DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 256: Ngài phó lãng mạn

Thật ra, về chuyện kia thì Cố Bác Văn cũng không biết đó là như thế nào. Lần đó, ông dự một buổi xã giao, ông uống say, bảo tài xế đưa mình về nhà. Đến khi tỉnh lại, ông phát hiện mình đang ở trong khách sạn, trên người không mặc quần áo, bên cạnh là một người phụ nữ xa lạ.

Cố Bác Văn đã từng hỏi người phụ nữ đó, nhưng cô ta luôn khẳng định là bọn họ đã làm chuyện đó rồi. Nhưng còn Cố Bác Văn, ông cũng rất chắc chắn là ông và người phụ nữ đó không hề xảy ra bất cứ chuyện gì. Cuối cùng, Cố Bác Văn dùng một khoản tiền đuổi người phụ nữ đó đi.

Ông muốn giấu giếm chuyện này, nhưng vẫn bị Phó Tĩnh Đình biết được. Thậm chí, cuộc hôn nhân của bọn họ cũng bởi vì một lần ngoài ý muốn này mà tan vỡ.

Nhớ lại chuyện đã qua, Cố Bác Văn cảm thấy rất chua xót. Rõ ràng là cuộc sống hôn nhân của bọn họ rất hạnh phúc, ông luôn đối xử tốt với Phó Tĩnh Đình, còn Phó Tĩnh Đình cũng luôn niềm nở với ông. Thế mà cuối cùng, sao lại biến thành như vậy? Lẽ nào Phó Tĩnh Đình không thể tin tưởng ông một lần sao?

Thấy vẻ mặt đau khổ của Cố Bác Văn, Cố Dương biết ba lại bị mẹ làm tổn thương rồi. Mỗi lần gặp mẹ, ba đều mang sắc mặt như vậy.

Cậu vỗ vai Cố Bác Văn, “Ba, cách mạng chưa thành công, đồng chí cần phải cố gắng thêm. Đây đâu phải lần đầu tiên, nhiều năm qua đều như thế mà, thêm một lần như vậy cũng đâu có sao. Thừa dịp mẹ còn độc thân, ba hãy theo đuổi mẹ một lần nữa, có lẽ mẹ sẽ cảm động, đồng ý kết hôn với ba lần nữa cũng không biết chừng.”

Tuy Cố Dương không đáng tin, nhưng lời của cậu cũng có lý, cùng lắm thì bị từ chối thôi. Nghĩ như vậy, Cố Bác Văn lại có tinh thần. Ông nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy Phó Tĩnh Đình, “Mẹ con đâu?”

“Lúc ba đang chán nản thì mẹ đã đi rồi, bây giờ ba đuổi theo vẫn còn kịp đấy.” Cố Dương nói.

Cố Bác Văn nghe vậy, bỏ con trai lại, chạy thẳng ra ngoài.

Cố Dương bĩu môi, ba cậu là điển hình của việc có vợ thì quên luôn con trai. Nếu ba mẹ không ly hôn, thì có khi nào cậu sẽ phải sống một cuộc sống như trẻ mồ côi?

***

“Hoành Dật, cô, dượng và chú hai…” Thẩm Thanh Lan nhìn Cố Bác Văn đuổi theo Phó Tĩnh Đình, nhỏ giọng hỏi Phó Hoành Dật.

Phó Hoành Dật nhìn cô, “Không phải em luôn không có hứng thú với mấy chuyện này sao?”

“Chỉ là cảm thấy tiếc cho cô và dượng.” Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nói.

“Đây là chuyện giữa bọn họ, chúng ta không nên can thiệp. Chúng ta vẫn nên quan tâm chuyện của chúng ta thì hơn.” Phó Hoành Dật nắm vai cô.

Thẩm Thanh Lan nghi hoặc nhìn anh. Giữa bọn họ thì cần có chuyện gì phải lo?

Phó Hoành Dật nhìn cô, ánh mắt hơi u oán, “Vợ à, đã nửa tháng anh không gặp em rồi, em không nhớ anh sao?”

Thẩm Thanh Lan càng thêm không hiểu ra sao, chẳng phải tối qua vừa mới…

Ngài Phó tỏ vẻ: Tối qua, để vợ có thể đúng giờ tới lễ đính hôn, anh đã không làm hết sức. Nhìn cái cổ trắng nõn của Thẩm Thanh Lan là biết, người nào đó còn ăn chưa ăn no.

“Vợ à, đêm nay chúng ta thử tư thế mới nhé?” Phó Hoành Dật nhỏ giọng nói bên tai Thẩm Thanh Lan.

Gân xanh trên trán Thẩm Thanh Lan giật giật, đấm mạnh lên ngực anh một cái, “Hoành Dật, chú ý ở đây là ở đâu.” Nếu người khác nghe được, thì cô còn măt mũi nào làm người?

Bị vợ đấm một cái, Phó Hoành Dật rên một tiếng đau đớn, “Em muốn mưu sát chồng hả?”

Thấy anh nhíu mày, Thẩm Thanh Lan hơi khẩn trương. Lúc nãy không cũng khống chế lực, không biết có làm anh bị thương không?

“Đau lắm sao?”

Phó Hoành Dật mỉm cười, “Không đau, đùa em thôi.”

Thẩm Thanh Lan liếc Phó Hoành Dật, người đàn ông này ngày càng xấu xa rồi.

“Vợ à, kết thúc lễ đính hôn, chúng ta cùng nhau về nhà tạo người đi.” Phó Hoành Dật ôm vai Thẩm Thanh Lan đi ra ngoài.

Thẩm Thanh Lan nghiêng đầu nhìn anh, “Không phải nói không muốn làm ba sớm sao?”

