây giờ mới thắc mắc.

“Vu Hiểu Huyên, từ trước đến nay phản ứng của cô đều chậm như vậy sao?” Hàn Dịch cười nhạo, anh ta đã làm xong rồi mà cô ấy mới hỏi, chưa thấy ai ngốc như vậy.

Vu Hiểu Huyên nổi giận, “Anh mới chậm chạp đấy, cả nhà anh đều chậm chạp.”

Hàn Dịch lắc đầu cười, biết lát nữa cô ấy còn phải làm việc nên không chọc ghẹo cô ấy nữa, “Được rồi, tôi còn có việc, đi trước đây.”

Anh ta lắc lắc chìa khoa trong tay, đứng dậy định đi.

“Hàn Dịch, hôm nay… cám ơn anh nhé.” Giọng nói lanh lảnh của Vu Hiểu Huyên truyền đến từ phía sau.

Hàn Dịch khẽ nhếch môi, tâm trạng cực kỳ tốt, nhưng anh ta không xoay người lại mà chỉ vẫy tay về phía sau, bước đi vô cùng phóng khoáng.

“Giám đốc Hàn.” Một giọng nói nữ nũng nịu mềm nhũn vang lên từ phía sau.

Hàn Dịch dừng bước, xoay người lại thì thấy một cô gái đứng cách anh ta không xa, đang liếc mắt đưa tình với anh ta.

Hàn Dịch nhướng mày, chiêu trò thế này anh ta đã thấy nhiều rồi, dĩ nhiên sẽ không cho rằng đây là cuộc gặp gỡ tình cờ. 90% là cô ả này cố ý chờ anh ta.

Thấy Hàn Dịch không bỏ đi, cô gái kia mừng thầm trong lòng, nhanh chóng bước đến trước mặt Hàn Dịch, mỉm cười dịu dàng, “Giám đốc Hàn, chào anh, em là Tô Linh, nghệ sĩ dưới trướng Thánh Huyên.”

Tô Linh chính là nghệ sĩ của người trợ lý nhỏ vừa nãy. Cô ta nghe lén trợ lý của mình và người khác nói chuyện nên lập tức nảy sinh ý đồ với Hàn Dịch. Nhưng trong công ty nhiều tai mắt, cô ta không tiện ra tay, lại không biết cách thức liên lạc với Hàn Dịch nên chỉ có thể đến bãi đỗ xe chờ anh ta, quả nhiên đã chờ được.

“Có việc gì?” Hàn Dịch hỏi, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, không nhìn ra tâm trạng.

Trước khi tới đây, Tô Linh đã cố ý thay một bộ đồ có thể tôn lên vóc dáng được xem như là hoàn hảo của tô ta, nhất là khe ngực của cô ta cứ lấp ló trước mắt Hàn Dịch. Bất cứ một người đàn ông nào nhìn thấy hình ảnh thế này cũng sẽ không thể thờ ơ.

Mắt Tô Linh hơi lóe lên, cô ta tiếp tục tiến lên phía trước một bước, “Giám đốc Hàn, em đã muốn làm quen với anh từ lâu, cũng vì anh nên em mới đến Thánh Huyên. Hôm nay có thể gặp anh, em thật sự rất vui, không biết Giám đốc Hàn có thể cho em cách thức liên lạc được hay không?”

Cô ta tỏ vẻ ngượng ngùng nhút nhát nói, ngay cả tên ngốc cũng có thể hiểu được tình ý ám chỉ trong ánh mắt của cô ta, nói gì đến một người phong lưu sành sỏi như Hàn Dịch. Trong mắt Hàn Dịch hiện vẻ châm chọc, trông anh ta giống mấy kẻ bụng đói ăn quàng như thế sao? Bất cứ hạng phụ nữ nào nhào tới thì anh ta cũng sẽ phải nhận sao?

“Nói xong chưa?” Hàn Dịch lạnh giọng hỏi.

Tô Linh sửng sốt, hình như chưa kịp hiểu ra.

“Tôi không có hứng thú với kiểu phụ nữ như cô, nếu đã nói xong thì cô có thể đi được rồi.” Hàn Dịch lười phí lời với cô ta.

Lần này, Tô Linh thật sự ngây người, không thể tin được nhìn Hàn Dịch bỏ đi. Cô ta vô thức đuổi theo, kéo tay Hàn Dịch lại, “Giám đốc Hàn.”

Hàn Dịch rũ mắt nhìn bàn tay nắm chặt cổ tay mình, đáy mắt u ám lạnh lẽo, “Buông ra.”

Tô Linh rùng mình một cái, vô thức buông tay Hàn Dịch, khí thế trên người Hàn Dịch vừa rồi quả thật quá lạnh lẽo.

Hàn Dịch xoay người lại, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mặt Tô Linh, “Nếu muốn có được chỗ đứng cho riêng mình thì nên lo mà cải thiện bản thân tốt hơn. Tuy tôi có rất nhiều tiền, nhưng công ty của tôi cũng không nuôi những kẻ bất tài.”

Sắc mặt Tô Linh lúc xanh lúc trắng, nhất là khi thấy ánh mắt khinh thường của Hàn Dịch, cô ta lại càng xấu hổ hơn, chỉ biết luống cuống đứng đó. Thật ra đây cũng là lần đầu tiên cô ta làm chuyện thế này, cho nên bây giờ liền cảm thấy vô cùng lúng túng.

Hàn Dịch không muốn nhìn người phụ nữ này thêm nữa, lái xe bỏ đi.

