DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 413

Trong bệnh viện, vẻ mặt Thẩm Thanh Lan hiền hòa nhìn tư thế ngủ đáng yêu của cậu Phó.

Cô đang ở cữ, phần lớn thời gian chỉ có ngủ nghỉ, mấy chuyện vặt vãnh của cục cưng không cần cô bận tâm, Sở Vân Dung và Phó Hoành Dật đã làm hết tất cả mọi chuyện, cô chỉ cần cho con bú là được.

Thẩm Thanh Lan không có nhiều sữa, miễn cưỡng đủ cho cục cưng uống.

Ai cũng biết sữa mẹ là tốt nhất cho trẻ sơ sinh, cho nên cô vẫn quyết định dùng sữa mẹ nuôi con.

Mấy ngày qua, để đảm bảo cục cưng no bụng, Thẩm Thanh Lan vẫn luôn uống canh lợi sữa.

Trước đây, cứ thấy canh là cô sẽ cau mày, vậy mà bây giờ cô rất tích cực uống.

Lúc này cô vừa mới uống xong một bát canh.

“Nhóc con, mẹ vì con mà hy sinh nhiều lắm đấy!”

Thẩm Thanh Lan xoa bàn tay nhỏ bé của cục cưng, dịu dàng nói.

Lúc Phó Hoành Dật đi vào, thấy hình ảnh vợ thủ thỉ với con trai, ngay cả anh và Eden đi vào cô cũng không phát hiện ra.

Phó Hoành Dật vừa mới kiểm tra sức khỏe xong, Eden đẩy anh vào, anh chủ động gọi: “Thanh Lan.”

Thẩm Thanh Lan nhìn Phó Hoành Dật, gật đầu một cái, nói: “Về rồi à.”

Sau đó cô tiếp tục quay lại ngắm con.

Ánh mắt Phó Hoành Dật nhìn Thẩm Thanh Lan sâu thăm thẳm, nhưng cũng không lên tiếng.

Eden đưa người về xong liền đi, chẳng qua khi thấy vẻ mặt cán phụ của Phó Hoành Dật, bất giác anh liền nở nụ cười, nhìn sao cũng thấy có chút hả hê.

Chắc là do oán khí trên người Phó Hoành Dật quá đậm, cuối cùng Thẩm Thanh Lan cũng dời ánh mắt từ cục cưng qua ngài Phó, “Sao thế?”

Phó Hoành Dật nhìn sang chỗ khác, mím môi nói: “Không sao.”

Anh cũng không thể nói là mình ghen tỵ với con trai được.

Thẩm Thanh Lan nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc của Phó Hoành Dật, chợt nhận ra điều gì đó, trong mắt hiện lên ý cười, “Hoành Dật, không phải là anh ghen với con trai đấy chứ?”

Phó Hoành Dật hừ nhẹ, nhàn nhã nhìn lướt qua thằng nhóc nằm bên cạnh Thẩm Thanh Lan, “Anh đến nỗi đó sao?”

Anh không đến nỗi đó thì đến nỗi nào? Thẩm Thanh Lan không muốn vạch trần chuyện này nên gật đầu phụ họa: “Chắc là do em suy nghĩ hơi nhiều.

Hoành Dật, cục cưng đã chào đời được mấy ngày, không thể gọi cục cưng mãi được.

Chưa nghĩ ra tên khai sinh, thì đặt tên ở nhà trước đi.

Anh nghĩ xem đặt tên gì mới hay?”

“Con trai ấy mà, tùy tiện đặt một cái là được, không nên nuôi thành yếu ớt.”

Phó Hoành Dật tùy ý nói.

Thẩm Thanh Lan: “...”

Con mới ra đời mấy ngày, như vậy mà kêu yếu ớt? “Không muốn nó yếu ớt thì đặt tên mạnh mẽ đi.”

“Bậc cha chú hay nói tên xấu dễ nuôi, anh thấy nên gọi là...”

Mấy chữ cuối cùng của Phó Hoành Dật bị ánh mắt như cười như không của Thẩm Thanh Lan chặn lại.

“Là gì?”

Thẩm Thanh Lan “dịu dàng”

hỏi.

