DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 394

Lúc Annie đi vào phòng nghỉ thì nhìn thấy Ôn Hề Dao đang nói chuyện với mấy phù dâu khác.

“Mọi người đang nói gì mà vui vậy?”

Annie cưới hỏi, lần này có tất cả sáu phù dâu, ngoài cô ra, còn lại chỉ có một phù dâu nữa là chơi chung nhóm bạn với ôn Hề Dao, mà bây giờ trong phòng có ba phù dâu.

“Bọn tớ đang nói về chuyện thời đại học thôi, không ngờ tớ lại là người thứ hai kết hôn trong lớp chúng ta.”

Ôn Hề Dao vừa cười vừa nói.

Annie mỉm cười, vẫn đang nghĩ xem nên dùng có gì để đuổi khéo mấy người này đi, nhưng chẳng nghĩ ra có gì.

Thấy thời gian dần trôi qua, cô càng nóng lòng, chỉ lo Đỗ Nam sẽ bất chấp mà xông vào.

“Annie, cậu sao vậy? Cậu đang lo lắng chuyện gì sao?”

Ôn Hề Dao để ý thấy Annie thất thần nên quan tâm hoi.

“Không có gì, hôm nay cậu xinh đẹp quá nên thấy hơi chói mắt.”

Ôn Hề Dao cười ngọt ngào, “Sau này cậu kết hôn chắc chắn cũng sẽ là cô dâu đẹp nhất.”

Ánh mắt Annie lập tức u ám.

Ôn Hề Dao nhận ra mình vừa sơ ý chạm vào nỗi đau của Annie, liền áy náy nhìn cô.

Annie cười với cô, tỏ ý mình không sao, chỉ đảo mắt, nói nhỏ bên tai Ôn Hề Dao, “Hề Dao, tớ có mấy lời muốn nói với cậu, cậu ra đây với tớ một lát được không?”

Ôn Hề Dao lấy làm lạ nhìn Annie, “Sao thế? Có chuyện gì mà không thể nói ở đây?”

Annie khó xử nhìn thoáng qua mấy người phù dâu còn lại, “Không tiện lắm.”

Ôn Hề Dao không hề đề phòng cô nàng, ngẫm nghĩ rồi đứng lên, “Tớ bảo Annie đến nhà vệ sinh với tớ, tớ sẽ quay lại ngay.”

Biết cô mặc áo cưới không tiện đi lại, cần phải có người giúp, nên mọi người cũng không mấy để tâm.

Annie đưa ôn Hề Dao đi tới phòng bên.

Cô tin rằng cho dù không có thời gian báo thì Đỗ Nam luôn chú ý bên này cũng sẽ biết được bọn họ đang ở đâu.

“Cậu muốn nói với tớ chuyện gì thế?”

Ôn Hề Dao hỏi.

“Hề Dao, trước khi tớ nói cậu hãy chờ tớ một chút, tớ đi lấy cái này, một phút sau sẽ quay lại.”

Annie nói.

Trong lòng Ôn Hề Dao bỗng dâng lên cảm giác quái lạ, hôm nay Annie rất lạ, “Annie, cậu giấu tớ chuyện gì phải không?”

Ôn Hề Dao yên lặng nhìn Annie.

Cô thầm giật mình, “Hề Dao, tớ muốn cho cậu xem một thứ rất quan trọng, nhưng đúng lúc tớ để quên nó ở phòng kia, cậu chờ tớ một lúc, tớ sẽ đi lấy ngay.”

Ôn Hề Dao nghi ngờ nhìn cô.

“Tớ sẽ trở lại nhanh thôi.”

Annie cười nói, rồi đi ra ngoài.

Ôn Hề Dao vẫn chưa kịp hoàn hồn thì Annie đã bỏ đi.

Cô bó tay lắc đầu, đành phải ở đây chờ.

Annie vừa ra ngoài đã nhìn thấy Đỗ Nam đang đứng ở cửa ra vào.

Cô giật mình, vội vàng nhìn xung quanh một chút, không thấy ai mới thở phào nhẹ nhõm, âm thầm trừng Đỗ Nam rồi im lặng nhường đường.

Đỗ Nam cảm kích nhìn Annie rồi đi vào.

Ôn Hề Dao đưa lưng về phía cửa, nghe thấy tiếng bước chân, vừa quay lại đã trông thấy Đỗ Nam, “Là anh.”