Tô Linh đứng chôn chân tại chỗ, khuôn mặt đỏ tía vì xấu hổ và tức giận. Từ trước đến nay, đám đàn ông đều tán tụng cô ta, đây lần đầu tiên cô ta bị đàn ông khinh bỉ, lại còn do cô ta tự dâng tới cửa nữa chứ. Cái cảm giác này thật sự khó chịu muốn chết.

Cô ta căm hận dậm chân, xoay người định bỏ đi thì thấy Vu Hiểu Huyên đứng cạnh thang máy, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi.

Vu Hiểu Huyên xuống để đưa ví tiền cho Hàn Dịch. Sau khi anh ta đi, cô ấy mới phát hiện ví tiền của anh ta rơi trên ghế, bèn vội vã mang xuống cho anh ta, nhưng không ngờ lại thấy được cảnh này.

“Sao cô lại ở đây?” Giọng điệu của Tô Linh cực kỳ khó nghe.

Vẻ mặt của Vu Hiểu Huyên hơi xấu hổ, dù sao cũng nhìn thấy loại chuyện này, lại còn bị đương sự bắt gặp. Nhưng giọng điệu của Tô Linh lại khiến Vu Hiểu Huyên thấy khó chịu, cô ta bị đàn ông từ chối cũng có phải do cô ấy đâu, quát cô ấy làm gì chứ?

“Tôi thích ở đâu thì tôi ở đó, liên quan gì tới cô.” Vu Hiểu Huyên đáp lại không hề khách sáo. Cô đã không khách sáo với tôi thì sao tôi phải khách sáo với cô? Con người cô ấy là như vậy, người khác đối xử với cô ấy thế nào thì cô ấy sẽ trả lại y như thế.

“Vu Hiểu Huyên, chẳng phải cô đang cười nhạo tôi sao? Cô đắc ý cái gì, cô cho là mình có thể đắc ý được bao lâu? Cũng chỉ là một kẻ dựa hơi đàn ông thôi.” Tô Linh căm tức nói, Hàn Dịch sao có thể không nể mặt cô ta như vậy được, nhất định là vừa rồi anh ta đã nhìn thấy Vu Hiểu Huyên ở đây nên mới cố ý khó dễ cô ta.

Vu Hiểu Huyên không ngờ lại bị người khác giận cá chém thớt, ngay cả Hàn Dịch cũng không biết cô ấy đứng ở đây. Vì lúc nãy Vu Hiểu Huyên đứng sau một cây cột, từ góc nhìn của Hàn Dịch thì hoàn toàn không thể thấy cô ấy được.

Tuy không biết trong lòng Tô Linh nghĩ như thế nào, nhưng lời nói của cô ta vẫn khiến Vu Hiểu Huyên rất khó chịu. Cô ấy quả thật đã dựa vào quan hệ để vào Thánh Huyên, cũng nhờ đó mới có ít tài nguyên, nhưng cô ấy cũng đã phải nỗ lực rất nhiều. Bây giờ Tô Linh nói vậy là có ý gì, muốn nói cô ấy bán thân sao?

“Tô Linh, cô giữ mồm miệng sạch sẽ một chút. Nếu cô còn nói bậy nữa, có tin tôi xé rách miệng cô không?” Vu Hiểu Huyên trông ngoan ngoãn hiền lành, nhưng đó là vì người khác không chọc tới cô ấy. Nếu động vào cô ấy thì cô ấy sẽ lập tức biến thân thành con rồng dữ ngay.

“Tôi có nói bậy hay không thì trong lòng cô hiểu rõ, có ai trong công ty mà không biết cô có quan hệ mờ ám với Giám đốc Hàn chứ? Nếu không thì mọi người đều là người mới, dựa vào đâu mà một người có xuất thân không chính quy như cô lại có thể được phân đến dưới trướng chị Linda, còn có nhiều tài nguyên như vậy?” Vẻ mặt Tô Linh đầy khinh thường, đừng có làm kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ trinh tiết. Nếu cô thẳng thắn thừa nhận thì tôi còn có thể nể cô đôi chút.

Mặt Vu Hiểu Huyên biến sắc, “Tô Linh, cô nói chuyện phải bằng chứng, nếu không tôi có thể kiện cô tội phỉ báng người khác đấy.”

“Cô kiện đi, tôi nói sự thật thì sợ cái gì? Cùng lắm là tôi rời khỏi Thánh Huyên thôi.” Tô Linh cùng đường nên cắn càn, người đại diện của cô ta cũng đang quản lý mấy nghệ sĩ nữa nên bây giờ đã hoàn toàn bỏ mặc cô ta, bằng không thì cô ta cũng đã chẳng vội vã muốn bám víu Hàn Dịch như vậy. Đã không phát triển nổi ở Thánh Huyên nữa thì rời khỏi đây sớm cũng tốt, nhưng nếu Thánh Huyên chủ động hủy hợp đồng với cô ta thì càng tốt hơn.

“Bản thân cô dám làm còn sợ người khác biết sao? Thật ra đây chẳng phải là chuyện bình thường trong giới này sao, cô cũng không phải là người đầu tiên. Có điều, Hàn Dịch là công tử đào hoa nhất nhì thủ đô này, số phụ nữ đã từng ngủ với anh ấy còn nhiều hơn số tuổi của cô nữa kìa. Cô ấy à, tốt nhất là phải lấy lòng anh ấy nhiều một chút, đừng để anh ấy đá cô quá sớm đấy nhé.” Tô Linh vui sướng nói, thấy sắc mặt của Vu Hiểu Huyên càng ngày càng tái xanh, chẳng hiểu sao tâm trạng của cô ta rất khoái trá.