Phó Hoành Dật suy nghĩ một chút, “Gọi là An An đi.”

“An An, nghe giống tên con gái.”

Thẩm Thanh Lan cau mày, hơn nữa tên tiếng Anh của cô là An, cô vốn muốn đặt tên con là Hiên Hiên hoặc Mặc Mặc, ít nhất nghe còn giống tên con trai.

“An An rất hay.

Bình bình an an, anh chỉ muốn mẹ con em cả đời đều bình an hạnh phúc.”

Phó Hoành Dệt nghiêm túc nói.

Thẩm Thanh Lan nhìn thẳng vào mắt anh, lòng hơi rung động, “Được, vậy thì gọi An An đi.”

Dù sao cũng là tên ở nhà, người nhà mình gọi, không quan trọng lắm, hơn nữa ý nghĩa của hai chữ An An cũng rất hay.

Ngay lập tức, ý nghĩ cái tên quá nữ tính lập tức bị cô Phó vứt ra khỏi đầu.

Nhiều năm sau, mỗi lần cậu Phó nghe cô giáo nhà trẻ gọi tên ở nhà của mình, nhất là lúc thấy những người bạn nhỏ khác cười rộ lên, thì cảm thấy vô cùng oán hận người cha đã đặt tên cho cậu.

Thấm Thanh Lan xác định tên ở nhà của cục cưng, cúi đầu nắm bàn tay nhỏ bé, “An An, hoan nghênh con, bảo bối của mẹ.”

Khuôn mặt cô dịu dàng, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào phủ lên người cô, vẻ mặt Phó Hoành Dật bất giác dịu xuống.

Đợi tới khi cảm thấy cảm giác trên chân đỡ hơn, Phó Hoành Dật mới đứng lên đi đến bên cạnh Thẩm Thanh Lan, “Đưa con cho anh, em ngủ một giấc đi.”

Tối hôm qua, vì cho con bú nên cô thức nhiều lần, anh rất đau lòng, nhưng anh không có cách nào giúp cô cho con bú được.

Không phải anh chưa từng nghĩ tới chuyện buổi tối cho thằng nhóc này uống sữa bột, nhưng nhóc con này rất tinh ranh, từ khi cho nó uống sữa mẹ thì nó không uống sữa bột nữa, dù có đút vào miệng thì nó cũng nhả ra.

Thẩm Thanh Lan thấy cục cưng ngủ say sưa, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Một mình anh có thể trồng nổi con không đấy?”

“Có thể”

Phó Hoành Dật trả lời, anh đường đường là một người đàn ông, chẳng lẽ còn không thể giải quyết một đứa bé? Thẩm Thanh Lan thấy dáng vẻ thề thốt chân thành của anh thì yên lòng đi ngủ, Phó Hoành Dật ngồi bên cạnh ngắm khuôn mặt khi ngủ không khác nhau mấy của hai mẹ con, ánh mắt nhìn bạn nhỏ An An tràn đầy dịu dàng.

Anh nhẹ nhàng dùng một ngón tay chạm vào bàn tay của bạn nhỏ An An, sau đó lại chọt chọt lên mặt bé, nào ngờ bé tỉnh giấc, đôi mắt to tròn mở ra rồi chớp chớp, khóe môi Phó Hoành Dật cong lên.

Có lẽ là do xung quanh quá yên tĩnh khiến bạn nhỏ An An không thích ứng được, bé mếu mếu cái miệng nhỏ nhắn, dáng vẻ sắp khóc, Phó Hoành Dật vội vàng bế bé lên.

Tư thể chưa thuần thục, nhưng đã tốt hơn nhiều so với lần đầu.

Đây là lần thứ ba anh bế con, con vẫn chưa quen với hơi thở anh.

Bé chớp chớp mắt, huơ huơ bàn tay nhỏ bé, há miệng muốn khóc.

Anh lập tức đứng lên, bế bé ra khỏi phòng bệnh.

“Hoành Dật, con bế con ra ngoài hành lang làm gì vậy?”

Sở Vân Dung đi tới, thấy Phó Hoành Dật bế con đi tới đi lui trên hành lang, cũng không biết đã đi lại bao lâu rồi.

