DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 208: Sở vân dung nằm viện

Chân Điền Thúy Phương run lẩy bẩy, thấy máu trên đất không ngừng lan ra thì hoảng hốt, vậy mà còn không quên an ủi con trai, “Không đâu, nó không sao đâu, con cũng sẽ không có chuyện gì. Nếu cảnh sát tới, thì mẹ sẽ nói là mẹ làm, không liên quan gì tới con.”

Cuối cùng, Lý Đại Đầu đánh liều bước lên dò xét hơi thở của Thẩm Hi Đồng, thấy cô ta còn thở, ông ta lập tức ngồi bệt xuống đất, nói: “Nó còn sống, mau gọi cấp cứu.”

Lý Dũng ngay lập tức hoàn hồn, biết cô ta không chết thì vui vẻ nói: “Mẹ, chị ta không chết, con không cần ngồi tù.”

Điền Thúy Phương cũng thở dài một hơi, nếu làm người chết thì cả nhà ba người họ xong đời rồi.

Kim Ân Hi nghe tin Thẩm Hi Đồng vào bệnh viện, có người nói toàn thân cô ta đều là máu, hình như là tự sát. Ai bảo mấy ngày nay Thẩm Hi Đồng là mục tiêu trọng điểm của truyền thông chứ, cô ta cũng không tốt số như Thẩm Thanh Lan, nếu có chuyện gì thì đã có người đến chỗ phóng viên chào hỏi trước.

“Ha ha…” Kim Ân Hi cười nhạt, nói Thẩm Hi Đồng tự sát, có chết cô cũng không tin. “Sao cô ta lại vào bệnh viện rồi? Không phải là thổi phồng lên đấy chứ?”

Kim Ân Hi không thể không nghi ngờ được, người phụ nữ này vừa có scandal là vào viện nằm rồi, không phải là chơi trò đồng cảm đấy chứ?

Sicily nhai kẹo cao su, “Mặc kệ cô ta có làm gì đi nữa thì với thanh danh tồi tệ của cô ta bây giờ thì rất khó mà tẩy trắng được.” Không chừng người ta còn nghĩ rằng lần vào viện này của cô ta là có ý đồ gì đó.

Sicily hiểu rất rõ bọn phóng viên, vì cô ấy là người mẫu tầm cỡ quốc tế, sống dưới mắt bọn phóng viên là chuyện cơm bữa.

Sicily đã đoán đúng, tin tức mới vừa truyền ra là trên mạng đã có những lời mắng nhiếc, phần lớn đều nói Thẩm Hi Đồng dối trá, độc ác, ngay cả bản thân mình cũng ra tay được.

Thẩm Hi Đồng còn đang hôn mê do mất máu quá nhiều, tạm thời còn chưa tỉnh lại, nên không biết dân cư mạng đã ghét nay lại càng ghét cô ta hơn.

Thậm chí còn có antifan cải trang tới bệnh viện ném cà chua và rau quả thối vào Thẩm Hi Đồng.

Điền Thúy Phương ở phòng bệnh chăm sóc Thẩm Hi Đồng. Biết Thẩm Hi Đồng đã không sao, Lý Đại Đầu và Lý Dũng liền trở về tìm giấy tờ của ngôi nhà, nhưng lật tung cả căn nhà lên, lục tìm từng ngóc ngách lên cũng không thấy.

“Ba, không có.” Lý Dũng ngồi trên ghế sô-pha, mệt chết cậu ta rồi. Cái con Thẩm Hi Đồng chết bầm này giấu giấy tờ kỹ thật đấy, cậu ta tìm mãi mà không thấy, nhưng lại tìm được vài món trang sức, nếu bán chắc cũng được mấy vạn đồng.

Lý Đại Đầu hút thuốc, gương mặt buồn bực, “Đợi nó tỉnh lại rồi hỏi, con nói với cô gái kia, bảo nó đợi vài ngày đi, chắc chắn sẽ có nhà cho hai đứa kết hôn.”

Trước đó, Lý Đại Đầu nói Lý Dũng làm con gái người ta to bụng, không phải để gạt Thẩm Hi Đồng, mà thật sự đúng là có chuyện như vậy. Cô gái đó nói, nếu muốn đứa bé trong bụng cô ta thì phải mua nhà rồi cưới cô ta. Nếu không… cô ta sẽ phá thai, rồi chia tay Lý Dũng.

Lý Đại Đầu lớn tuổi rồi nên cũng giống như những ông bà lão khác, ao ước có thời gian chơi đùa với con cháu. Mà ông ta cũng chỉ có một đứa con trai là Lý Dũng, tất nhiên là không thể để mất đứa cháu đầu tiên được. Huống hồ, cô gái đó rất xinh đẹp, chắc chắn sẽ sinh ra một đứa cháu đáng yêu.

Khó khăn lắm mới có người chịu gả cho con trai ông ta, dù thế nào thì Lý Đại Đầu cũng sẽ không bỏ cuộc.

Thật ra Lý Dũng cũng không quan tâm đứa con trong bụng cô gái đó lắm, cậu ta thật sự thích cô gái đó nên mới đòi kết hôn. Nếu có thể thì cậu ta thật sự không muốn chia tay.

“Con biết rồi, ba, con ra ngoài một lát.” Lý Dũng đang giữ vài món trang sức của Thẩm Hi Đồng, nóng lòng muốn ra ngoài đổi thành tiền.

Lý Đại Đầu xua tay, ông ta còn đang suy nghĩ làm sao để lấy được căn nhà này từ tay Thẩm Hi Đồng.