Vu Hiểu Huyên lao vụt lên, vung tay giáng cho cô ta một cái tát không hề nể nang, khiến cả gương mặt của Tô Linh bị nghiêng hẳn qua một bên.

Tô Linh không dám tin nhìn Vu Hiểu Huyên, “Cô dám đánh tôi? Cô dựa vào cái gì mà dám đánh tôi?”

Vu Hiểu Huyên thổi thổi tay mình, vừa rồi dùng quá nhiều sức nên đau quá, lòng bàn tay cô ấy cũng đỏ lên rồi, “Muốn đánh thì đánh thôi, chẳng lẽ còn cần chọn ngày à?”

Gương mặt Tô Linh vặn vẹo, vung tay muốn tát Vu Hiểu Huyên. Cô ta chưa bao giờ là một người tốt tính cả, bây giờ Vu Hiểu Huyên lại ra tay trước, cô ta không đánh trả mới là lạ. Hai người đánh nhau một trận dưới bãi đỗ xe, cuối cùng nhân viên bảo vệ ở phòng giám sát thấy có chuyện bất thường nên mới chạy đến can hai người.

May mà nơi đây là bãi đỗ xe của Thánh Huyên, được quản lý rất chặt, nên đám paparazzi không thể trà trộn vào, bằng không ngày mai hai người họ sẽ ở thành trò cười cho cả thủ đô này rồi.

“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Linda lạnh mặt nhìn Vu Hiểu Huyên, chị ấy chỉ vừa chớp mắt một cái mà Vu Hiểu Huyên đã gây rắc rối cho chị ấy rồi. Giỏi thật đấy! Lại còn đánh nhau với nghệ sĩ cùng công ty dưới bãi đỗ xe!

Vu Hiểu Huyên rụt cổ, “Là do cô ta mắng em trước.”

Tô Linh ngồi ở bên kia, ngồi cạnh cô ta là Anna, người đại diện của cô ta. Lúc này, sắc mặt Anna cũng rất khó coi. Anna cũng là nhân viên kỳ cựu trong Thánh Huyên, tuy không thể sánh được với Linda, nhưng nghệ sĩ được cô ấy dẫn dắt thành công cũng không ít.

“Là cô ta đánh trước.” Tô Linh chỉ vào Vu Hiểu Huyên rồi gào lên. Khuôn mặt cô ta lúc này rất khó coi, xanh xanh tím tím, còn sưng đỏ kinh khủng.

Gương mặt rất quan trọng với phụ nữ, huống hồ bọn họ còn dựa vào gương mặt để kiếm cơm, chưa cần soi gương cô ta đã biết mặt mình hiện giờ ra sao. Cô ta căm hận nhìn Vu Hiểu Huyên.

Vu Hiểu Huyên không chịu yếu thế, trừng lại cô ta, “Nếu miệng của cô không thối như vậy thì sao tôi lại đánh cô? Cô có dám lặp lại cho mọi người nghe những lời cô vừa mắng tôi không?”

Mắt Tô Linh hiện vẻ chột dạ, những lời kia cô ta chỉ dám nói trước mặt Vu Hiểu Huyên, chứ làm sao dám nói trước mặt Linda và Anna.

“Vu Hiểu Huyên, cô đánh nhau mà còn cãi lý sao?” Linda nổi giận, mắng Vu Hiểu Huyên té tát, “Cô xem cô bây giờ còn ra cái thể thống gì, cô có định quay buổi chiều nay nữa hay không?”

Tuy Tô Linh bị Vu Hiểu Huyên đánh thành đầu heo, nhưng Vu Hiểu Huyên cũng chẳng khá hơn là bao, trên mặt có vài vết cào, mặc dù không chảy máu nhưng dù có dặm nhiều phấn hơn cũng không thể che được.

Vu Hiểu Huyên không nói gì, lúc đó cô ấy quá tức giận nên hành động không nghĩ đến hậu quả.

Anna từ nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, cô ấy đã đoán được ít nhiều về nguyên nhân chuyện này. Nhìn Vu Hiểu Huyên, cô ấy biết đây là gà cưng gần đây của Linda và Giám đốc Hàn. Cô ấy cũng hiểu rõ tính tình Tô Linh, nhất định là do cô ta đã nói gì đó nên hai người mới đánh nhau.

“Chị Linda, chuyện này là do Tô Linh nhà tôi sai. Chị rộng lượng, đừng tính toán với cô ấy. Tô Linh, xin lỗi Hiểu Huyên đi.” Anna lựa chọn cách hòa giải, nếu cứ tiếp tực truy cứu thì chắc chắn sẽ bất lợi cho Tô Linh. Tuy cô ấy không thích Tô Linh, gần đây cũng có ý định lạnh nhạt với cô ta, nhưng dù sao cô ta cũng là nghệ sĩ dưới quyền mình, không thể bỏ mặc được.

“Anna, rốt cuộc chị là người đại diện của ai vậy? Tôi không sai, chị dựa vào đâu mà bắt tôi xin lỗi, rõ ràng là cô ta ra tay đánh tôi trước!” Tô Linh cực kỳ thất vọng với Anna, với Thánh Huyên, còn tự hỏi vì sao trước đây cô ta lại muốn vào Thánh Huyên cơ chứ?