Phó Hoành Dật cười khẽ, “Chúng ta cứ hưởng thụ quá trình tạo người trước đã, còn kết quả thì tùy duyên phận đi.”

Ha ha…

Tối đó, ngài Phó đắm chìm trong các tư thế mới đến mức không thể kiềm chế. Cuối cùng, Ngài Phó chọc giận Thẩm tiểu thư, suýt chút nữa bị Thẩm tiểu thư đạp xuống giường.

Thẩm tiểu thư tức giận xoa eo, “Phó Hoành Dật, em là người, không phải là búp bê vải!”

Phó Hoành Dật bày ra vẻ mặt vô tội, thấy cô giận thật thì vội tiến lại xoa eo cho cô. Vừa rồi quá hưng phấn, nên không khống chế được, làm hơi quá, “Vợ, anh sai rồi.”

Thẩm Thanh Lan cười nhạt, lạnh lùng nhìn bàn tay xoa eo cô của Ngài Phó dần nhích xuống dưới, “Vợ, chúng ta tiếp tục nữa đi! Lần này, anh bảo đảm khống chế được mình.”

Thẩm Thanh Lan chui vào chăn nằm, “Em buồn ngủ rồi.” Đã làm nhiều lần lắm rồi, dù tố chất thân thể cô khỏe mạnh thì cũng chịu không nổi.

Phó Hoành Dật nhìn nửa thân dưới của mình, nhào lại gần Thẩm Thanh Lan, “Bây giờ còn sớm mà, chúng ta lại làm loại vận động tốt cho cả thân thể và tinh thần đi.”

Thẩm Thanh Lan nhìn đồng hồ trên tủ ở đầu giường, kim đồng hồ đã chỉ hướng một giờ. Cô suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn xoay người ôm Phó Hoành Dật, cô luôn không nỡ từ chối đòi hỏi của anh.

Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Lan dậy từ sớm, nhưng lại không đi chạy bộ. Chỗ nằm bên cạnh đã lạnh từ lâu, cô xoa xoa cái eo đau nhức, hai chân rụng rời như không còn là của mình nữa.

Rửa mặt xong, ra khỏi phòng, vẫn không thấy Phó Hoành Dật, không biết mới sáng sớm anh đã đi đâu rồi. Thẩm Thanh Lan vừa mới định gọi điện thoại cho anh, thì cửa mở ra, Phó Hoành Dật từ bên ngoài đi vào, tay cầm một bó hồng thơm ngát.

Phó Hoành Dật đi tới, một tay đặt bữa sáng lên bàn, một tay đưa bó hoa cho Thẩm Thanh Lan. Cô nhướng mày, hỏi: “Sao sáng sớm lại tặng hoa cho em, làm chuyện gì có lỗi với em hả? Nói đi, em sẽ không tức giận.”

Phó Hoành Dật không trả lời. Anh có thể nói là bởi vì tối qua anh quá hăng, nên sáng nay cố ý dậy sớm, đi chợ mua hoa dỗ vợ vui vẻ không?

Đáng tiếc, Thẩm tiểu thư không phải là một cô gái bình thường, cô không hề thấy cảm động khi được tặng hoa. Phó Hoành Dật cảm thấy hơi thất bại, vợ khó dỗ dành quá cũng là một vấn đề khiến người ta đau đầu.

Đang lúc Phó Hoành Dật suy nghĩ phải làm sao để vợ bớt giận, thì Thẩm Thanh Lan cúi đầu nhìn bó hoa, đáy mắt hiện lên ý cười, đây là lần đầu tiên cô được tặng hoa tươi, “Cảm ơn anh.”

Phó Hoành Dật thở dài một hơi, mỉm cười, “Anh mua bữa sáng rồi. Ăn sáng thôi.”

“Vâng.” Thẩm Thanh Lan không đi ăn ngay mà tìm một cái lọ để cắm hoa. Chắc là hoa vừa mới hái, nên trên cánh hoa vẫn còn đọng sương. Thẩm Thanh Lan cười cười. Đôi lúc, Phó Hoành Dật cũng là một người lãng mạn.

Thấy Thẩm Thanh Lan ăn bữa sáng một cách ngon lành, khóe môi luôn nở nụ cười, có thể thấy cô đang vui vẻ. Phó Hoành Dật bỗng nhiên có chút áy náy. Từ trước tới nay, anh luôn cho rằng Thẩm Thanh Lan là một người phụ nữ kiên cường độc lập, nhưng lại quên mất cô cũng chỉ vừa mới qua sinh nhật hai mươi hai tuổi, cũng sẽ thích những thứ mà các cô gái trẻ tuổi thích. Chỉ là vì những chuyện từng trải trước kia, nó khiến cô giấu sở thích sâu vào lòng.

Phó Hoành Dật thầm quyết định, sau này có cơ hội thì phải tặng hoa cho vợ nhiều hơn.

Sau này, mỗi một ngày kỷ niệm hoặc là ngày lễ, Thẩm Thanh Lan đều sẽ nhận được một bó hoa từ Phó Hoành Dật. Nhiều năm về sau, đại khái là lúc cục cưng Phó năm tuổi, cũng học theo ba mình, mỗi ngày đều tặng hoa cho Thẩm tiểu thư. Ngài Phó thấy mà nghiến răng nghiến lợi, còn Thẩm tiểu thư thì lại thấy rất buồn cười.

Ăn sáng xong, Thẩm Thanh Lan cùng Phó Hoành Dật ngồi trên ghế sô pha xem phim, là một bộ phim cũ, tên là “Vũ Điệu Trong Bóng Mờ”*. Hai năm trước, bọn họ đã cùng nhau xem phim này, tâm trạng lúc đó và lúc này lại có chút khác nhau.