Phó Hoành Dật mỉm cười, “Thanh Lan ngủ bên trong, thằng nhóc này thức rồi, con sợ nó làm ồn cô ấy nên bế ra đây.”

Nằm trong vòng tay của Phó Hoành Dật, bé mở to mắt, ngậm ngón tay, vẻ mặt thích thú.

Sở Vân Dung lo chân của Phó Hoành Dật chịu không nổi, vội đi cất đồ rồi tới ôm bé, “Đưa mẹ, con nghỉ ngơi đi.”

Phó Hoành Dật gật đầu, vừa xoay người thì chợt khựng lại, vẻ mặt cứng ngắc, “Hoành Dật, con sao vậy?”

“Mẹ, nó tè.”

Phó Hoành Dật nói, giọng điệu có chút nghiến răng nghiến lợi.

“Ôi, trẻ con tè dầm là chuyện rất bình thường mà.”

Sở Vân Dung lơ đễnh nói, “Hơn nữa, chất thải của trẻ sơ sinh rất sạch”

Cơ thể Phó Hoành Dật căng cứng, nhất là khi cảm nhận được thứ ẩm ướt mềm nhũn trên tay, anh càng không dám nhúc nhích.

Bé vừa động, tã lót bị lệch, chất lỏng màu vàng thấm lên cánh tay Phó Hoành Dật.

Sở Vân Dung ôm bé, nhìn thứ trên tay Phó Hoành Dật mà bật cười, “Được rồi, con đi rửa tay trước đi, ở đây đã có mẹ rồi.”

Phó Hoành Dật nhìn thoáng qua khuôn mặt vô tội của nhóc con rồi mới đi vào phòng vệ sinh.

Tới lúc anh đi ra, Sở Vân Dung đã thay tã xong, tã bẩn đã được đặt bên cạnh.

Phó Hoành Dật vừa định cầm lên thì bị Sở Vân Dung ngăn lại, “Hoành Dật, để mẹ làm, một người đàn ông như con sao biết giặt những thứ này.”

Giống như Thẩm Khiêm vậy, dù ông rất tốt với bà, nhưng lúc bà ở cữ, ông cũng chưa từng giặt tã cho con lần nào.

Phó Hoành Dật cầm tã lên, “Mẹ, để con giặt, mẹ từ nhà chạy tới bệnh viện cũng đủ mệt rồi, mẹ nghỉ ngơi chút đi.”

Nói xong, anh đi vào nhà vệ sinh lần nữa, nghiêm mặt giặt sạch tã rồi phơi lên.

Bạn nhỏ An An ngủ ngon trong lòng bà ngoại, chẳng hề biết mình vừa gây ra họa.

Sở Vân Dung gọi Thẩm Thanh Lan dạy cho con bú.

Vừa rồi cô ngủ rất say nên tỉnh rồi mà vẫn còn mơ mơ màng màng, vô thức vén áo lên cho con bú, không để ý tới Phó Hoành Dật cũng đang ở đây.

Làn da trắng ngần rơi vào mắt Phó Hoành Dật, trước kia nơi đó chỉ thuộc về anh, bây giờ bị “người đàn ông”

khác chiếm mất, nhất là khi bàn tay bé nhỏ ấy còn đặt lên trên, trong lòng anh lập tức khó chịu.

“Mẹ, khi nào trẻ con mới có thể cai sữa?”

Phó Hoành Dật hỏi Sở Vân Dung.

Nghe thấy giọng của Phó Hoành Dật, Thẩm Thanh Lan mới nhận ra anh cũng đang ở đây.

Thấy anh nhìn mình chằm chằm, tại cô đỏ bừng, kéo cái chăn qua để ngăn tầm mắt của anh.

Có điều, khi hiểu lời anh nói, cô hận không thể đấm cho anh một quyền.

Sở Vân Dung “ùm”

một tiếng rồi đáp: “Sữa mẹ tốt cho trẻ nhỏ, tất nhiên là uống lâu một chút sẽ tốt hơn, mà Thanh Lan cũng đủ sữa.

Lúc trước, Quân Dục uống sữa mẹ mười tháng, còn Thanh Lan thì một năm rưỡi mới cai sữa.”