Người đại diện khác luôn giúp nghệ sĩ của mình, nhưng người đại diện của cô ta thì sao, lại còn hùa với người ngoài chỉ trích cô ta. Nhìn Linda đi, tuy vừa bước vào đã nổi giận với Vu Hiểu Huyên, nhưng câu nào cũng vì tốt cho Vu Hiểu Huyên, đâu như Anna, lại còn đi bắt cô ta xin lỗi Vu Hiểu Huyên.

Rốt cuộc chị có phân biệt được bên nào mới là phe mình không? Tôi mới là nghệ sĩ của chị, sau này tôi thành công thì chị cũng được lợi, vậy mà bây giờ chị lại giúp người khác ức hiếp tôi?

Anna sao lại không hiểu được suy nghĩ trong ánh mắt của Tô Linh được, chỉ cảm thấy cô ta thật sự ngu hết thuốc chữa. Bây giờ mình đang giúp cô ta, việc này sẽ có thể chuyện lớn hóa nhỏ. Vu Hiểu Huyên rất thân thiết với Giám đốc Hàn, chẳng lẽ cô ta không biết điều này sao? Nếu để Giám đốc Hàn biết được chuyện này, thì bất kể người sai là ai, người xui xẻo nhất vẫn là Tô Linh. Cô ta không hiểu tình hình hiện tại sao?

Đã biết tính cách của Tô Linh có vấn đề, cao ngạo tự kiêu, nhưng không ngờ lại còn ngu ngốc như vậy.

“Anna, tôi thấy chuyện này vẫn nên nói rõ ràng thì tốt hơn, bằng không người khác lại cho rằng Hiểu Huyên ức hiếp cô ta. Tôi hiểu rõ tính tình Hiểu Huyên nhà tôi, cô ấy rất ngoan ngoãn hiền hòa, nếu người khác không làm chuyện gì quá đáng thì nhất định cô ấy sẽ không động tay động chân. Hiểu Huyên, em nói rõ ràng xem rốt cuộc chuyện hôm nay là thế nào.” Linda lên tiếng.

Vu Hiểu Huyên hơi chần chừ, cô ấy phải kể lại chuyện này như thế nào đây? Tuy cô ấy thấy mình không làm sai, nhưng cũng không thể nhắc lại những lời Tô Linh đã nói được.

“Nói rõ ràng cái gì?” Giọng nói của Hàn Dịch truyền đến từ ngoài cửa, mọi người lập tức nhìn sang anh ta.

Nhưng Hàn Dịch không nhìn bọn họ, mà lại nhìn về phía Vu Hiểu Huyên. Lúc thấy rõ gương mặt của cô ấy, sắc mặt anh ta liền lạnh băng, trong mắt chứa vẻ đau lòng khó nhận ra.

Không ai ngờ Hàn Dịch lại đột nhiên quay lại, chẳng phải anh ta đã đi rồi sao?

Quả thật Hàn Dịch đã đi rồi, nhưng đến nửa đường lại phát hiện ví tiền rơi ở đây, vì vậy liền quay lại. Vừa vào công ty, anh ta đã nghe người khác bàn tán chuyện Vu Hiểu Huyên đánh nhau.

“Ai có thể giải thích cho tôi nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hàn Dịch lạnh lùng nói, tuy là hỏi mọi người, nhưng mắt vẫn nhìn Vu Hiểu Huyên.

Từ khi Hàn Dịch vừa bước vào, Vu Hiểu Huyên vẫn cúi đầu, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình. Cô ấy cũng không ngờ rằng sự việc lại thành ra thế này.

“Tại sao không ai nói gì?” Lúc này, ánh mắt Hàn Dịch nhìn từng người, cuối cùng dừng lại ở Tô Linh, “Cô là ai?”

Tô Linh ngây người, nửa tiếng trước bọn họ vừa gặp mặt, vậy mà chỉ chớp mắt Hàn Dịch đã quên, “Giám đốc Hàn, em là Tô Linh.” Cô ta cố ý nhấn mạnh hai chữ Tô Linh.

Hàn Dịch lập tức nhớ ra, thì ra là cô ả vừa tự tiến cử với anh ta.

Thấy Hàn Dịch đã nhớ ra, trong mắt Tô Linh toát vẻ vui mừng, xem ra Giám đốc Hàn cũng có ấn tượng với cô ta.

“Vậy cô nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà hai người lại đánh nhau?”

“Giám đốc Hàn, không phải em ra tay trước mà là cô ta, em chỉ tự vệ thôi.” Anh không thấy em bị cô ta đánh ra nông nỗi này sao? Giám đốc Hàn, anh nhìn kỹ một chút đi, cô ta là một con cọp cái, anh nhanh đá cô ta đi.

“Cọp cái” Vu Hiểu Huyên không nói gì, dù bị Tô Linh chỉ trích thì cô ấy cũng không cãi lại như vừa rồi. Chuyện này hoàn toàn cũng là do Hàn Dịch mà ra, anh ta mới là tên đầu sỏ.

Linda đứng ra giải thích, chị ấy không thể để Hàn Dịch cảm thấy Vu Hiểu Huyên được ưu ái mà kiêu ngạo được, “Giám đốc Hàn, chuyện này cũng là có nguyên do. Tuy đúng là Hiểu Huyên ra tay trước, nhưng là do Tô Linh đặt điều vu khống Hiểu Huyên, cho nên cô ấy mới tức giận ra tay.”

Ánh mắt Hàn Dịch lạnh như băng, “Cô ta nói gì?”

Linda nghẹn lời, chuyện này chị ấy cũng đâu biết? Chị ấy đang muốn tìm Vu Hiểu Huyên để dặn dò chuyện chụp hình chiều nay nhưng lại không thấy cô ấy đâu, đến khi chị ấy tìm được thì cô ấy đã thành ra như vậy rồi.