(*) Vũ Điệu Trong Bóng Mờ - La Valse Dans L’ombre - Waterloo Bridge - Cầu Waterloo, một bộ phim được MGM sản xuất năm 1940, do hai tài tử Vivien Leigh và Robert Taylor thủ diễn.

Thẩm Thanh Lan vùi vào lòng Phó Hoành Dật, tùy ý để Phó Hoành Dật ôm mình.

“Hoành Dật, giữa tháng này em sẽ tới thành phố Sydney tham gia lễ hội nghệ thuật.” Thẩm Thanh Lan nhớ tới chuyện Daniel nói với mình, nên nói lại với Phó Hoành Dật.

Phó Hoành Dật đang nghịch nghịch ngón tay của cô. Ngón tay của cô thon dài, trắng nõn nà, sờ rất thích. Phó Hoành Dật cảm thấy, anh không phải là một người cuồng tay đẹp, nhưng anh lại rất thích bàn tay của cô.

Nghe cô nói vậy, anh dừng động tác lại, “Em đi một mình hay đi với ai?”

“Em đi cùng Daniel và Vu Hiểu Huyên.”

Suy nghĩ một chút, Phó Hoành Dật nói: “Người bạn tên Kim Ân Hi của em đâu? Hay là mời cô ấy đi cùng đi?”

Thẩm Thanh Lan nhìn anh, “Hoành Dật, em chỉ tham gia lễ hội nghệ thuật bình thường thôi mà.”

Phó Hoành Dật cúi đầu hôn lên trán cô một cái, chậm rãi nói: “Anh biết, nhưng Allen vẫn còn theo dõi chúng ta, còn KING thì không rõ tung tích, ai biết lúc nào hắn sẽ nhảy ra. Chẳng may xảy ra chuyện gì đó, mà em lại ở nước ngoài, anh không thể chạy tới ngay được. Cho nên, hãy mời bạn của em đi cùng. Nếu không có chuyện gì thì cứ xem như là đi du lịch. Còn nếu có chuyện gì đó, thì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Anh nói rất đúng, cô cũng không thể nói gì hơn. Suy nghĩ một lát, cô gọi điện thoại cho Kim Ân Hi. Kim Ân Hi đồng ý rất dứt khoát, gần đây cô ở nhà chán đến mức sắp mọc thành cây nấm rồi.

“Bao giờ em về?” Phó Hoành Dật hỏi. Cuối tháng sau có lịch chụp ảnh cưới, đáng lẽ là chụp từ lần trước rồi, nhưng vì bên kia có chút chuyện ngoài ý muốn, nên đành phải dời lại.

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì em sẽ đi một tuần.”

“Ừ, xa nhà phải chú ý chăm sóc tốt cho bản thân.”

“Hoành Dật, em không phải là trẻ con, trước đây em còn chạy loạn khắp nơi thế giới nữa đấy.”

Phó Hoành Dật mỉm cười, “Anh biết, nhưng bây giờ không giống trước nữa. Khi đó em không có anh, còn bây giờ em đã có anh rồi.”

Trong lòng Thẩm Thanh Lan cảm thấy ấm áp, nhưng ngoài miệng lại nói: “Hoành Dật, miệng của anh càng ngày càng ngọt, anh bôi mật lên môi sao?”

“Nếm thử là biết.” Phó Hoành Dật cúi đầu hôn lên môi Thẩm Thanh Lan.

***

Hôm nay, tất cả các tờ báo ở thủ đô, dù là báo tài chính hay báo kinh tế, thì trang đầu đều là tin tức Tổng Giám đốc Tập đoàn Quân Lan, Thẩm Quân Dục đính hôn. Thân phận của Ôn Hề Dao cũng bị người ta đào lên, ngoại trừ thân phận Tổng Giám đốc trẻ tuổi nhất của Tập đoàn quốc tế Tân Hòa, thì còn có thân phận là con gái của nhà họ Ôn ở thành phố Hải. Ngay cả tin tức từng du học ở nước ngoài, sau khi tốt nghiệp từng làm ở những công ty đa quốc gia nào, cũng bị người ta đào lên sạch sẽ.

Báo giải trí chỉ đưa một vài tin tức bên lề, còn báo tài chính và báo kinh tế, thì phân tích tình hình cổ phiếu của Tập đoàn Quân Lan và Tập đoàn Ôn Thị sau lễ đính hôn. Đúng như những “chuyên gia” báo chí phân tích, thị trường chứng khoán vừa mới bắt đầu phiên giao dịch, cổ phiếu của Tập đoàn Quân Lan và Tập đoàn Ôn Thị lập tức tăng lên. Ngay cả cổ phiếu của Tập đoàn quốc tế Tân Hòa đang thấp xuống vì vụ công nhân chết trong công trường lần trước, cũng có xu hướng tăng lên.

Bị sốc nhất là các cổ đông của Tập đoàn quốc tế Tân Hòa, bọn họ đâu ngờ người bọn họ muốn làm khó chính là đại tiểu thư của nhà họ Ôn, vị hôn thê của Tổng giám đốc Tập đoàn Quân Lan. Bọn họ thật sự nghĩ không ra, với thân phận của Ôn Hề Dao, cô đâu cần tới Tập đoàn quốc tế Tân Hòa làm công? Quốc Tế Tân Hòa thật sự là một doanh nghiệp lâu đời, nhưng nó không thể nào so sánh được với nhà họ Ôn và nhà họ Thẩm.

Trong một góc nhỏ không ai dòm ngó đến ở chỗ tin tức xã hội, còn có một tin tức: “Người đàn ông lõa thể xuất hiện trên bãi biển, toàn thân xanh tím, có vẻ đây là kẻ thứ ba bị người ta trả thù“.