***

Khi Thẩm Thanh Lan biết được, thấy tình hình này thì cũng chỉ nở nụ cười nhạt, không ngờ chuyện phát triển thuận lợi hơn nhiều so với dự đoán của cô. Cô gọi điện thoại cho Kim Ân Hi.

“An, cậu về rồi sao?”

“Chưa về, video và đoạn ghi âm trên mạng là cậu đăng?” Thẩm Thanh Lan hỏi với giọng điệu chắc chắn.

Kim Ân Hi cười ha ha, “An, cũng chỉ có cậu hiểu tớ. Nhưng mà người khơi mào mọi chuyện không phải là tớ, tớ chỉ có đăng video và đoạn ghi âm lên mạng mà thôi.”

Thẩm Thanh Lan biết cô ấy làm vậy là vì mình, nên cũng không nói gì nữa, chỉ hỏi một chuyện khác, “Người phụ nữ kia vẫn chưa xuất hiện sao?”

Kim Ân Hi biết cô hỏi về ai, sắc mặt trầm xuống, nhìn Sicily một cái, “Không thấy nữa. Hình như từ sau lần đó là không thấy cô ta xuất hiện ở thủ đô nữa. An à, tớ luôn cảm thấy không yên lòng.”

Sicily cũng thu lại nụ cười trên mặt, chuyện này là bóng ma trong lòng bọn họ, chỉ cần một ngày chưa xác định được người kia còn sống hay không, thì sẽ không có ngày nào bọn họ thật sự được yên lòng.

“Mặc kệ mối quan hệ giữa người phụ nữ đó và người kia là gì, nếu mục tiêu của hắn là tớ, thì hắn nhất định sẽ xuất hiện, chúng ta đừng quá khẩn trương, chuyện gì tới rồi sẽ tới thôi.” Thẩm Thanh Lan bình tĩnh nói.

“Chuyện gì tới sẽ tới là sao?” Phó Hoành Dật vào cửa liền nghe được câu này, thuận miệng hỏi một tiếng. Thẩm Thanh Lan tắt điện thoại, cười nói, “Sao hôm nay về sớm vậy?”

“Tối nay có khảo hạch, anh về nói trước với em một tiếng.”

“Vâng.” Thẩm Thanh Lan gật đầu, cô chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện công việc của Phó Hoành Dật. Phó Hoành Dật nhìn cô, hỏi: “Không có gì muốn nói với anh sao?”

Thẩm Thanh Lan mờ mịt không hiểu ra sao, “Nói cái gì?”

Phó Hoành Dật cười khẽ, “Chiến tích anh hùng của em truyền hơn nửa quân khu rồi.”

Nghe anh nói như vậy, là Thẩm Thanh Lan đã biết chuyện gì rồi. Ba ngày trước, Triệu Nguy khiêu chiến với cô, cô hẹn lại ba ngày sau. Kết quả, hôm nay cô xuống căn tin ăn cơm, vừa ra khỏi cửa căn tin đã bị Triệu Nguy chặn lại.

Mặt Triệu Nguy không có chút biểu cảm nào, nhìn Thẩm Thanh Lan, nói: “Cô hẹn ba ngày sau, hôm nay là ngày thứ ba rồi.”

Hôm nay, chị Chương và Thẩm Thanh Lan cùng nhau ăn cơm trưa. Chị Chương nhỏ giọng hỏi Thẩm Thanh Lan: “Cậu ta là ai vậy? Ba ngày gì thế?”

Thẩm Thanh Lan tất nhiên không quên cái hẹn với Triệu Nguy, nhưng cô không ngờ người này nóng vội như vậy. Cố Dương và Cố Khải đi sau cậu ta, thấy Thẩm Thanh Lan thì chạy tới, “Chị dâu, thằng nhóc này thích bị ngược, chị hãy hành hạ nó đi.”

Lần trước, nghe Thẩm Thanh Lan dạy dỗ một trận. Cố Dương đã suy nghĩ thật kỹ, cộng thêm những lời trước đó của Phó Hoành Dật, làm cho cậu ta cảm thấy mình sống quá lông bông rồi. Cho nên mấy ngày nay, Cố Dương bỗng nhiên rất cố gắng phấn đấu. Thời gian này, cậu ta đều luyện tập cùng Cố Khải, nhưng hôm nay có trò hay để xem, cậu ta không nhịn được mà chạy tới.

“Chị dâu.” Cố Khải gọi một tiếng, Thẩm Thanh Lan nhìn lại anh ta, thấy trên mặt anh ta có vết bầm, nhưng không nặng như Cố Dương bị đánh thành đầu heo. Cô như cười như không nhìn lướt qua Cố Dương. Cố Dương cười khan một tiếng, nhìn bề ngoài thì vết thương khoa trương như vậy, nhưng thật ra cũng không có gì nghiêm trọng.

“Muốn so tài với tôi?” Thẩm Thanh Lan dùng từ “so tài“.

Triệu Nguy gật đầu, “Chính cô nói mà.” Trong ba ngày này, cậu ta đã biết Thẩm Thanh Lan là vợ của Phó Hoành Dật, nhưng điều đó không thể làm thay đổi quyết tâm so tài với Thẩm Thanh Lan của cậu ta.

“Bây giờ?”

Triệu Nguy tiếp tục gật đầu.

Đúng là một người mê võ, Thẩm Thanh Lan bật cười, nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó chỉ vào một cái sân ở cách đó không xa, “Đến đó đi.” Bây giờ là giờ ăn trưa, trong thao trường không có nhiều người, mà không gian lại rộng, nên dễ đánh nhau hơn.