Hàn Dịch nhìn sang Tô Linh, cô ta liền chột dạ cúi đầu. Nếu để Hàn Dịch biết được những lời vừa rồi thì cô ta chắc chắn sẽ không được yên thân.

“Giám đốc Hàn, Tô Linh đã bị đánh ra nông nỗi này, cũng đã bị trách mắng rồi, chuyện này đến đây thì bỏ qua thôi.” Anna đành nói đỡ cho cô ta vài câu.

“Bỏ qua?” Hàn Dịch cười khẽ một tiếng, nhưng mấy người ở đây cũng không có ai nghĩ là anh ta đang có tâm trạng tốt, “Bỏ qua thế nào? Cô biết Vu Hiểu Huyên bây giờ có thể mang về cho công ty bao nhiêu lợi nhuận không? Bây giờ gương mặt của cô ấy thành ra thế này, ít nhất một tuần không thể tham gia bất cứ hoạt động gì. Cô có biết như thế sẽ tổn thất bao nhiêu không?”

Hàn Dịch chất vấn, thật ra thì mọi chuyện cũng không đến nỗi như anh ta nói. Tuy Vu Hiểu Huyên bây giờ thật sự là gà cưng của Thánh Huyên, nhưng giá trị thương mại của cô ấy cũng chưa đến mức như Hàn Dịch nói, cho dù không hoạt động một tuần cũng không thể gây ra được bao nhiêu tổn thất, cùng lắm chỉ là dời ngày chụp hình chiều nay mà thôi.

Mấy người ở đây cũng không phải ngu ngốc nên dĩ nhiên đều hiểu anh ta đang bênh vực Vu Hiểu Huyên. Gương mặt Tô Linh méo mó, lời của Hàn Dịch rõ ràng là có ý nói cô ta hoàn toàn không có giá trị thương mại.

“Giám đốc Hàn.” Tô Linh mở miệng.

Có điều Hàn Dịch không để cô ta nói hết câu đã cắt lời cô ta. Anh ta lạnh lùng nhìn thoáng qua cô ta, sau đó nhìn sang Anna, “Tính tình của Tô Linh quá ngang ngược, cần phải được rèn luyện. Bao giờ cô ta sửa được thì hẵng nhận hợp đồng mới, không thể để người khác cảm thấy nghệ sĩ của Thánh Huyên chúng ta có tố chất kém được.”

Ý anh ta là muốn đóng băng Tô Linh đây mà! Anna tái mặt, mắt hơi tối sầm lại, nhưng cô ấy cũng không cãi lời, chỉ gật đầu nói, “Tôi biết rồi, thưa Giám đốc Hàn.”

“Giám đốc Hàn, anh không thể đối xử với tôi như thế. Anh không thể vì Vu Hiểu Huyên là người phụ nữ của anh mà thiên vị cô ta.” Tô Linh không phục, nếu hủy hợp đồng thì cùng lắm cô ta sẽ đầu quân sang công ty khác. Với bản lĩnh của cô ta thì sớm muộn gì cũng có ngày ngóc đầu lên được. Nhưng nếu bị đóng băng...

Hàn Dịch hừ lạnh, “Vu Hiểu Huyên có phải là người phụ nữ của tôi hay không tôi không biết, chỉ biết nửa tiếng trước, có ai đó đã chạy đến trước mặt tôi tự tiến cử mình thôi.”

Nghe thấy câu này, ánh mắt của Anna nhìn Tô Linh cũng thay đổi. Bây giờ còn gì mà không rõ ràng nữa? Những người có mặt ở đây đều đã hiểu ra, Vu Hiểu Huyên nhìn Tô Linh, trong lòng hơi khó chịu.

Sắc mặt Tô Linh trắng bệch, cô ta không ngờ Hàn Dịch cứ như vậy mà vạch trần cô ta.

Hàn Dịch không nhìn cô ta nữa mà kéo tay Vu Hiểu Huyên, không hề để ý ánh mắt của mọi người mà bỏ đi.

Vu Hiểu Huyên theo sau Hàn Dịch đến phòng làm việc của anh ta. Cách bày trí trong phòng làm việc của anh ta cũng xa hoa như trong nhà anh ta vậy. Tuy rằng Vu Hiểu Huyên đến Thánh Huyên đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy tới đây.

“Ngồi xuống đi.” Hàn Dịch lạnh giọng nói, Vu Hiểu Huyên nhận ra tâm trạng của anh ta không được vui nên không dám làm trái, bèn ngồi xuống ghế sô-pha, cúi gằm mặt.

Hàn Dịch đi vào phòng nghỉ rồi nhanh chóng đi ra, trên tay cầm một hộp thuốc nhỏ và một túi chườm đá.

“Ngẩng đầu lên.”

Vu Hiểu Huyên nghe lời.

Vẻ mặt của Hàn Dịch rất khó coi. Nhìn những dấu vết xanh xanh tím tím trên mặt Vu Hiểu Huyên, tâm trạng của anh ta lại càng tệ hơn. Anh chỉ mới đi có nửa tiếng mà cô ấy đã khiến khuôn mặt mình thành ra thế này rồi.

“Bị đánh mà không biết đánh trả sao?” Hàn Dịch lấy cồn ra, khử trùng vết thương trên cổ Vu Hiểu Huyên. Vết cào trên mặt cô ấy mặc dù không chảy máu, nhưng trên cổ cô ấy lại rướm máu, thật sự trông rất chói mắt.