Ảnh kèm theo là một tấm ảnh chụp được làm mờ, người đàn ông trong ảnh chính là Đỗ Nam đã bị Ôn Tư Hiền mang đi.

Ôn Tư Hiền lôi Đỗ Nam đến bờ biển, rồi ném thẳng xuống nước, nước biển lạnh băng làm Đỗ Nam vốn hôn mê lập tức tỉnh lại. Bởi vì ném trên bờ biển, nên nước biển chỉ tràn tới chân Đỗ Nam. Đỗ Nam đứng lên, thấy sắc mặt lạnh băng của Ôn Tư Hiền, liền biết Ôn Tư Hiền đã hay chuyện mình làm rồi.

Ôn Tư Hiền không nói gì, bước tới đấm một quyền vào người Đỗ Nam, anh ta không tránh, chỉ hỏi: “Anh hai, có phải Hề Dao đã đính hôn với Thẩm Quân Dục rồi không?”

Ôn Tư Hiền cười nhạt, “Đúng, Hề Dao và Quân Dục đính hôn rồi, không lâu sau bọn họ sẽ kết hôn.”

“Không!” Đỗ Nam lắc đầu, “Bọn họ không thể ở bên nhau, Hề Dao là của em, là của em.”

Lại một quyền đấm vào bụng Đỗ Nam, Đỗ Nam ôm bụng ho dữ dội.

“Đỗ Nam, Hề Dao chưa từng là của cậu, em ấy muốn ở bên ai là quyền của em ấy, cậu không có quyền can thiệp.”

“Dựa vào cái gì?” Đỗ Nam hét lên, “Em yêu Hề Dao nhiều năm như vậy, đợi cô ấy nhiều năm như vậy, làm nhiều chuyện vì cô ấy như vậy. Còn Thẩm Quân Dục, anh ta làm được cái gì?”

Ôn Tư Hiền kéo Đỗ Nam từ dưới đất lên, ấn đầu anh ta vào trong nước, “Tôi sẽ nói cho cậu biết vì sao. Bởi vì Hề Dao yêu Quân Dục. Đỗ Nam, cậu tỉnh táo lại cho tôi.”

Đỗ Nam phun nước biển mặt chát trong miệng ra, ánh mắt đầy vẻ điên loạn, “Hề Dao là của tôi, không ai được phép mang cô ấy rời khỏi tôi! Dù là ai cũng không thể! Tôi sẽ không cho phép cô ấy rời khỏi tôi. Dù có trói, tôi cũng phải trói cô ấy ở cạnh tôi.”

Ôn Tư Hiền vốn đã bớt tức giận, nhưng nghe Đỗ Nam nói như thế thì lại bùng nổ lần nữa. Anh đè Đỗ Nam xuống đất, mạnh tay đánh một trận, mãi cho đến khi mặt Đỗ Nam thành một cái đầu heo mới dừng lại. Anh nhìn Đỗ Nam, sắc mặt lạnh lẽo: “Đỗ Nam, Hề Dao là em gái duy nhất của tôi. Nếu cậu dám gây ra một chút tổn thương nào cho con bé, thì tôi sẽ không bỏ qua cho cậu. Mà nhà họ Đỗ, cũng sẽ vì hành động của cậu mà phải trả giá thê thảm.”

Đỗ Nam cười ha ha, phảng phất như không nghe được lời nói của Ôn Tư Hiền, trong miệng lẩm bẩm: “Hề Dao là của tôi, ai cũng không thể cướp cô ấy!”

Lửa giận trong lòng Ôn Tư Hiền không ngừng tăng vọt, cái tên Đỗ Nam này nhất định là bị tâm thần.

Nhưng lại không thể tiếp tục đánh Đỗ Nam nữa, bộ dạng bây giờ của anh ta đã khó coi lắm rồi. Nếu còn đánh nữa, thì anh ta sẽ phải ăn cơm bệnh viện thôi.

Suy nghĩ một chút, Ôn Tư Hiền ném Đỗ Nam lên bờ cát, rồi lái xe đi.

Sáng sớm hôm nay, khi nghe Ôn Tư Hãn nói Đỗ Nam bị đưa vào bệnh viện với tình trạng không mảnh vải che thân, Ôn Tư Hiền hoàn toàn ngẩn người.

Chẳng lẽ khi Ôn Tư Hiền đi rồi, còn có người thay trời hành đạo, dạy dỗ thằng khốn Đỗ Nam kia?

Tạm thời không trả lời được vấn đề này, Ôn Tư Hãn và Ôn Tư Hiền không suy nghĩ thêm nữa. Có điều, chuyện Đỗ Nam làm với Ôn Hề Dao, mặc dù chưa thành công, nhưng cũng không thể dễ dàng bỏ qua chuyện này. Sau này, quan hệ giữa nhà họ Ôn và nhà họ Đỗ xem như kết thúc. Tập đoàn Ôn Thị và Tập đoàn Đỗ Thị cũng không thể nào tiếp tục hợp tác được nữa.

Sau khi lễ đính hôn kết thúc, ngoại trừ bà Ôn và Ôn Bính Xuyên, thì những người khác của nhà họ Ôn đều đi về trước. Bà Ôn muốn ở lại thủ đô xem cuộc sống hiện tại và tương lai của con gái. Ôn Bính Xuyên đã rút khỏi công ty, tất nhiên là phải đi cùng vợ mình.