Có điều, Thẩm Thanh Lan không ngờ lại có nhiều người đến xem như vậy. Sau lưng cô là cả một biển người, còn có những người nghe tin đang chạy tới.

“Em muốn so tài với cậu ta sao?” Chị Chương lo lắng đi theo Thẩm Thanh Lan, nhìn người đàn ông to con phía trước, nhẹ giọng hỏi.

Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Vâng, nếu đã đồng ý thì phải thực hiện.”

Chị Chương nhìn thân hình mảnh mai của Thẩm Thanh Lan, rồi nhìn thân hình vạm vỡ của Triệu Nguy, thì càng lo lắng hơn, “Em à, hay là thôi, đừng so tài nữa, trong quân doanh toàn là đàn ông thô lỗ, không biết nặng nhẹ gì đâu.”

“Chị dâu đừng lo lắng, em nắm chắc mà.”

Bọn Cố Dương nghe chị Chương nói như thế, thì cười tủm tỉm, “Chị dâu này yên tâm đi, chị dâu của bọn tôi rất lợi hại, một đánh năm cũng không có vấn đề gì.”

Chị Chương không có ý kiến về lời nói của Cố Dương, chỉ cảm thấy Thẩm Thanh Lan quá tự tin rồi. Tuy cô là con gái nhà họ Thẩm, có chút bản lĩnh, nhưng dù sao cô cũng đang ở trong quân doanh, người có bản lĩnh giỏi không ít. Hơn nữa, chàng trai này đã không quan tâm đến việc cô là con gái mà khiêu chiến, thì có thể thấy cậu ta là một người làm việc không có nguyên tắc.

Mặc dù trong quân doanh không phân biệt nam nữ, nhưng Thẩm Thanh Lan không phải là quân nhân, cô chỉ là người nhà của quân nhân mà thôi.

Đến thao trường, Thẩm Thanh Lan thấy đám người vây xem thì hơi đau đầu. Chọn nơi này là vì ít người, vậy mà bây giờ…

Triệu Nguy không quan tâm tới cái nhìn của người khác, mà hỏi: “Bây giờ có thể bắt đầu chưa?”

“Có thể.” Thẩm Thanh Lan đứng tùy ý trong thao trường, nhưng người trong nghề nhìn vào là thấy ngay trong dáng đứng tùy ý đó, là cả một tư thế đang trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, không chút sơ hở.

Mọi người vốn đến để xem náo nhiệt, bây giờ lại nhìn thấu điểm này, trong mắt mọi người lập tức lóe lên tia dò xét, nhìn kỹ còn có hứng thú.

Sắc mặt Triệu Nguy nghiêm túc, hai tay siết lại, dùng cách trực diện đánh thẳng về phía Thẩm Thanh Lan, cô hơi nghiêng người né tránh, một tay trong nháy mắt bắt lấy cổ tay của cậu ta, còn tay kia đấm mạnh vào bụng dưới của cậu ta.

Triệu Nguy theo bản năng lui về sau hai bước, nhỏ giọng ho khan vài tiếng. Thẩm Thanh Lan ra tay rất nặng, cú đấm vừa rồi làm cậu ta có cảm giác các cơ quan nội tạng trong bụng mình như bị lệch đi.

Vậy mà, mắt Triệu Nguy càng ngày càng sáng, vô cùng hưng phấn nhìn Thẩm Thanh Lan, có không ít người có thể áp đảo cậu ta, nhưng trong đó chưa có ai là một người phụ nữ nhìn có vẻ yếu đuối như Thẩm Thanh Lan cả.

Quả nhiên, thằng nhóc Cố Dương không lừa cậu ta, người phụ nữ này rất lợi hại.

Triệu Nguy lại một lần nữa hướng về phía Thẩm Thanh Lan. Nhưng lần này, cậu ta không đánh trực diện Thẩm Thanh Lan, mà là đánh vào vai cô. Nếu bị trúng một đấm này, thì vai Thẩm Thanh Lan nhất định chỉ có thể bị gãy.

Mọi người đều cho rằng Thẩm Thanh Lan sẽ né tránh, nhưng cô vẫn đứng đó không nhúc nhích.

“Chị dâu cẩn thận!” Cố Dương hoảng sợ hô lên, hai tay bên hông siết chặt thành nắm đấm, rất sợ Thẩm Thanh Lan xảy ra chuyện.

Thẩm Thanh Lan giơ tay bắt lấy nắm đấm của Triệu Nguy, rõ ràng là một bàn tay mảnh khảnh nhưng lại tràn đầy sức lực, Triệu Nguy không tiến thêm được một phân nào.

Thẩm Thanh Lan kéo nắm đấm của Triệu Nguy về phía mình, thuận thế xoay một cái, ném cậu ta qua vai, rầm một tiếng, Triệu Nguy bị quăng xuống đất. Dù chỉ là người đứng xem, nhưng ai cũng cảm thấy đau thay cậu ta. Người phụ nữ này quá mạnh mẽ rồi.

Mọi người lập tức thay đổi cái nhìn đối với Thẩm Thanh Lan. Yếu đuối gì chứ? Người phụ nữ này còn mạnh hơn cả đám nữ binh bên cạnh.

“Nữa không?” Thẩm Thanh Lan nhàn nhạt hỏi.

Triệu Nguy từ dưới đất đứng lên, hưng phấn nói: “Tiếp tục!”

Mọi người câm nín, người này rõ ràng là thích bị ngược mà, càng đánh càng hăng. Quả nhiên, người bình thường không tài nào hiểu được thế giới của người điên.