“Tôi có đánh trả mà.” Vu Hiểu Huyên lí nhí đáp, không thấy mặt Tô Linh còn nghiêm trọng hơn cô ấy sao?

Hàn Dịch tức đến bật cười, “Cô còn dám lý luận? Chưa thấy ai ngốc như cô, nói không lại người ta thì đánh nhau sao? Không biết động tay động chân là cách ngu ngốc nhất sao? Lại còn đánh nhau trước mặt mọi người, may mà đó là bãi đỗ xe dưới hầm, nếu ở bên ngoài thì hình tượng của cô còn giữ được hay sao?”

“Ái! Anh nhẹ tay một chút.” Bị cồn kích thích, Vu Hiểu Huyên khẽ kêu một tiếng.

“Bây giờ biết đau rồi sao? Lúc nãy còn đánh nhau cơ mà, cô đúng là anh dũng thật.” Hàn Dịch cười nhạo, nhưng động tác trên tay lại bất giác nhẹ hơn.

“Không ra tay thì cứ để cô ta mắng sao, tôi không làm được.”

Hàn Dịch thật muốn lau mạnh cồn lên vết thương để cô ấy phải ăn đau.

“Sau này nếu lại gặp phải tình huống như thế thì tuyệt đối không được đánh nhau trước mặt người khác, lại càng không được ra tay trước, làm vậy thì dù có lý cũng trở thành vô lý.”

“Vậy lẽ nào phải chịu đựng, mặc kệ sao?” Nếu thế thì cô tuyệt đối không làm được. Cô đâu phải là thánh mẫu Maria, sao người khác bắt nạt mình mà cô không thể bắt nạt lại.

“Đâu ai bắt cô phải chịu?” Hàn Dịch trợn mắt, thật sự không biết nói sao với chỉ số thông minh của cô gái này. Ai cũng nói nói chỉ số thông minh của con thường giống mẹ, vậy sau này con của anh ta phải làm sao?

Hàn Dịch rất lo lắng cho tương lai của con mình.

“Cô không biết có câu quân tử báo thù mười năm chưa muộn sao, cô có thể âm thầm làm nhiều việc cơ mà, tại sao phải để lộ nhược điểm trước mặt người khác? Cô có bị ngốc không hả?” Hàn Dịch dí tay lên trán cô ấy.

Vu Hiểu Huyên chu môi, vẻ mặt ấm ức, giọng điệu còn hơi làm nũng, “Tôi không nhịn được mà.”

Tim Hàn Dịch cũng mềm theo, anh ta thở dài một hơi, “Sau này nếu gặp chuyện như vậy thì phải gọi điện thoại nói với tôi, tôi sẽ giúp cô dạy dỗ bọn họ.”

“Không cần, tự tôi có thể giải quyết.” Vu Hiểu Huyên từ chối. Chuyện hôm nay cũng là vì anh ta mà ra, nếu như còn tìm anh ta giúp đỡ thì sau này thật sự sẽ không thể giải thích rõ được.

Hàn Dịch chịu thua, con bé chết tiệt này, nhận chút ý tốt của anh ta khó khăn đến vậy sao?

Hàn Dịch đưa túi chườm đá cho Vu Hiểu Huyên, “Đặt túi chườm đá lên đi. Mấy ngày tới cứ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.” Bộ dạng này quả thật không thể đi làm được.

Vu Hiểu Huyên cũng biết hình ảnh hiện tại của mình rất không ổn nên không cãi lại, xem như là chấp nhận đề nghị này, chỉ dè dặt nhìn Hàn Dịch, “Có trừ tiền lương không?”

“Không trừ.” Hàn Dịch tức giận, rõ ràng cuộc sống cũng không quá khó khăn cơ mà, sao cô gái này lại keo kiệt như thế chứ?

***

Lúc Thẩm Thanh Lan tỉnh dậy đã không thấy Phó Hoành Dật đâu, chỉ có một tờ giấy trên bàn ăn ghi bữa sáng đã được hâm nóng trong bếp.

Thẩm Thanh Lan mỉm cười, đi vào phòng bếp ăn sáng, sau đó xắn tay áo, quét dọn phòng ốc, giặt sạch quần áo của hai người.

Mặc dù đây là phòng dành cho một người ở nhưng diện tích cũng khá lớn. Trong phòng ngủ có một cái cửa sổ rất to, Thẩm Thanh Lan chống tay lên tay vịn, ngồi lên bệ cửa sổ, từ đây có thể quan sát được tình hình trên thao trường ở quân khu đằng xa.

Trong thao trường có rất nhiều binh lính đang huấn luyện, hô to khẩu lệnh “Một... hai... một…”, tiếng hô vang dội hùng hồn. Nhìn từ xa chỉ có thể thấy những mảng màu xanh biếc của quân phục, có lẽ là một đội ngũ đang diễn tập diễu hành.

Thẩm Thanh Lan co chân, tựa đầu lên đầu gối, lẳng lặng nhìn thao trường phía xa. Nếu không tính hồi bé thì đây là lần đầu tiên cô tới doanh trại quân đội. Lúc bà nội Thẩm còn sống, cô từng nghe bà nội kể ông nội ngày xưa thường ôm cô đến doanh trại quân đội, khoe khoang với các chiến hữu, nói cháu gái của mình đáng yêu cỡ nào, thông minh ra sao, dáng vẻ cứ như cháu gái của tôi là nhất trên đời, các ông ai cũng không bì được. Mấy chiến hữu của ông tức lắm, cực kỳ muốn vồ lấy ông. Chỉ là cháu gái thôi, ông đắc ý gì chứ? Hừ, ông đây trở về sẽ bảo con trai sinh cháu gái, thông minh hơn, đáng yêu hơn cháu gái ông, cho ông tức chết.