Ôn Hề Dao có một căn nhà ở thủ đô, là do công ty sắp xếp. Lúc đầu, Thẩm Quân Dục sắp xếp cho ba mẹ Ôn Hề Dao ở một trong những căn nhà của mình ở thủ đô, nhưng hai người họ chỉ muốn ở cùng con gái mình, nên đã từ chối ý tốt của Thẩm Quân Dục.

Trở lại thành phố Hải, chuyện đầu tiên Ôn Tư Hãn làm là hủy bỏ hợp đồng đã ký, nhưng chưa bắt đầu áp dụng của Đỗ Thị, cũng treo luôn các hợp đồng chuẩn bị ký kết. Ông Đỗ, Đỗ Hồng Hải đã tự mình đến Ôn Thị tìm Ôn Tư Hãn hỏi nguyên nhân, Ôn Tư Hãn chỉ nói một câu: “Chú hãy hỏi Đỗ Nam đã làm chuyện tốt gì rồi.”

Lúc này, Đỗ Nam còn nằm trong bệnh viện ở thủ đô, Đỗ Hồng Hải không gọi điện thoại được cho con trai, nên quay lại nhà họ Ôn một lần nữa, nhưng lại bị chặn ngoài cửa. Bà Đỗ không ngồi yên được nữa, nên đến nhà họ Ôn tìm bà Ôn tâm sự. Dù sao thì quan hệ cá nhân của hai người rất tốt. Bà ta hỏi dì giúp việc lại nghe nói hai vợ chồng nhà họ đã đi du lịch, sẽ không trở về trong thời gian ngắn.

Bà Đỗ gọi điện thoại cho bà Ôn, hai người trò chuyện vui vẻ. Bà Đỗ hỏi bà Ôn nguyên nhân, bà Ôn không biết chuyện này, chỉ nói sẽ tìm con trai hỏi giúp.

Đợi bà Ôn cúp điện thoại, Ôn Hề Dao nói: “Mẹ không cần hỏi anh cả, con biết nguyên nhân.”

Bà Ôn nhìn Ôn Hề Dao với ánh mắt khó hiểu, “Có phải là xảy ra chuyện gì rồi không? Nhà chúng ta với Đỗ Thị hợp tác rất tốt mà. Sao đột nhiên hủy bỏ hợp tác rồi?” Hơn nữa còn không phải là chỉ hủy bỏ một hạng mục, mà là hủy bỏ tất cả các hạng mục, điều này làm bà Ôn không thể tưởng tượng nổi. Lần trước, bởi vì Ôn Hề Dao có bạn trai, dẫn tới bà Ôn và bà Đỗ có chút xích mích, nhưng chút chuyện đó không đủ để ảnh hưởng tới quan hệ hợp tác của hai nhà.

Bà Ôn là mẹ ruột của cô, có một số việc nói cho bà biết cũng không sao. Vì vậy, Ôn Hề Dao kể lại chuyện đã xảy ra vào hôm đính hôn cho bà Ôn nghe, đúng lúc Ôn Bính Xuyên đi tập thể dục về nghe thấy. Ông nổi giận đùng đùng, gọi điện thoại cho Đỗ Hồng Hải mắng một trận ra trò, kết lại bằng câu Tập đoàn Ôn Thị không bao giờ hợp tác với Đỗ Thị nữa.

Bà Ôn nghe mà hãi hùng, bà cũng là phụ nữ, tất nhiên biết phụ nữ sợ nhất là gặp phải loại chuyện như vậy. May mà Thẩm Thanh Lan đúng lúc chạy tới, nên Đỗ Nam mới không thành công. Nếu cậu ta được như ý thì hạnh phúc cả đời của con gái bà sẽ bị hủy trong tay cậu ta mất thôi. Chuyện này, sẽ trở thành bóng ma trong cả đời Ôn Hề Dao.

“Uổng công mẹ đối xử tốt với Đỗ Nam như vậy. Đúng là đồ lòng lang dạ sói!” Bà Ôn chửi ầm lên. Bà xuất thân danh môn, rất có giáo dục, nhưng lúc này bà lại không khống chế được mình, có thể thấy là bà đã tức giận đến nhường nào.

Ôn Bính Xuyên vỗ vai vợ mình, để bà bình tĩnh lại, rồi nói với con gái: “Đáng ra con nên nói cho ba mẹ biết chuyện này sớm hơn.” Nếu bọn họ sớm biết chuyện này thì bọn họ sẽ tự mình quay về thành phố Hải giải quyết. Càng nghĩ, Ôn Bính Xuyên càng không nén được tức giận, “Không được, ngày mai chúng ta quay về. Tôi thật sự không nuốt trôi cơn giận này.”

Ôn Bính Xuyên đi tới đi lui trong phòng khách, vẻ mặt giận dữ. Ôn Hề Dao bước lên khuyên cha mình, “Ba, anh cả và anh hai đã xử lý chuyện này rồi, ba yên tâm ở lại đây đi, cuối tuần con dẫn ba mẹ đi dạo một vòng thủ đô. Thanh Lan mở một quán trà ở Thành Nam, không gian rất đẹp, con dẫn ba mẹ tới xem.”

“Ba làm gì còn tâm tình mà đi chơi?”

“Ba, nhà họ Ôn và nhà họ Đỗ có giao tình đã nhiều năm, lần này Ôn Thị đột nhiên bội ước, đây đã là cú sốc mang tính hủy diệt với Đỗ Thị, như vậy cũng coi như đủ rồi.” Ôn Hề Dao khuyên nhủ.

Lúc này, Ôn Hề Dao còn chưa biết Đỗ Nam đã bị Ôn Tư Hiền đánh tới mức nhập viện, cả khuôn mặt hoàn toàn biến dạng, cho dù mẹ ruột của anh ta có đứng trước mặt anh ta thì cũng không nhận ra được ấy chứ.