Thẩm Thanh Lan thấy không vấn đề gì cả, nhún nhún vai, ánh mắt thay đổi, lần này là chủ động tấn công, tay nắm lại đánh thẳng vào Triệu Nguy. Triệu Nguy theo bản năng giơ tay ra cản, ai ngờ nắm đấm kia đi tới được phân nửa thì chệch xuống bụng cậu ta.

Lại nữa rồi! Triệu Nguy cắn răng, một cú vừa rồi như muốn đánh lệch hết lục phủ ngũ tạng trong bụng cậu ta, lần này không thể tiếp tục chịu đòn được, cậu ta liên tục lùi ra sau. Hai người nhanh chóng tung chiêu, Thẩm Thanh Lan tìm được cơ hội, dứt khoát gạt chân một cái, Triệu Nguy lại một lần nữa nằm trên mặt đất, hét thảm một tiếng.

“Còn tiếp tục?” Thẩm Thanh Lan từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt không chút cảm xúc.

Triệu Nguy đứng lên, cắn răng nói: “Tiếp tục!”

Chẳng biết từ lúc nào mà người vây xem càng ngày càng nhiều, ngay cả một vài sĩ quan cũng tới đây, vốn định tới để giải tán đám đông, nhưng đến khi thấy rõ tình hình, thì bọn cũng giống như mọi người, đứng ở một bên quan sát.

Triệu Nguy tiếp tục bị Thẩm Thanh Lan ngược, nhưng tất cả mọi người đều nhìn ra cô không dùng toàn lực, mặc dù đang đánh nhau cùng Triệu Nguy, nhưng lại giống như là cô đang rèn luyện cho cậu ta hơn.

Có một vài quân nhân biết Thẩm Thanh Lan, vì trong khoảng thời gian này, Thẩm Thanh Lan thường xuyên xuất hiện ở căn tin cùng Phó Hoành Dật. Có rất nhiều người đã gặp cô, cũng biết thân phận của cô.

“Không ngờ đội trưởng Phó lại cưới một người vợ dũng mãnh như vậy.” Một cậu nhóc cảm thán.

“Cũng chỉ có mình đội trưởng Phó chịu được người phụ nữ như vậy.” Một tên lính khác nhỏ giọng cảm thán với đồng chí của mình. Nếu lấy một người phụ nữ như thế này về nhà, mà gia đình có mâu thuẫn gì đó, xảy ra đánh nhau, thì chắc chắn là người đàn ông đơn phương bị đánh rồi.

Cố Dương và Cố Khải nhìn Triệu Nguy bị Thẩm Thanh Lan ngược thì vô cùng hưng phấn, đồng thời cũng rất kiêu ngạo. Nhất là Cố Khải, ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Lan giống y như fan ruột.

Bên này, mọi người nhỏ giọng thảo luận. Bên kia, trận đấu giữa sân đã kết thúc. Triệu Nguy nằm trên mặt đất, che ngực ho khan kịch liệt. Cú đạp cuối cùng này rất đau, trên đầu cậu ta đổ đầy mồ hôi, sức lực cả người bị rút sạch.

Trái lại, trên người Thẩm Thanh Lan vẫn còn sạch sẽ khoan khoái, ngay cả nhịp thở cũng không thay đổi.

“Tiếp nữa không?” Thẩm Thanh Lan hỏi lần nữa.

Triệu Nguy rất muốn nói tiếp tục, nhưng cậu ta lại không bò dậy nổi. Tuy cậu ta đã đuối, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, nhìn Thẩm Thanh Lan như nhìn thấy bảo bối, “Hôm nay tôi thua.”

Triệu Nguy giùng giằng từ dưới đất bò dậy, cậu ta biết Thẩm Thanh Lan không dùng hết toàn lực, nếu người phụ nữ này mà dùng hết toàn lực, thì ngay cả một chiêu cậu ta cũng không đỡ nổi.

“Sau này tôi có thể tìm cô so tài nữa không?” Trên khuôn mặt thật thà của Triệu Nguy xuất hiện vẻ hưng phấn, trong mắt đều là mong chờ.

Mọi người im lặng, bị hành đến nghiện luôn rồi à?

“Tôi không có thời gian, hơn nữa, tôi sắp rời khỏi đây rồi.” Thẩm Thanh Lan nói thật. Cô không phải binh lính ở nơi này, mà cô chỉ là người nhà, lần sau có đến thăm Phó Hoành Dật, thì chỉ đến thăm thôi, chứ không ở lại đây nữa.

Triệu Nguy rất tiếc nuối, tuy cả quá trình so tài với Thẩm Thanh Lan là cả quá trình bị ngược, nhưng lại rất gây nghiện, vì cô ra tay có chừng mực. Hơn nữa, từ cô, Triệu Nguy có thể tự mình phát hiện sơ hở của bản thân, đây mới là điều làm cậu ta hưng phấn nhất.

“Hôm nay cám ơn cô.” Triệu Nguy chân thành nói cảm ơn.

Trong mắt Thẩm Thanh Lan hiện ý cười, người này không ngốc. Lần so tài này, cô thật sự có ý rèn luyện cho Triệu Nguy, bởi vì cái tính cố chấp của cậu ta, rất giống với người nào đó. Tiếc là, người đó đã…

Nghĩ đến người kia, ánh mắt Thẩm Thanh Lan có nét bi thương.

“Không ngờ em lợi hại như vậy.” Chị Chương còn chưa hoàn hồn khi thấy Thẩm Thanh Lan đơn phương ngược một người đàn ông cao 1m8.