Thẩm Thanh Lan nghĩ nếu cô lớn lên ở nhà họ Thẩm, liệu có phải lúc này cô cũng là một trong những người mặc quân phục xanh biếc kia không?

Ở trụ sở huấn luyện ma quỷ chừng ấy năm, thật ra ký ức khi còn bé của cô đã rất mơ hồ, thứ duy nhất cô nhớ rõ chính là hình ảnh của ông nội và ba trong bộ quân trang xanh biếc...

Thẩm Thanh Lan ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn về hướng đó thật lâu, suy nghĩ miên man, khi thì là tình cảnh bị huấn luyện trong căn cứ, lúc lại là cảnh vật lộn với dã thú trong rừng rậm nguyên thủy, cũng có khi là cảnh tượng trong vùng biển mênh mông, cô suýt bị cá mập nuốt chửng, còn cả hình ảnh máu tươi bắn đầy lên mặt, lúc lại là ánh mắt Phó Hoành Dật dịu dàng nhìn cô, rồi lại là cảnh cô và Phó Hoành Dật bốn mắt nhìn nhau trong khu rừng nhiệt đới hôm ấy.

Cô vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng vẽ lên tấm kính cửa sổ, nếu nhìn kỹ thì sẽ nhận ra cô đang vẽ một dáng người giống Phó Hoành Dật y như đúc.

Thẩm Thanh Lan khẽ thở dài một hơi. Phó Hoành Dật, nếu anh biết được quá khứ của em, anh sẽ làm thế nào?

Phó Hoành Dật lúc này đang huấn luyện binh sĩ, vẻ mặt anh rất nghiêm túc. Nhưng Mục Liên Thành quá hiểu rõ anh, nên vừa liếc mắt một cái đã nhận thấy anh thật ra không yên lòng. Anh ta lắc đầu, quả nhiên là đàn ông đã có gia đình, mối bận tâm trong lòng cũng không giống trước nữa.

“Đội trưởng.” Mục Liên Thành chào theo nghi thức quân đội, hô to một tiếng.

Phó Hoành Dật hoàn hồn, lạnh lùng nhìn anh ta. Mục Liên Thành cười ha ha, tiến lên một bước, “Đội trưởng, tôi nghe nói chị dâu tới, trưa nay gọi chị dâu xuống cùng ăn một bữa cơm đi, lát nữa tôi sẽ bảo sư phụ Tưởng ở căn tin A nấu cho chúng ta một suất đặc biệt.”

Tay nghề của sư phụ Tưởng ở căn tin A là tuyệt nhất, đặc biệt là món thịt kho tàu, quả thực ngon không chịu nổi. Nhưng một tuần ông ấy chỉ nấu một lần, còn phải dựa vào khen thưởng mới được ăn, anh ta đã hơn một tuần không được ăn món đó rồi.

Phó Hoành Dật cũng đang muốn ăn cơm trưa cùng Thẩm Thanh Lan liền đồng ý. Lần này, ngoài Mục Liên Thành ra còn có ba đội viên khác đến quân khu làm huấn luyện viên như anh, Mục Liên Thành bèn rủ luôn cả mấy người họ.

“Không thể bỏ buổi huấn luyện giữa trưa được, thể lực của nhóm này quá yếu, hai tuần tới tập trung nâng cao thể lực cho họ, nếu không tăng...” Phó Hoành Dật nhìn Mục Liên Thành với ánh mắt đầy ẩn ý.

Mục Liên Thành quá quen thuộc với ánh mắt này, liền rùng mình một cái, “Đội trưởng yên tâm, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Lần tuyển chọn này là muốn chọn tân binh cho bộ đội đặc chủng, do vậy đương nhiên năng lực ở mọi khía cạnh đều không thể quá tệ. Mục Liên Thành cũng biết điều này, càng hiểu rõ tầm quan trọng của thể lực. Anh ta nghiêm túc cầm còi thổi một tiếng.

“Tất cả tập hợp, mang vật nặng chạy việt dã năm km, mang vũ khí bơi năm km.”

Phó Hoành Dật đứng quan sát một lúc, xác nhận không có vấn đề gì mới trở về phòng làm việc, bật máy tính lên bắt đầu viết báo cáo. Trên bàn anh bày đầy tài liệu, tất cả đều là về đợt huấn luyện tuyển chọn tân binh lần này.

Viết kế hoạch huấn luyện mới xong, Phó Hoành Dật cầm điện thoại lên gọi cho Thẩm Thanh Lan. Trong quân khu có thiết bị gây nhiễu sóng, nhưng khu nhà ở tập thể và khu nhà ở dành cho người thân lại không có.

Lúc điện thoại bàn trong nhà vang lên, Thẩm Thanh Lan vẫn chưa kịp hoàn hồn. Suy cho cùng thì từ sau khi có điện thoại di động, cô thật sự rất ít khi dùng máy bàn. Cô bắt máy, quả nhiên là Phó Hoành Dật.

“Buổi trưa đám Mục Liên Thành muốn ăn một bữa cơm với chúng ta, em thấy thế nào?” Phó Hoành Dật hỏi ý kiến của Thẩm Thanh Lan. Nếu cô không đồng ý, anh chắc chắn sẽ không miễn cưỡng cô.

“Được, ăn ở đâu ạ? Có cần đi ra ngoài không?”