Ôn Hề Dao khuyên nhủ một lát, cuối cùng Ôn Bính cũng bỏ đi ý định quay về thành phố Hải.

Ngày hôm sau, nhận được lời mời của bà Ôn, Thẩm Thanh Lan rất ngạc nhiên. Nhất là khi thấy bà Ôn nhiệt tình như vậy, cô cảm thấy không quen.

“Thanh Lan, bác nghe Hề Dao nói cháu thích cơm rượu nếp của miền nam, bác làm món này cũng được lắm, cháu thử xem.” Bà Ôn bưng một bát cơm rượu nếp để lên bàn, rồi gọi Thẩm Thanh Lan tới ăn.

Ôn Bính Xuyên vốn là một người rất nghiêm túc, ngoại trừ trước mặt con gái và vợ, ông sẽ để lộ ra chút tươi cười, thì trước mặt những người khác, ông đều bày ra khuôn mặt cứng nhắc. Nhưng lúc này, ánh mắt ông nhìn Thẩm Thanh Lan đầy hiền hòa.

Toàn thân Thẩm Thanh Lan đều cảm thấy không được tự nhiên. Cô ngồi xuống bàn, cầm cái muỗng bà Ôn đưa, bắt đầu ăn cơm rượu nếp. Chắc là bà Ôn đã hỏi Ôn Hề Dao khẩu vị của cô, nên cơm rượu bà Ôn làm không ngọt lắm, mà còn tỏa ra mùi rượu nhàn nhạt.

“Thanh Lan, cháu thấy thế nào?”

Thẩm Thanh Lan cười gật đầu, “Bác gái nấu ăn rất ngon, đây là món cơm rượu ngon nhất cháu từng ăn.”

Bà Ôn cười rực rỡ, “Cháu thích là được rồi. Cháu ăn nhiều một chút, trong nồi vẫn còn.”

Vì sợ Thẩm Thanh Lan ngại, bà Ôn còn cố ý múc cho mình và Ôn Bính Xuyên mỗi người một bát.

Ăn xong, Thẩm Thanh Lan còn chưa rõ ý đồ của bà Ôn, đang nghĩ có nên tìm cơ hội đi về hay không, thì bà Ôn đã đi vào phòng ngủ.

Ra khỏi phòng ngủ, bà Ôn cầm theo một cái hộp, nhét vào tay Thẩm Thanh Lan, vừa cười vừa nói: “Thanh Lan, đây là chút tấm lòng của bác, chúc mừng cháu đính hôn.”

Thẩm Thanh Lan mở ra xem, bên trong là một bộ trang sức, thoạt nhìn rất quý giá. Cô vội trả lại cái hộp cho bà Ôn, “Bác gái, cái này quá quý, cháu không thể nhận.”

Bà Ôn không chịu nhận lại, “Sau này anh trai cháu và Hề Dao kết hôn rồi, chúng ta sẽ là người một nhà, cháu chính là con gái của bác, người làm mẹ cho con gái mình một chút đồ làm của hồi môn, thì sao lại không thể nhận?”

Nếu đây là đồ do Sở Vân Dung đưa thì Thẩm Thanh Lan sẽ nhận, nhưng bà Ôn và cô không có quan hệ gì. Dù sau này Ôn Hề Dao và Thẩm Quân Dục kết hôn thì cô cũng chỉ là một đứa em chồng đã gả đi rồi.

Lúc này, bà Ôn tặng lễ vật lớn như vậy, làm Thẩm Thanh Lan nhớ tới chuyện đã xảy ra ở tiệc đính hôn, chắc là bà Ôn đã biết chuyện Đỗ Nam và Ôn Hề Dao.

Thẩm Thanh Lan đoán không có sai, đúng là bà Ôn đang tặng quà để cảm ơn cô.

Bà Ôn vốn có chuẩn bị một phần quà tặng cho Thẩm Thanh Lan, còn bộ trang sức này là bà Ôn chuẩn bị cho Ôn Hề Dao. Nhưng Thẩm Thanh Lan đã giúp bọn họ một chuyện lớn như vậy, lễ vật ban đầu đã không còn đủ nặng, mà vì gấp quá nên không tìm được quà tặng khác, cho nên bà Ôn dứt khoát tặng bộ trang sức đó cho Thẩm Thanh Lan. Dù sao thì sang năm Ôn Hề Dao mới kết hôn, vẫn đủ thời gian đặt bộ trang sức khác.

“Cháu cứ yên tâm nhận lấy đi, đây là chút tấm lòng của bác.”

“Đúng vậy, Thanh Lan, cháu là em gái của Quân Dục, sau này cũng là em gái của Hề Dao, chút quà tặng mà thôi, đừng suy nghĩ nhiều.” Ôn Bính Xuyên cũng hùa theo.

Cuối cùng, Thẩm Thanh Lan vẫn nhận phần quà tặng này. Sau đó, cô gọi điện thoại cho Ôn Hề Dao, cô ấy chỉ nói một câu: “Đó là quà tặng mừng em kết hôn của mẹ chị, em cứ nhận đi, đừng suy nghĩ nhiều.”

Trong mắt gia đình bình thường, bộ trang sức đó sẽ có giá trị liên thành, nhưng trong mắt Thẩm Thanh Lan, bộ trang sức này cũng bình thường. Vì vậy, cô không nghĩ nhiều nữa, đem bộ trang sức đó về ném luôn vào két sắt.

***

Ngày 10 tháng 7, Thẩm Thanh Lan và đám Daniel đi máy bay đến thành phố Sydney. Hai giờ chiều, bọn họ tới Sydney. Đây không phải là lần đầu tiên Daniel tới Sydney, nên anh ta đã đặt xong xe đón và khách sạn. Vừa ra khỏi sân bay, Thẩm Thanh Lan đã thấy có người tới đón.