“Cứ nửa đêm dậy cho con bú, Thanh Lan cũng mệt.

Có thể cai sữa sớm không mẹ?”

“Người mẹ nào cũng như vậy.

Giờ giấc sinh hoạt của trẻ con chưa có quy luật, đợi mấy tháng nữa là điều chỉnh dần theo thời gian của người lớn thì sẽ không mệt nữa.”

Sở Vân Dung giải thích.

góc độ Sở Vân Dung không nhìn thấy, Thẩm Thanh Lan hung hăng trừng Phó Hoành Dật, đừng tưởng rằng anh nói năng đường hoàng như thế là có thể che đậy được tâm tư nhỏ mọn của mình.

“Bình thường thì từ bốn tới sáu tháng là bé có thể ăn dặm rồi.

Nếu thật sự muốn cai sữa, khi đó có thể cai dần.”

Sở Vân Dung chậm rãi nói, rất hài lòng khi thấy Phó Hoành Dật xót cho Thẩm Thanh Lan.

Nếu biết được suy nghĩ thật trong lòng Phó Hoành Dật, chẳng biết Sở Vân Dung còn hài lòng nữa không.

Nhìn bạn nhỏ An An vui vẻ bú sữa mẹ, khuôn mặt Phó Hoành Dật đăm chiêu suy tư.

Khi Bùi Nhất Ninh dẫn Bùi Hạo tới, Thẩm Thanh Lan vừa cho con bú xong, đang định ăn cơm.

“Dì ơi!”

Hạo Hạo nhỏ giọng gọi.

Trước khi đến đây, mẹ có dặn em trai còn nhỏ, không được nói chuyện lớn tiếng, sẽ làm em trai sợ.

“Dì ơi, em trai đâu ạ?”

Cậu nhóc nôn nóng gặp em trai, ngay cả dì Thẩm Thanh Lan mà mình thích nhất cũng bị cậu nhóc bỏ sang một bên.

Thẩm Thanh Lan chỉ vào chiếc giường nhỏ ở bên cạnh: “ở kia.”

Lần đầu tiên Bùi Hạo gặp An An, cậu nhóc nhẹ nhàng đi tới chiếc giường nhỏ ngắm em trai, vẻ mặt đầy mới lạ, “Dì ơi, em trai đen quá!”

Làn da An An không trắng, nhưng đã dễ nhìn hơn lúc mới sinh rất nhiều, có điều Bùi Hạo không biết điều này.

Bùi Nhất Ninh cười, “Trẻ con mới sinh ra đều như vậy.

Lúc con còn nhỏ cũng đen, sau này lớn lên mới xinh đẹp.”

Hạo Hạo nhíu mày, “Mẹ, con và em trai đều là nam, nam thì không thể dùng xinh đẹp để miêu tả được.”

“Được rồi, sau này lớn lên sẽ đẹp trai.”

Bùi Nhất Ninh sửa lại.

Hạo Hạo rất tò mò với em bé, cứ chăm chú nhìn, “Dì, khi nào em thức dậy ạ?”

“Em vừa mới ngủ, chưa thức dậy được.

Cháu có muốn ăn trái cây không?”

Thẩm Thanh Lan dịu giọng hỏi.

Phòng bệnh của cô có nhiều nhất chính là hoa quả, đều là của người ta tới thăm tặng.

Cô không ăn hết, hôm trước vừa tặng cho y tá, hôm nay lại đầy một đống.

Hạo Hạo lắc đầu, ngoan ngoãn nói: “Cháu không ăn.

Cháu đứng đây ngắm em trai được không? Cháu đảm bảo sẽ không làm ồn khiến em thức.”

Thẩm Thanh Lan mỉm cười gật đầu, “Nếu mệt thì cháu tự tìm chỗ ngồi nhé!”

Bùi Nhất Ninh nhìn thoáng qua em bé rồi quay đầu nói với Thẩm Thanh Lan, “Lông mày dài, rất giống em, mũi và miệng thì giống Hoành Dật.”

“Vâng.

Chị, sao hôm nay chị lại đến đây?”

Nét mặt Thẩm Thanh Lan dịu dàng.