Đỗ Nam ngơ ngẩn nhìn Ôn Hề Dao, “Hề Dao, hôm nay em đẹp quá.”

Ôn Hề Dao trầm mặt, lúc trông thấy Đỗ Nam cô đã lập tức hiểu ra.

Annie gọi cô ra nói rằng cho cô xem thứ gì đó, có lời muốn nói với cô là nói dối, để Đỗ Nam gặp mặt cô mới là thật, “Anh nghĩ đủ mọi cách để gặp tôi, rốt cuộc là muốn làm gì?”

Đỗ Nam nhìn chằm chằm ôn Hề Dao, ánh mắt không hề rời mắt khỏi cô, liếc sơ qua đã thấy ngay nỗi yêu thương và nhớ nhung tràn ngập trong mắt hắn.

“Hề Dao, từ lần đầu tiên khi chúng ta chơi nhà chòi hồi bé, anh đã tưởng tượng dáng vẻ mặc áo cưới sau này của em khi lớn lên.

Chờ đợi suốt hơn hai mươi năm, không ngờ hôm nay cũng thấy được, quả nhiên xinh đẹp y như trong suy nghĩ của anh, à không, còn đẹp hơn so với tưởng tượng của anh nữa.”

Đỗ Nam nói một cách si mê, thế nhưng Ôn Hề Dao nghe xong lại cảm thấy dạ dày khó chịu, cô nhíu mày, “Nếu anh tới để chúc phúc cho tôi thì tôi cảm ơn anh, nếu anh chỉ muốn nói những lời này thì bây giờ cũng nói xong, tôi phải đi rồi.”

Thấy Đỗ Nam đóng cửa phòng, lòng cô bỗng bất an, cảnh tượng này rất giống với buổi lễ đính hôn lần trước.

“Chúc phúc?”

Vẻ mặt Đỗ Nam thay đổi, “Trơ mắt nhìn em lấy người khác còn muốn anh chúc phúc? Hề Dao, trong mắt em anh là một người nhu nhược vô dụng thể sao?”

“Đỗ Nam, hôm nay là hôn lễ của tôi, là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.

Anh nhất định phải phá hoại hôn lễ của tôi sao?”

Sắc mặt Ôn Hề Dao lạnh băng.

Khí thế của Đỗ Nam lập tức ỉu xìu, “Em đừng tức giận mà Hề Dao.

Anh đến đây là để nói rằng anh yêu em hơn Thẩm Quân Dục, em đừng ở bên anh ta được không? Chỉ cần em đồng ý đi theo anh, anh bảo đảm sẽ đối xử rất rất tốt với em, em muốn gì cũng được.”

Lại là thế này, vẻ mặt Ôn Hề Dao thù ghét nhíu mày, “Đỗ Nam, tôi sẽ không đi với anh, bây giờ anh tránh ra cho tôi, tôi muốn ra ngoài.”

Ôn Hề Dao toan bỏ đi nhưng bị Đỗ Nam kéo lại.

“Anh sẽ không để em đi đâu.

Hề Dao, anh đã nghĩ rồi, không có em anh thật sự không sống nổi.

Hôm nay, dù thể nào anh cũng không cho em tham dự hôn lễ đâu, em bỏ ý nghĩ này đi.”

“Sao hả, anh lại muốn dùng vũ lực?”

Ôn Hề Dao nhìn hắn ta, ánh mắt lạnh lẽo như núi tuyết đóng băng vạn năm, giọng điệu đầy giễu cợt.

Mặt Đỗ Nam biến sắc, nhớ lại chuyện ở buổi tiệc đính hôn lần trước.

Hắn ta nhìn vào mắt Ôn Hề Dao rồi nhắm mắt lại, lẩm bẩm cầu xin: “Hề Dao, em đừng nhìn anh như vậy, anh sẽ không dùng vũ lực với em, anh thề, lần đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.

Anh chỉ muốn em đừng lấy cưới Thẩm Quân Dục thôi, anh cho em một cơ hội đi, có được không?”

Vẻ mặt Ôn Hề Dao không hề thay đổi, nghe hắn nói vậy cũng không mảy may xúc động, “Đỗ Nam, cho dù hôm nay anh không cho tôi tham dự hôn lễ thì về mặt pháp luật tôi và Thẩm Quân Dục cũng đã là vợ chồng.

Hôm qua tôi đã cùng anh ấy đi đăng ký kết hôn rồi.”