Đến khách sạn, nhận phòng, sắp xếp hành lý xong mà vẫn còn sớm. Vu Hiểu Huyên đề nghị đi ra ngoài chơi. Đây là lần đầu tiên cô đến đây, nên rất tò mò với mọi thứ xung quanh.

“Thành phố này đẹp quá!” Nhìn bãi biển màu bạc phía xa xa, Vu Hiểu Huyên cảm thán.

“Sydney là thành phố lớn nhất của Australia, cũng là thành phố nổi tiếng thế giới, được mọi người công nhận là một trong những thành phố đáng sống nhất. Đương nhiên là nó phải đẹp rồi.” Kim Ân Hi nói.

Đây là lần đầu tiên Vu Hiểu Huyên gặp Kim Ân Hi. Lúc ở sân bay, Thẩm Thanh Lan đã giới thiệu tên của Kim Ân Hi, bọn xem như là quen biết. Thật ra, Vu Hiểu Huyên rất tò mò về cô ấy.

Vu Hiểu Huyên còn nhớ, lần trước cô bị bắt cóc, có một nam một nữ đã đưa cô đến bệnh viện. Cô không còn nhớ rõ dáng dấp của bọn họ như thế nào, chỉ còn nhớ bọn họ là bạn của Thẩm Thanh Lan.

Vu Hiểu Huyên không hiểu vì sao Thẩm Thanh Lan lại quen biết nhiều người kỳ lạ như vậy. Nhưng cô là một cô gái thông minh, nếu Thẩm Thanh Lan đã không giới thiệu cụ thể thì cô cũng sẽ không hỏi nhiều.

“Cô hiểu biết nhiều thật đấy!” Vu Hiểu Huyên cảm thán một câu.

Kim Ân Hi cười cười, “Thành phố này còn rất nhiều chỗ đẹp, hôm nào tôi sẽ dẫn cô đi.”

Vu Hiểu Huyên ngạc nhiên hỏi: “Cô rất quen thuộc với nơi này?”

“Trước kia từng đi vài lần, cũng đã từng ở đây một thời gian.” Kim Ân Hi nói. Khi vừa mới được tự do, cô đã bay nhảy khắp thế giới, đi rất nhiều nơi.

“Ok! Vậy là chúng ta đã có một hướng dẫn viên du lịch rồi!” Vu Hiểu Huyên vui vẻ nói.

Bởi vì phải sắp xếp chuyện tiếp theo, nên Daniel không theo bọn họ ra ngoài.

Ra khỏi khách sạn, Kim Ân Hi hăng hái nói: “Ở gần đây có một con phố bán thức ăn rất ngon. Tối nay tôi dẫn cô đi nhé?”

Vu Hiểu Huyên vô cùng tán thành đề nghị này. Lần này, cô được nghỉ phép một tuần lễ, là phần thưởng Linda dành cho cô vì sự cố gắng của cô trong thời gian qua. Hàn Dịch không có thời gian đi cùng cô, mà tiếng Anh của cô cũng không tốt, nên mới đi theo Thẩm Thanh Lan đến Sydney.

“Thanh Lan, tối nay chúng ta đến con phố ẩm thực đó đi!” Vu Hiểu Huyên mở to mắt nhìn Thẩm Thanh Lan.

Thẩm Thanh Lan biết rõ tâm hồn ăn uống của Vu Hiểu Huyên, nên gật đầu, “Ok.”

Đến khu phố ẩm thực, Vu Hiểu Huyên và Kim Ân Hi ăn từ đầu phố đến cuối phố, ăn cho đến khi không còn ăn nổi nữa mới ngừng. Vu Hiểu Huyên xoa xoa cái bụng, nhìn lại những món mình chưa ăn, nói: “Hôm nào quay lại ăn tiếp!”

Thấy bộ dạng này của cô nàng, trong mắt Thẩm Thanh Lan hiện lên ý cười.

Còn ba ngày nữa là khai mạc lễ hội nghệ thuật. Ngày hôm sau, nhóm Thẩm Thanh Lan lái xe đến Lake Macquarie, cách thành phố Sydney một tiếng đi xe. Nơi đây có rất nhiều chuột túi hoang dã, nếu may mắn còn có thể gặp chuột túi.

Thẩm Thanh Lan lái xe, Kim Ân Hi và Vu Hiểu Huyên ngồi ghế sau. Thỉnh thoảng, Vu Hiểu Huyên chỉ kiến trúc hay là cảnh quan thiên nhiên bên ngoài cửa sổ xe, rồi hỏi Kim Ân Hi. Dù là cái gì thì Kim Ân Hi cũng luôn có thể giới thiệu đại khái cho cô biết.

Vu Hiểu Huyên sùng bái nhìn Kim Ân Hi, “Ân Hi, cô biết nhiều thật đấy!”

Kim Ân Hi cười tủm tỉm, “Nếu cô cũng chạy khắp nơi trên thế giới như tôi, thì cô cũng sẽ hiểu biết nhiều như vậy thôi.”

“Cô đã đi vòng quanh thế giới?”

“Có thể nói là như vậy. Trong một lần du lịch, tôi quen biết Thanh Lan. Biết cô ấy là người nước Z, đúng lúc tôi chưa từng đến nước Z, nên mới tới thủ đô tham quan.”

“Cái gì? Cô không phải là người nước Z?”

“Ừ, tôi là người nước H.”