Thẩm Thanh Lan hơi cong môi, “Lúc ở nhà, ông nội từng dạy võ phòng thân cho em một thời gian.” Cô lấy Thẩm lão gia ra làm cớ.

Chị Chương cảm thán, “Hoành Dật thật là có phúc khi cưới được một người vợ ưu tú như em.”

Thẩm Thanh Lan hơi cúi đầu, cô không biết phải tiếp lời như thế nào.

Tin tức Triệu Nguy khiêu chiến Thẩm Thanh Lan, sau đó đơn phương chịu ngược truyền khắp quân doanh. Tất nhiên là Phó Hoành Dật cũng nghe được, nên lúc về mới hỏi cô.

Thẩm Thanh Lan hoàn hồn, nhỏ giọng giải thích, “Là cậu ta tìm em trước.” Cô không nói là do Cố Dương tìm phiền phức cho cô.

Cho dù cô không nói, thì Phó Hoành Dật sẽ không biết sao? Anh thầm hừ lạnh, sau này sẽ tính sổ với Cố Dương.

“Anh biết mà. Có điều, em đã khỏe chưa?” Phó Hoành Dật có chút lo lắng, anh nhớ cô vẫn chưa hết kỳ.

“Không sao cả.” Thẩm Thanh Lan trả lời, đối với cô mà nói, chút xíu thế này không phải là vấn đề.

“Em đấy, sau này chú ý một chút. Nếu vẫn còn có người tới làm phiền em, thì hãy nói với anh, để anh dạy bọn họ cái gì gọi là cận chiến.” Phó Hoành Dật nói với giọng điệu nước chảy mây trôi.

Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Đừng dùng việc công báo thù riêng.”

Phó Hoành Dật cười cười không nói, thay xong đồ liền đi. Mấy ngày nay, công việc của anh rất nhiều, có thể trở về nhìn Thẩm Thanh Lan là đã rút bớt thời gian để ra ngoài rồi.

Sau khi Phó Hoành Dật đi, cửa nhà bị gõ lần nữa. Thẩm Thanh Lan đi ra mở cửa, bên ngoài là Cố Dương và Cố Khải.

Thẩm Thanh Lan nhướng mày, “Có việc gì sao?”

Cố Dương cười ha ha, “Chị dâu, bọn tôi có thể vào trong không?”

Thẩm Thanh Lan nghiêng người để cho hai anh em bọn họ vào. Ngồi trên ghế sô-pha Thẩm Thanh Lan hỏi: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

“Ha ha, chị dâu, chị biết bọn tôi tới tìm chị, chứ không phải tới tìm anh sao?”

Cái này cần phải hỏi sao? Nếu muốn tìm Phó Hoành Dật, thì đâu tới vào giờ này.

“Chị dâu, bọn tôi muốn xin chị dạy chúng tôi cận chiến.” Cố Khải đi thẳng vào vấn đề.

Thẩm Thanh Lan nhướng mày.

Cố Khải tiếp tục nói, “Kỹ thuật cận chiến của tôi và Cố Dương quá kém, nên muốn xin chị dâu dạy bọn tôi.”

“Đúng vậy, chị dâu. Chị cũng biết yêu cầu của ông ngoại với bọn tôi rồi đấy. Nếu nửa năm sau mà không đạt được thành tích tốt, thì bọn tôi không thể tự mình lựa chọn đi hay ở.”

“Tôi nhớ hai anh có huấn luyện viên dạy cận chiến rồi mà. Hơn nữa, thân thủ của hai anh là do ông nội tự mình dạy.” Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nói. Khi Cố Dương còn bé, đã bị Phó lão gia dạy dỗ một thời gian, Cố Khải và Cố Dương luôn luôn như hình với bóng, nên Phó lão gia cũng xem Cố Khải là cháu ngoại của mình, dạy Cố Dương, nhưng cũng không quên Cố Khải.

Cố Dương cười xấu hổ, thân thủ của cậu ta chỉ khá hơn người bình thường một chút thôi. Nếu gặp những lão binh trong quân, thì hoàn toàn không là cái gì cả, tất cả vẫn là do thiếu kinh nghiệm thực chiến.

“Bị người ta đánh nhiều là có kinh nghiệm ngay.” Thẩm Thanh Lan nói một cách bình thản. Khuôn mặt Cố Dương cứng đờ, nhớ lại lúc chiều vừa bị Triệu Nguy đánh cho thê thảm.

“Chị dâu, chỉ có cách này thôi sao?”

“Đây là cách nhanh nhất.”

Cố Dương trong nháy mắt như là quả cà bị úng sương, ủ rũ cúi đầu.

“Chị dâu, mặc dù là như vậy, thì tôi cũng hy vọng chị dạy bọn tôi đánh cận chiến.” Cố Khải nói, cậu ta thật sự sùng bái Thẩm Thanh Lan, thân thủ tốt, đua xe giỏi, cái quan trọng là đua xe.

Dù hai người họ có nói ra sao thì Thẩm Thanh Lan vẫn từ chối. Bởi vì kỹ thuật đánh cận chiến của cô không thích hợp dùng trong quân đội, những gì cô học đều là dùng để giết người. Hôm nay, lúc so chiêu với Triệu Nguy, cô đã tận lực khống chế, nếu không… Triệu Nguy không chỉ bị thương ngoài da như thế đâu.

Cố Dương và Cố Khải rất thất vọng, nhưng bọn họ đều nghĩ nguyên nhân Thẩm Thanh Lan từ chối là vì cô không ở đây lâu nữa.

Thẩm Thanh Lan đi vào phòng ngủ, mở laptop lên, đọc được những bình luận về Thẩm Hi Đồng, trong mắt toát ra ý lạnh.