Trong nháy mắt, sắc mặt Đỗ Nam trở nên trắng bệch, sững sờ nhìn Ôn Hề Dao, “Hề Dao, sao em có thể, sao em có thể đối xử với anh như vậy, anh toàn tâm toàn ý chờ em, che chở em, sao em lại đối xử tàn nhẫn với anh như vậy!”

Viền mắt hắn ta dần đỏ lên, đến cả đáy mắt cũng đỏ, “Em biết không, mất đi em anh sẽ chết thật đó.

Chẳng lẽ em thật sự trơ mắt nhìn anh chết ư?”

“Bây giờ anh muốn lấy cái chết để uy hiếp tôi sao?”

Ôn Hề Dao hỏi lại.

“Nếu cái chết của anh có thể khiến em không kết hôn với Thẩm Quân Dục vậy anh chết thì đã sao? Thứ anh không có được thì người khác cũng đừng hòng có được.”

Mặt Ôn Hề Dao biến sắc, nhìn Đỗ Nam, “Tôi thấy anh điên thật rồi.”

Người bình thường có thể nói ra lời như vậy sao.

Đỗ Nam cười ha ha, “Đúng vậy, anh điên rồi, bị em bức điên đó.

Hề Dao, vì sao em không chịu yêu anh, rốt cuộc anh có gì không bằng Thẩm Quân Dục? Anh yêu em sâu đậm hơn anh ta, vì em anh có thể từ bỏ tất cả, anh ta làm được không?”

“Trước giờ tình yêu đáng được xem trọng là tình yêu đôi bên tự nguyện, là cam tâm tình nguyện nỗ lực chứ không phải so đo được mất.

Đỗ Nam, anh đối với tôi vốn dĩ không phải tình yêu, mà là lòng chiếm hữu.”

Ôn Hề Dạo bình tĩnh nói, cô lắc lắc tay, muốn giấy tay mình ra khỏi tay Đỗ Nam nhưng không thành công.

Đỗ Nam càng nắm chặt tay Ôn Hề Dao hơn, “Hề Dao, em xem từ sau khi em và Thẩm Quân Dục ở bên nhau đã trở nên thế nào, trước đây em chưa bao giờ không thèm nói đạo lý thế này.

Đều là Thẩm Quân Dục dạy hư em.”

Ôn Hề Dao rất muốn mắng hắn ta, rốt cuộc ai mới là người không thèm nói đạo lý.

Cô thấy Đỗ Nam điên thật rồi, đúng là bị tâm thần rồi.

Thấy sắp đến giờ mà cô vẫn chưa xuất hiện, người bên ngoài có lẽ đã sốt ruột.

Cô bắt đầu giằng co dữ dội.

Đỗ Nam kìm cô lại, ánh mắt Ôn Hề Dao trở nên hung dữ, nhấc chân đá vào thân dưới của Đỗ Nam.

Nếu cú đá này mà trúng thì chắc chắn Đỗ Nam sẽ tàn phế.

Đỗ Nam tránh sang một bên, vô thức buông lỏng tay.

Ôn Hề Dao thừa cơ chạy ra ngoài, nhưng vừa chạy ra đến cửa định kêu người thì bị Đỗ Nam bịt miệng lại, rồi hắn ta đưa cô ra cửa sau.

*** Sau khi Annie thấy Đỗ Nam đi vào trong thì đứng ngoài cửa đợi hai phút, thấy bên trong không có động tĩnh gì, lo lắng mình đứng đây sẽ làm người ta chú ý nên đi đến nhà vệ sinh.

Ba người bạn gái ngồi trong phòng nghỉ chờ trong chốc lát, không thấy Annie và Ôn Hề Dạo quay về, một người đề nghị đến nhà vệ sinh xem thử, kết quả chỉ gặp mỗi mình Annie.

“Annie, Hề Dao đâu?”

Một trong các phù dâu hỏi.

Annie hoài nghi, “Không phải Hề Dao đã về rồi sao? Cậu ấy vừa mới đi trước, bụng tôi khó chịu nên về muộn một chút, các cậu không gặp cậu ấy sao?”

“Không Bọn tôi mới vừa từ phòng nghỉ đi ra.”

Một phù dâu khác nói.

“Lạ nhỉ, từ phòng nghỉ đến nhà vệ sinh chỉ có mỗi con đường này, Hề Dao có thể đi đâu ta được.