“Không cần, ở căn tin A thôi. Ra khỏi khu nhà ở dành cho người thân, đi về hướng chín giờ khoảng năm trăm mét, tầng hai.” Phó Hoành Dật chỉ đường cho cô.

Thẩm Thanh Lan hình dung một lần là nhớ, “Em biết rồi, đến ngay bây giờ sao?” Cô nhìn đồng hồ treo trên tường, bây giờ vẫn còn hơi sớm.

“Không vội, qua một hai tiếng nữa rồi đi cũng chưa muộn. Em ăn sáng chưa?” Phó Hoành Dật không quên hỏi thăm cô, sợ cô đói bụng.

“Em ăn rồi.”

“Ở nhà một mình có buồn không?”

“Vẫn ổn.” Thật ra cô đã quá quen với việc chờ đợi một người.

Phó Hoành Dật biết Thẩm Thanh Lan thích đọc sách, bèn nói, “Trên bàn ở trong phòng ngủ có mấy cuốn sách, em thấy không?”

“Thấy rồi, em vừa mới đọc.”

Hai người trò chuyện câu được câu chăng, đều là mấy chuyện vặt vãnh rất tẻ nhạt, nhưng cả hai lại hoàn toàn không cảm thấy nhàm chán. Thẩm Thanh Lan thậm chí còn rất thích bầu không khí ấm áp nhẹ nhàng thế này.

Trò chuyện với Phó Hoành Dật được nửa tiếng, cô mới cúp điện thoại.

Thẩm Thanh Lan nhìn sang bàn đọc sách, quả nhiên có mấy cuốn sách ở đó. Cô cũng không để tâm lắm, cầm lấy một quyển lật tới lật lui, đều là mấy quyển tạp chí địa lí hoặc tiểu thuyết suy luận, còn có một quyển sách về quân sự.

Thẩm Thanh Lan cầm quyển sách quân sự lên, lật vài trang, cảm thấy cũng rất thú vị nên chuyển một cái ghế ra ban công, yên lặng ngồi đọc.

Mãi đến khi Phó Hoành Dật gọi về lần nữa, cô mới nhận ra đã sắp đến giờ, “Em đi ngay đây.”

“Không vội, vẫn còn sớm, em đi từ từ là được rồi.”

Thẩm Thanh Lan cúp điện thoại, mặc áo khoác vào, sau đó mới đi ra khỏi khu nhà dành cho người thân, lúc xuống tầng lại gặp chị Chương, “Em dâu, em đi đâu vậy?”

Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Hoành Dật gọi em đến căn tin ăn cơm.”

“Ôi, đến căn tin cái gì chứ? Đến nhà chị ăn đi, căn tin toàn làm cơm tập thể, sao ngon bằng cơm nhà mình nấu được? Đúng lúc trưa nay anh Chương của em không về ăn, một mình chị ăn cũng buồn.”

“Hoành Dật nói muốn để em và các anh em của anh ấy gặp nhau một lần ạ.” Thẩm Thanh Lan hơi khó xử.

Chị Chương nở nụ cười, “Vậy được rồi, em đi đi, hôm nào lại đến nhà chị ăn nhé.”

“Cảm ơn chị dâu.”

“Không cần khách sáo như vậy, thường xuyên đến chơi nhé.” Chị Chương lên tầng, còn Thẩm Thanh Lan tiếp tục đi về phía căn tin A.

Trong quân khu bỗng nhiên xuất hiện một gương mặt lạ lẫm, lại xinh đẹp như vậy, dĩ nhiên là sẽ thu hút vô số ánh mắt. Nhưng trong những ánh mắt này mang theo sự tán thưởng nhiều hơn chứ không hề có chút ý đồ nào, đến nỗi một người luôn lạnh mặt như Thẩm Thanh Lan bị ngợp trong những ánh mắt như vậy mà tâm trạng vẫn thả lỏng. Chẳng trách Phó Hoành Dật lại thích quân đội đến thế, cô nghĩ nếu là mình thì chắc chắn cũng sẽ rất thích.

Đáy mắt cô hơi tối lại, có chút tiếc nuối, kiếp này chắc là không thể nào rồi.

“Đang nghĩ gì thế, đi đường cũng không chuyên tâm.” Phó Hoành Dật đã nhìn thấy Thẩm Thanh Lan từ xa, thấy Thẩm Thanh Lan sắp đụng vào một cái cây to thì bất đắc dĩ lên tiếng.

Thẩm Thanh Lan hoàn hồn, thấy Phó Hoành Dật, dĩ nhiên cũng nhìn thấy cây đại thụ kia. Cô sờ mũi, “Không có gì, đang suy nghĩ xem không biết gần đây có cửa hàng văn phòng phẩm nào không, em muốn mua một số dụng cụ vẽ.”

Lần này cô tới vốn không định ở lại lâu nên không mang theo mấy thứ này, bây giờ nghĩ lại, đúng là thất sách.

“Sau khi ăn cơm xong anh sẽ cùng em về nhà mua.” Cách đây ba cây số có một cửa hàng, nhưng chỉ là cửa hàng văn phòng phẩm nhỏ, chuyên bán dụng cụ học tập. Muốn mua mấy dụng cụ chuyên nghiệp như Thẩm Thanh Lan thì e rằng phải vào nội thành.

“Không làm lỡ việc của anh chứ?”

“Không sao đâu, để lát nữa anh xin nghỉ là được” Chút chuyện này tất nhiên là anh vẫn có quyền.

Đọc truyện chữ Full