Mà lúc này, nhà họ Thẩm đã sôi sùng sục. Thật ra, trong tay Thẩm Quân Dục cũng có một đoạn ghi âm như vậy. Lúc thấy đoạn ghi âm này trên mạng, anh ấy rất kinh ngạc, vì anh ấy còn đang giữ đoạn ghi âm này mà. Thế thì là ai đã đăng tải đoạn ghi âm đó lên mạng?

Thẩm lão gia không ngờ còn có những chuyện như vậy. Lúc nghe được tin này, ông tức giận đến nỗi đập luôn cái chén đang cầm trên tay. Lúc trẻ, tính tình Thẩm lão gia rất nóng nảy, nhưng càng trưởng thành, ông càng kiềm chế rất tốt, rất ít khi nổi giận. Đã nhiều năm rồi, Thẩm Quân Dục chưa từng thấy ông nội tức giận như vậy.

“Ông nội, đừng nóng giận nữa, phải chú ý thân thể của mình. Nếu Lan Lan biết ông nổi giận rồi tổn hại đến sức khỏe, thì con bé sẽ tự trách mình.”

Thẩm lão gia thở hổn hển, đợi tỉnh táo lại, mới nói: “Tuyên bố tin tức nhà họ Thẩm và Thẩm Hi Đồng cắt đứt quan hệ, Thẩm Hi Đồng không còn là người nhà họ Thẩm nữa, chuyện của nó không còn liên quan gì tới nhà họ Thẩm. Ông không cho phép một đứa hại cháu gái của ông tiếp tục nhảy nhót trong nhà ông.”

“Ba, làm vậy có quá đáng lắm không? Bây giờ, trên mạng đều đang chửi mắng Hi… Thẩm Hi Đồng. Nếu chúng ta lên tiếng như vậy, thì chẳng khác gì bỏ đá xuống giếng. Người ngoài nhìn vào sẽ nói nhà chúng ta vô tình.” Sở Vân Dung nhỏ giọng nói.

Thẩm lão gia giận dữ, trừng Sở Vân Dung, mắng: “Ba vô tình, vậy Thẩm Hi Đồng là có tình có phải không? Nhà họ Thẩm chúng ta nhận nó làm con nuôi, nuôi lớn tới bây giờ, rồi nó trả ơn chúng ta như thế sao? Lan Lan là cháu gái ruột của nhà họ Thẩm, nó đã làm gì với Lan Lan? Vân Dung, con thích Thẩm Hi Đồng, thiên vị Thẩm Hi Đồng thì cũng phải có mức độ thôi. Bây giờ nó làm tổn thương con gái ruột của con, là đứa con gái mà con nợ nó hơn 10 năm đấy.”

Sở Vân Dung và Thẩm Khiêm kết hôn đã nhiều năm, Thẩm lão gia cũng chưa từng khó chịu ra mặt với bà, chứ đừng nói là nghiêm mặt mắng một hơi thế này. Sắc mặt Sở Vân Dung trắng bệch.

“Ba, con không có ý đó, con không nói Thẩm Hi Đồng làm đúng, con chỉ không muốn người ngoài nói nhà họ Thẩm chúng ta máu lạnh vô tình mà thôi.”

Sắc mặt Thẩm lão gia rất lạnh, “Máu lạnh vô tình? Bây giờ ba hối hận nhất là đã đồng ý cho Thẩm Khiêm nhận nuôi Thẩm Hi Đồng.”

Trước đây, Thẩm Khiêm nhận nuôi Thẩm Hi Đồng là vì căn bệnh trầm cảm của Sở Vân Dung. Bây giờ nhìn lại, đây rõ ràng là một quyết định sai lầm. Theo ông thấy, bệnh của Sở Vân Dung không chỉ không tốt lên, mà còn nghiêm trọng hơn.

“Vân Dung, ba mong con không nhúng tay vào chuyện này nữa.” Trước khi lên lầu, Thẩm lão gia nhìn thoáng qua sắc mặt trắng bệch như tờ giấy và ánh mắt trống rỗng của Sở Vân Dung.

“Mẹ.” Thẩm Quân Dục thấy dáng vẻ của Sở Vân Dung thì rất đau lòng. Từ lúc vô tình nhìn thấy Sở Vân Dung uống thuốc, anh ấy đã lén lấy thuốc đó đến hỏi bác sĩ, bác sĩ nói đó là thuốc trị bệnh trầm cảm và tâm thần phân liệt mức độ nhẹ.

Vì thế, Thẩm Quân Dục mới biết bệnh của mẹ mình không những chưa hết, mà thậm chí còn nghiêm trọng hơn trước kia.

Sở Vân Dung giống như không nghe thấy Thẩm Quân Dục gọi, bà đang đắm chìm trong thế giới của mình, trong đầu đều là bóng dáng của Thẩm Thanh Lan và Thẩm Hi Đồng. Sắc mặt bà càng ngày càng tái nhợt, cuối cùng, bà ôm ngực ngã xuống ghế sô-pha.

“Mẹ.” Thẩm Quân Dục hoảng hốt ôm Sở Vân Dung chạy ra ngoài, Thẩm lão gia nghe tiếng động cũng đi ra, nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng hoảng hốt của Thẩm Quân Dục.

“Vân Dung làm sao vậy?” Thẩm lão gia hỏi chị Tống mới đi ra từ phòng bếp, chị Tống mờ mịt lắc đầu, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Lúc đang ăn cùng Phó Hoành Dật, Thẩm Thanh Lan nhận được điện thoại của Thẩm lão gia, sắc mặt chợt thay đổi, cô đứng lên nói: “Ông nội, cháu sẽ về ngay.”