“Cô nói tiếng bản địa rất giỏi. Cô không nói thì tôi còn tưởng cô là người nước Z đó. Cô còn nói được tiếng Anh, tiếng Hàn. Cô thật lợi hại!” Vu Hiểu Huyên cảm thán.

Đó là bởi vì cô chưa biết được bản lĩnh thật sự của An, Kim Ân Hi thầm nghĩ. Nếu Vu Hiểu Huyên biết bản lĩnh của An, thì cô ấy sẽ không cảm thán vì một chút tài lẻ của cô như vậy.

“Khi còn bé, tôi rất có hứng thú với văn hóa của nước Z, nên tự học ngôn ngữ nước Z.” Kim Ân Hi thuận miệng nói bừa.

Vu Hiểu Huyên tin tưởng không chút nghi ngờ.

Từ xa, mọi người đã thấy một hồ nước xanh thẳm, mặt nước mênh mông, rất có tầm nhìn. Trên mặt hồ có mấy con thuyền nhỏ, rừng núi bao quanh hồ, tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp.

Mặc dù đang là mùa đông, nhưng cũng có nhiều người tới đây.

“Thanh Lan, ở đây thật là đẹp!” Vu Hiểu Huyên xuống xe, nhìn hồ nước, hít một hơi thật sâu, ngay cả không khí cũng tỏa ra vị ngọt.

Thẩm Thanh Lan gật đầu, trong mắt có ý cười.

Gần đó có một thảm cỏ lớn, có rất nhiều con chuột túi đang nhảy nhót ở đấy, Vu Hiểu Huyên ngạc nhiên: “Thanh Lan, đây là lần đầu tiên tớ được thấy chuột túi sống sờ sờ trước mặt mình đó.”

“Cô đứng nhìn từ xa là được rồi. Bọn chuột túi đó đều là chuột túi hoang dã, tuy nó thường xuyên tiếp xúc với con người, nhưng cũng có một số con hoang dã khó thuần, sẽ làm cô bị thương đấy.” Kim Ân Hi thấy Vu Hiểu Huyên định đi lên thì ngăn cô lại.

Vu Hiểu Huyên dừng bước, tiếc nuối nhìn đám chuột túi, “Ôi, tôi còn muốn chụp ảnh chung với bọn nó mà!”

“Chụp với con đó kìa!” Kim Ân Hi chỉ một con chuột túi cách đó không xa.

Vu Hiểu Huyên không hiểu hỏi lại: “Vì sao?”

Kim Ân Hi giải thích, “Con chuột túi đó tính tình ôn hòa, vừa rồi người kia lại gần nó mà nó cũng không chạy, còn cho người ta nựng nữa.”

Hai mắt Vu Hiểu Huyên sáng lên, “Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi thôi!” Dứt lời, cô quay đầu nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, cậu đi không?”

Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Các cậu đi đi, tớ giúp các cậu chụp ảnh.”

“Ok!” Vu Hiểu Huyên biết Thẩm Thanh Lan không thích chụp ảnh, nên không rủ rê cô nữa, mà vui vẻ kéo Kim Ân Hi đi.

Mặc dù Kim Ân Hi lớn hơn Thẩm Thanh Lan hai tuổi, nhưng tính tình cô lại hoạt bát hơn Thẩm Thanh Lan rất nhiều. Vì vậy, cô và Vu Hiểu Huyên càng chơi càng hợp. Tuy nói là để Thẩm Thanh Lan chụp ảnh, nhưng cuối cùng, đều là hai người bọn họ tự tạo dáng tự chụp ảnh.

Trước khi ra ngoài, bọn họ đã chuẩn bị thức ăn. Thẩm Thanh Lan tìm một nơi ở cạnh hồ có ánh nắng mặt trời, trải một tấm vải trên mặt đất, bày thức ăn ra. Cô ngồi trên vải, ánh mặt trời chiếu vào người cô, mang đến cảm giác ấm áp, Thẩm Thanh Lan hơi híp mắt lại.

Thừa dịp Vu Hiểu Huyên và Kim Ân Hi chưa quay lại, Thẩm Thanh Lan chụp một tấm hình của mình gửi cho Phó Hoành Dật.

Ban đêm, Phó Hoành Dật huấn luyện trở về, thấy tấm ảnh Thẩm Thanh Lan gửi, thì nở nụ cười.

“Thanh Lan, cậu xem ảnh tớ chụp này, có đẹp không?” Vu Hiểu Huyên đưa điện thoại cho Thẩm Thanh Lan.

Thẩm Thanh Lan cầm điện thoại, chậm rãi nói: “Quả nhiên, phong cảnh đẹp thì chụp như thế nào cũng đẹp.”

Vu Hiểu Huyên: “…”

Cậu không thể nói là do tớ chụp đẹp à?

Lúc ba người đang ăn, Thẩm Thanh Lan tùy ý nhìn sang một hướng khác, ánh mắt cô chợt khựng lại. Thấy bóng dáng quen thuộc, thấy nụ cười trên mặt người đó, chóp mũi Thẩm Thanh Lan hơi chua xót.

Kim Ân Hi nhìn theo ánh mắt của Thẩm Thanh Lan, cũng thấy bóng dáng của Nhan Tịch.

“Thanh Lan, hình như là Nhan Tịch.” Vu Hiểu Huyên nói. Hồi tháng Sáu, Nhan Tịch theo mẹ cô ấy ra nước ngoài, Vu Hiểu Huyên không biết bọn họ đi đâu, không ngờ bọn họ tới Sydney.

Thẩm Thanh Lan không để ý đến lời Vu Hiểu Huyên nói. Cô đứng lên, đi về phía Nhan Tịch. Vu Hiểu Huyên và Kim Ân Hi hiểu ý đứng đợi tại chỗ.

Đọc truyện chữ Full