Không có chuyện gì đâu, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, cậu ấy không đi xa đầu, chắc là đang ở đâu đó hít thở thôi, đừng quên hôm nay cậu ấy rất hồi hộp.”

Những người khác nghe thế thì cảm thấy có lý, “Vậy chúng ta tìm quanh đây thử xem, sắp đến giờ rồi, đừng để xảy ra sự cố gì.”

Mấy người nói rồi tỏa đi tìm Ôn Hề Dao.

“Được, đi cùng đi, tôi qua bên kia tìm thử, các cậu đi qua chỗ khác tìm xem sao.”

Annie nói rồi chỉ về hướng phòng nghỉ.

Những người còn không có ý kiến, cả đám chia nhau ra tìm người.

Sau khi Annie tách khỏi mấy cô gái thì thở phào nhẹ nhõm, thầm trách Đỗ Nam gây phiền phức cho mình, bèn nhanh chân chạy về phòng nghỉ.

Cô phải đưa Ôn Hề Dao về, không thể làm trễ giờ cử hành hôn lễ được.

Hơn nữa, nãy giờ lâu như thế, chắc Đỗ Nam cũng nói xong rồi.

Có điều, Annie vừa mới đi qua đã thấy Đỗ Nam kéo Ôn Hề Dao rẽ vào hành lang.

Mặt Annie biến sắc, vội vàng đi theo.

Đỗ Nam muốn đưa Ôn Hề Dao đi nhưng Ôn Hề Dao không phối hợp, liên tục giãy giụa, vì vậy Đỗ Nam liền đánh ngất Ôn Hề Dao.

Hắn ta đánh không mạnh, chỉ đủ làm Ôn Hề Dạo hôn mê một lúc, mà chỉ cần chút thời gian này thôi cũng đã đủ rồi, dù sao hắn ta cũng chỉ muốn đưa người ra ngoài.

Nhưng vừa ra đến cổng thì Đỗ Nam nhìn thấy mấy người bảo vệ đứng cách đó không xa, chỉ cần rẽ là sẽ bị bọn họ phát hiện ngay.

Hắn ta khẽ giật mình, bèn quay người đi ra cửa sau.

Hôm qua hắn ta đã tìm hiểu qua Sơ đồ của khách sạn này nên rất quen thuộc, chỉ là đi chưa được hai bước đã gặp phải Annie.

Annie nhìn Ôn Hề Dao trong lòng Đỗ Nam, sa sầm mặt, “Anh làm gì cậu ấy?”

Đỗ Nam không ngờ mình sẽ gặp phải Annie, cố gắng ra vẻ bình tĩnh, “Annie, em tránh ra đi, anh muốn đưa Hề Dao rời khỏi chỗ này.”

“Không được.

Nếu Hề Dao tự nguyện đi theo anh thì chắc chắn tôi không ngăn cản, thậm chí còn ủng hộ, nhưng bây giờ là anh cưỡng ép cậu ấy đi.

Đỗ Nam, nói một cách nghiêm trọng thì đây là bắt cóc.

Nhân lúc bây giờ chưa ai phát hiện, anh hãy giao Hề Dao cho tôi rồi đi mau, về phần Hề Dao, tôi sẽ giải thích với cậu ấy, khuyên cậu ấy đừng so đo với anh.”

Annie không ngờ Đỗ Nam lại làm ra chuyện đáng sợ thế này.

Hiện giờ cô vô cùng hối hận, sớm biết thế này đã không giúp hắn ta.

Hề Dao mà biết chắc chắn sẽ trách mình.

“Muốn tôi trơ mắt nhìn cô ấy kết hôn với người khác à, đừng có mơ, tôi sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra.

Hôm nay tôi nhất định phải đưa Hề Dao đi, Annie, nể tình chúng ta là bạn bè, tránh ra đi.”

Annie nhất quyết không đồng ý, “Đỗ Nam, anh hãy thả Hề Dao ra, anh làm vậy sẽ đối với anh cũng chẳng có lợi gì.”

Mặc kệ Annie nói gì, Đỗ Nam cũng không thả.

Cô thầm thấy sốt ruột, ở đây yên tĩnh nhưng khó tránh khỏi người khác không chú ý, nếu bị trông thấy cảnh này thì sẽ lớn chuyện, “Đỗ Nam, nếu anh không thả Hề Dao ra thì tôi sẽ kêu lên đấy, đến lúc đó anh sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”

Đỗ Nam cười ha ha, “Bắt cóc đúng không? Tôi không sợ, cô cứ kêu đi.