Phó Hoành Dật nhìn cô, nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Mẹ em nhập viện, đột nhiên hôn mê bất tỉnh.”

Phó Hoành Dật dừng đũa, đứng lên nói với Thẩm Thanh Lan, “Em đợi một lát, anh đưa em về.”

“Anh ra ngoài được không?” Thẩm Thanh Lan lo lắng.

“Anh gọi điện thoại xin phép.” Phó Hoành Dật đi gọi điện thoại, Thẩm Thanh Lan đứng ở cửa chờ anh. Một lát sau, Phó Hoành Dật quay lại, trong tay cầm áo khoác của Thẩm Thanh Lan, “Đi thôi!”

Xe chạy đến cổng quân khu, liền gặp Thẩm Khiêm cũng đang trở về, cả ba người cùng nhau về nhà.

Đến bệnh viện, Thẩm Thanh Lan tìm được phòng bệnh của Sở Vân Dung. Sở Vân Dung vẫn chưa tỉnh, trong phòng bệnh chỉ có Thẩm Quân Dục và Thẩm lão gia.

Thẩm Quân Dục cúi đầu ngồi trên ghế sô-pha, thấy Thẩm Thanh Lan bước vào, thì cố gắng nở nụ cười, “Lan Lan, mọi người đã tới.”

“Anh, ông nội, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên mẹ lại ngất xỉu?”

Sắc mặt Thẩm Quân Dục tối sầm lại, Thẩm lão gia thở dài một hơi, “Cũng là do ông nói chuyện quá nặng lời. Nếu không phải do ông thì Vân Dung cũng sẽ không…”

“Ông nội, chuyện này không phải lỗi của ông.” Thẩm Quân Dục cắt đứt lời Thẩm lão gia.

Thẩm Khiêm nhíu chặt mày, từ lúc vào phòng bệnh, ông chưa nói một lời nào.

“Ba, ba đã sớm biết phải không?” Thẩm Quân Dục nhìn chằm chằm Thẩm Khiêm, trầm giọng hỏi: “Bệnh của mẹ vẫn chưa hết, mẹ vẫn luôn uống thuốc, ba biết chuyện này phải không?”

Nghe Thẩm Quân Dục hỏi, ngoại trừ Thẩm Khiêm, sắc mặt của ai cũng thay đổi, nhất là Thẩm lão gia còn rất khiếp sợ.

“Có lần con thấy mẹ uống thuốc, bèn thừa dịp mẹ không chú ý, lấy thuốc đó đến bệnh viện làm giám định, bác sĩ nói đó là thuốc trị chứng trầm cảm và tâm thần phân liệt.” Thẩm Quân Dục gằn từng chữ, nhìn Thẩm Khiêm với ánh mắt oán trách.

Thẩm Khiêm lẳng lặng nhìn vợ mình hôn mê bất tỉnh trên giường, ánh mắt đầy thương tiếc và đau lòng. Vân Dung, cuối cùng cũng không giấu được nữa rồi.

“Đúng vậy, mẹ con chưa hết bệnh. Năm thứ hai từ khi nhận nuôi Thẩm Hi Đồng, bệnh của mẹ con lại tái phát. Nhưng mẹ con không muốn nói với cả nhà, sợ mọi người lo lắng, một mình bà ấy đã gánh chịu tất cả.” Ông đã từng nghĩ sẽ xuất ngũ để chăm sóc Sở Vân Dung, nhưng bà từ chối. Bà nói chỉ cần một ngày Thanh Lan chưa trở về thì bà sẽ không tự sát, bà phải sống khỏe mạnh để đợi con gái về tìm mình.

Cuối cùng, Thẩm Thanh Lan thật sự đã trở về, nhưng bệnh tình của Sở Vân Dung lại nặng hơn. Nhiều khi, Thẩm Khiêm thấy vợ đau khổ, ông nhìn mà không nỡ, nhưng cũng không biết phải làm sao.

“Ba, ba có biết mình đang làm gì không? Bệnh này rất cần người nhà làm chỗ dựa và ủng hộ, nhưng hai người lại giấu giếm, vậy thì mẹ đã phải tự mình chịu đựng biết bao nhiêu chứ?” Thẩm Quân Dục phẫn nộ nói, ánh mắt nhìn Thẩm Khiêm như muốn phun ra lửa, đâu còn dáng vẻ nho nhã lễ độ thường ngày.

“Thẩm Khiêm, chuyện này con làm sai rồi.” Thẩm lão gia nặng nề nói. Ông rất bất mãn hành động của Thẩm Khiêm và Sở Vân Dung. Nếu bọn họ có thể biết tình hình thật sự của Sở Vân Dung sớm hơn, thì có lẽ bệnh tình của Sở Vân Dung đã không nghiêm trọng như vậy, không chừng còn có thể khỏi bệnh rồi.

Thẩm lão gia thầm hối hận, lúc nãy mình nói quá nặng lời. Nếu ông không kích động Sở Vân Dung, thì có lẽ nó vẫn còn khỏe mạnh bình thường.

Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đứng bên cạnh không nói gì. Cô nhìn người phụ nữ sắc mặt tái nhợt trên giường, không hiểu sao lại chợt nhớ tới lúc còn rất nhỏ, cô rất bám lấy bà, y như một cái đuôi nhỏ.

“Vân Dung… thật ra là một người mẹ tốt.” Thẩm Khiêm nhìn vợ mình, ánh mắt dịu dàng, “Người làm sai là con.” Kết quả là để một mình Sở Vân Dung gánh hết tất cả.

“Thanh Lan, mẹ con luôn cảm thấy hổ thẹn vì làm lạc mất con.” Thẩm Khiêm nhìn Thẩm Thanh Lan, nói: “Bà ấy vẫn luôn đợi con trở về, tới nỗi điên rồi mà vẫn không đợi được con. Trong khoảng thời gian bà ấy bị trầm cảm nghiêm trọng nhất, bà ấy đã từng tự sát. Nếu không phải phát hiện kịp thời thì e rằng mẹ con đã đi rồi. Có điều từ đó về sau, tâm trạng của mẹ con rất tệ, có khi vài ngày cũng không nói một câu nào. Ba đã mời rất nhiều bác sĩ khám cho mẹ con, cuối cùng mới nghe theo lời đề nghị của một vị bác sĩ, nhận nuôi Thẩm Hi Đồng, để bà ấy gửi gắm tình cảm vào nó. Bác sĩ đã làm liệu pháp thôi miên, ám thị Thẩm Hi Đồng chính là con, là con ruột của bà ấy. Từ đó, bệnh của bà ấy mới dần tốt lên.”

Ngoại trừ Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật, những người khác đều biết đoạn quá khứ này. Thẩm Quân Dục và Thẩm lão gia nhớ lại khoảng thời gian đó thì vô cùng chua xót. Lúc Thẩm Thanh Lan vừa mất tích, Sở Vân Dung điên cuồng tìm kiếm cô. Chỉ cần tỉnh táo là ra ngoài tìm con gái, nhưng dù có tìm kiếm như thế nào thì vẫn không tìm thấy Thẩm Thanh Lan. Từng ngày trôi qua, Sở Vân Dung ngày càng ốm yếu, tiều tụy, cả người như da bọc xương. Có một hôm, lúc Thẩm Khiêm từ bên ngoài trở về thì phát hiện Sở Vân Dung đã tự sát.

Tuy cứu sống được bà, nhưng bà cứ như người đã chết, tinh thần sụp đổ. Thẩm Khiêm tìm rất nhiều bác sĩ tâm lý điều trị cho Sở Vân Dung, cuối cùng, bất đắc dĩ chọn cách nhận nuôi một đứa bé.

Một năm sau, Sở Vân Dung bỗng nhiên tỉnh táo lại, biết Thẩm Hi Đồng không phải là con ruột của mình, bà vẫn chưa tìm được con bé thì tinh thần suýt chút nữa lại sụp đổ. Thẩm Khiêm không còn cách nào khác, đành mang Sở Vân Dung ra ngoài ở một thời gian, tìm bác sĩ điều trị cho Sở Vân Dung.

Bởi vì Sở Vân Dung không muốn người nhà biết cho nên Thẩm Khiêm đã giấu rất kỹ. Mãi cho đến khi Sở Vân Dung có thể sinh hoạt như bình thường thì hai người mới trở về Đại Viện sống. Mà thời gian đó lại đúng lúc sự nghiệp của Thẩm Khiêm đang lên, nhưng vì Sở Vân Dung, ông đã bỏ qua cơ hội thăng chức lần đó, nếu không thì e rằng địa vị của ông bây giờ còn cao hơn nữa.

“Thật ra, mẹ con vẫn luôn mang gánh nặng nỗi đau trong lòng, nhất là từ khi con trở về. Cả nhà mình lạc mất con 10 năm, tìm con 10 năm, 10 năm thế sự xoay vần, rất nhiều chuyện đã thay đổi, cảnh còn người mất. Ba mẹ không biết phải sống chung với con như thế nào, ba là một người ba thất bại, một người ba không làm tròn trách nhiệm. Nhưng mẹ con thì không phải, bà ấy vẫn luôn yêu thương con, nhưng vì nhiều lần từng làm thôi miên, khiến tiềm thức của bà ấy cho rằng Thẩm Hi Đồng là con ruột của mình, là đứa con gái bà ấy mang thai 10 tháng sinh ra. Đến lúc tỉnh táo, bà ấy biết con mới là đứa con gái bị bà ấy làm mất. Cứ quên quên nhớ nhớ như vậy, làm cho bệnh của bà ấy ngày càng nghiêm trọng hơn. Gần đây, bà ấy bắt đầu đi gặp bác sĩ tâm lý để điều trị, là vì muốn mình mau hết bệnh, rồi làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Thanh Lan, nếu con vẫn còn trách mẹ con, thì xin con hãy tha thứ cho bà ấy. Bởi vì, người tạo nên tất cả những chuyện này, chính là ba.”

Trong phòng bệnh, Thẩm Thanh Lan yên lặng nhìn Sở Vân Dung. Trong đầu nhớ lại những lời Thẩm Khiêm nói với cô trước khi đi.

Bác sĩ nói Sở Vân Dung không tỉnh lại không phải là vì nguyên nhân thân thể, mà là vì bà đóng chặt cánh cửa tâm tư, không muốn tỉnh lại. Chỉ cần bà không muốn tỉnh lại, thì bà ấy vẫn sẽ ngủ mê man như thế.

Mấy người Thẩm Quân Dục đi rồi, ngay cả Phó Hoành Dật cũng đi luôn, là do Thẩm Thanh Lan yêu cầu như thế. Trong phòng bệnh, chỉ còn lại Sở Vân Dung và Thẩm Thanh Lan. Dưới chân Thẩm Thanh là một cái rương gỗ lê, là do Thẩm Khiêm đưa tới, nói là đồ của cô.

Đọc truyện chữ Full