Tôi là chủ mưu, còn cô là đồng lõa.

Đừng quên là cô giúp tôi gọi Hề Dao ra, tôi không thoát khỏi liên quan thì cô cũng không được yên đâu.”

Annie nghe thế thì mặt tái xanh, tên Đỗ Nam này muốn chết lại còn kéo cô theo, “Anh điên rồi Đỗ Nam.”

“Đúng vậy, tôi điên rồi, không có Hề Dao thì tôi là một gã điên, ngay cả chính tôi cũng không biết tôi đang làm gì nữa.

Nên bây giờ cô hãy thả cho tôi đi đi.”

Annie nhìn đôi mắt đỏ bừng của Đỗ Nam thì vô thức lùi ra sau hai bước.

“Hề Dao.”

Annie nghe thấy có người gọi tên Hề Dao từ xa.

Có lẽ ôn Hề Dao bỏ đi quá lâu nên khiến những người khác hoài nghi, “Đỗ Nam, bọn họ đã phát hiện Hề Dao biến mất rồi, anh mau giao Hề Dao cho tôi.”

Annie vô cùng sốt ruột, cái tên điên Đỗ Nam này thật sự gây phiền toái phức cho cô rồi.

“Đỗ Nam, anh nghe tôi nói đã, nhà họ Thẩm có thuê vệ sĩ, bên ngoài khách sạn toàn là vệ sĩ, anh không đưa Hề Dao ra ngoài được đâu.

Hay là thế này đi, chi bằng anh thả cậu ấy ra để cậu ấy tự do, trông thấy cậu ấy hạnh phúc anh cũng sẽ vui vẻ không phải sao?”

“Không, tôi không vui, hạnh phúc của cô ấy không phải do tôi đem đến thì tôi vui vẻ cái gì chứ? Annie, cổng sau không có vệ sĩ, cô để tôi rời khỏi đây bằng cổng sau đi.”

Bây giờ Annie nào dám để Đỗ Nam rời đi, nếu thế thì không chỉ Đỗ Nam gặp phiền phức mà còn có gia đình mình nữa.

Nhà họ Thẩm không phải gia đình mà nhà cô có thể đắc tội.

Cô thân với Ôn Hề Dao.

Nhưng lại không có quan hệ gì với nhà họ Thẩm cả.

Thể lực của nhà họ Đỗ ở thành phố Hải, ngoài tầm tay nhà họ Thẩm, nhưng gia đình cô thì ở thủ đô.

Nếu nhà họ Thẩm muốn nhằm vào bọn cô thì cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Nghĩ vậy, Annie càng thêm hối hận vì đã đáp ứng lời thỉnh cầu của Đỗ Nam.

Trong lúc mềm lòng rước lấy phiền phức khiển Annie hối hận không thôi.

Nhưng bây giờ có nói những lời này cũng đã muộn, việc khẩn cấp trước mắt là phải mau chóng đưa Ôn Hề Dao trở về.

“Anh bình tĩnh chút đi Đỗ Nam, anh hãy nghĩ đến ba mẹ anh.”

Annie khuyên.

Bên này Annie vẫn đang thuyết phục Đỗ Nam thì bên kia, Thẩm Thanh Lan đã biết Ôn Hề Dao mất tích.

Cô nói nhỏ bên tai Phó Hoành Dệt vài câu, anh nắm chặt tay cô, khẽ nói, “Cẩn thận nhé.”

Thẩm Thanh Lan gật đầu rồi đứng dậy rời đi.

“Lan Lan đi đâu vậy?”

Thẩm lão gia hỏi.

Phó Hoành bật cười cười, “Cô ấy bảo muốn đi vệ sinh, cháu bảo cô ấy nhớ chú ý dưới chân.”

Thảm lão gia nghe thế cũng không để ý nữa, chỉ nói: “Cháu bảo Lan Lan đừng vội, đi chậm một chút.”

“Vừa nãy cháu cũng nói như thế với cô ấy.”

Phó Hoành Dật tự nhiên đối đáp.

Thẩm Thanh Lan đi ra đằng sau, nhìn Phương Đông.

Vừa rồi chính Phương Đồng đã gọi cho cô để báo không tìm thấy Ôn Hề Dao.

“Xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Thanh Lan hỏi.

“Tớ cũng không rõ, tớ thấy sắp đến giờ nên định đi vào nhắc nhở chị Hề Dạo một tiếng, nhưng trong phòng chẳng có ai.

Sau đó tớ gặp bọn họ, bọn họ nói chị Hề Dao đi vào phòng vệ sinh nãy giờ vẫn chưa ra.”

Phương Đồng chỉ vào đám phù dâu của Ôn Hề Dao, nói.

Sắc mặt Thẩm Thanh Lan hơi thay đổi, đầu tiên là nghĩ tới Đỗ Nam, cô lập tức gọi cho Kim Ân Hi, “ Ân Hi Đỗ Nam đang ở đâu?”

Kim Ân Hi sững người, “Đỗ Nam...

có thấy đâu, tớ luôn nhìn vào camera mà.”

“Chị dâu tớ mất tích rồi.”

Thẩm Thanh Lan trầm giọng.

Kim Ân Hi bật dậy khỏi ghế, “Cái gì? Cậu hoài nghi là Đỗ Nam làm? Nhưng tớ luôn nhìn vào camera mà, thật sự không thấy người nào khả nghi.”

“Vậy nếu đối phương đã đến đây trước thì sao?”

Thẩm Thanh Lan chỉ ra sơ sót của bọn cô.

Kim Ân Hi im lặng, quả thật trước đây bọn họ không nghĩ tới điều này.

Bọn cô chỉ suy đoán có lẽ hôm nay Đỗ Nam sẽ tới quấy rối, chứ không nghĩ biết đâu trước đó hắn ta đã đến khách sạn này và chờ đợi thời cơ để hành động.

“An, bây giờ tớ sẽ lập tức kiểm tra tất cả camera của khách sạn.”

Kim Ân Hi nói xong liền cúp điện thoại.

Thẩm Thanh Lan đứng tại chỗ, đôi mắt sắc lạnh sa sầm.

Một lát sau, Kim Ân Hi gọi đến, “An, Đỗ Nam đang đưa Ôn Hề Dao đến cửa thang máy lầu một phía Nam.

Cậu qua đó trước đi, bây giờ tớ sẽ chạy tới ngay, cậu đợi tớ tới, tuyệt đối đừng hành động một mình.”

Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan lạnh như băng, trước giờ Phương Đồng chưa từng thấy Thẩm Thanh Lan thể này, tạm thời không biết làm sao.

Thẩm Thanh Lan nhìn cô ấy, “Gọi anh tớ tới đây, đừng kinh động đến người khác.”

Những người ở đây nghe xong liền biết rõ là đã xảy ra chuyện, hơn nữa còn liên quan đến Đỗ Nam, vừa nãy bọn họ đã nghe được cái tên đó.

Thẩm Thanh Lan đi đến thang máy phía Nam, vừa đi vào liền nghe thấy cuộc đối thoại của Annie và Đỗ Nam.

“Đỗ Nam, anh nhất định ép tôi kêu lên đúng không?”

Annie bực bội, cô vốn nóng tính, khuyến lâu thế rồi mà Đỗ Nam vẫn kiên trì muốn đưa Ôn Hề Dao đi, cô cảm thấy mình sắp nổi khùng rồi.

Đỗ Nam dịu dàng nhìn Ôn Hề Dao trong lòng, “Hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không để cô ấy lấy người khác, Annie, dù có chết tôi cũng sẽ không trơ mắt nhìn cô ấy kết hôn với người khác đâu.”

Đỗ Nam vừa ngẩng đầu đã thấy nhóm Thẩm Thanh Lan đang đi tới, bèn quay người ấn thang máy, sau đó trong lúc mọi người chưa kịp hoàn hồn thì lập tức đi vào.

Vốn dĩ hắn ta muốn xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm nhưng trùng hợp thang máy của khách sạn này đang đi lên.

Không còn cách nào khác, Đỗ Nam liền ấn thang máy lên tầng cao nhất.

Thẩm Thanh Lan nhìn thang máy lên cao, vẻ mặt khó coi, Cô ấn nút nhưng tòa nhà này chỉ có một cái thang máy, vừa đi lên sẽ không xuống nhanh vậy.

Nếu không có thai như trước đây thì cô đã đi thang bộ, nhưng bây giờ, chẳng biết lúc nào cô mới lên được tầng cao nhất.

Đọc truyện chữ Full