“Chị vừa từ thành phố Lâm về, tới đây thăm em một lát.”

“Công việc của chị ở thành phố Lâm đã xong rồi à?”

“Ừ, chị đã nộp đơn xin chuyển về thủ đô rồi.

Hạo Hạo còn nhỏ quá, hai mẹ con xa nhau mãi cũng không tốt.

Chị nghĩ kỹ rồi, vẫn nên quyết định trở lại, như vậy cũng tiện chăm sóc ba mẹ chị.”

Trước đó Sở Vân Cẩn té ngã, bị thương ở thắt lưng, gần đây luôn ở nhà nghỉ ngơi.

Nếu không phải vì thắt lưng đau không thể động thì bà đã tự mình tới thăm Thẩm Thanh Lan rồi.

“Vết thương của dì đỡ hơn chưa?”

Thẩm Thanh Lan hỏi.

Bùi Nhất Ninh gật đầu, cầm một quả táo lên gọt vỏ, “Đỡ nhiều rồi, nhưng vẫn chưa rời giường được, nếu không thì mẹ chị đã tự mình tới thăm em.

Lát nữa chị chụp vài tấm ảnh của em bé gửi cho mẹ chị xem, mẹ chị mong ngóng cháu lâu rồi.”

“Trong điện thoại của em có.”

Thẩm Thanh Lan cầm điện thoại, mở album ảnh, bên trong đều là ảnh của cục cưng do Thẩm Thanh Lan tự chụp.

Từ khi cô tỉnh lại đến giờ mới có ba ngày, mà trong album đã có gần hai trăm tấm ảnh.

Buổi sáng, khi Phí Hoành Dật nhìn thấy còn ghen tỵ trừng Thẩm Thanh Lan, bởi vì cô đổi hình nền điện thoại thành ảnh của An An.

Cuối cùng, để xoa dịu bạn lớn nào đó đang ghen tỵ, Thẩm Thanh Lan đổi hình nền thành ảnh chụp chung của hai người.

“Đáng yêu quá!”

Bùi Nhất Ninh khen, “Không hổ là họa sĩ, chụp ảnh cũng đẹp hơn người khác.”

Cô chọn mấy tấm ảnh rồi gửi qua điện thoại của mình.

Một tiếng đồng hồ sau, cuối cùng Hạo Hạo cũng ngắm chán chê, nói với Thẩm Thanh Lan: “Dì ơi, em trai ngủ giỏi quá!”

Ngủ lâu như vậy rồi mà chẳng hề có dấu hiệu thức dậy.

“Em còn nhỏ nên ngủ lâu, đợi em lớn bằng cháu là có thể chơi cùng cháu rồi.”

Thẩm Thanh Lan vừa cười vừa nói.

Thấy Hạo Hạo mệt mỏi, cô nói: “Hạo Hạo, nếu cháu buồn ngủ thì nằm lên giường lớn ngủ một lát đi.”

“Thanh Lan, hay là để chị dẫn thằng bé về trước.”

Bùi Nhất Ninh nói.

“Đừng, mẹ ơi, con muốn ở đây đợi em thức dậy, con không muốn về mà.”

Bùi Hạo không đồng ý.

“Con không buồn ngủ à?”

Bùi Nhất Ninh nhìn con trai.

“Con nằm đây ngủ một tát, đợi em trai dậy thì mẹ lại gọi con.”

Hạo Hạo bàn với Bùi Nhất Ninh.

“Được, đợi em trai dậy thì mẹ gọi con, đến lúc đó con không được khóc nhè đâu đấy!”

Bùi Nhất Ninh nói, thỉnh thoảng cậu nhóc rất khó chịu khi bị gọi tỉnh.

“Vâng!”

Bùi Hạo ngoan ngoãn gật đầu.

Bùi Nhất Ninh ôm bé lên giường rồi tiếp tục trò chuyện với Thẩm Thanh Lan về những tâm đắc của người làm mẹ.

“Thằng nhóc suốt ngày lẩm bẩm đòi đi thăm em trai.

Tối qua biết hôm nay đến thăm em, nó hào hứng tới mức mười hai giờ đêm vẫn chưa ngủ.

Vừa sáng ra đã tự thức dậy, nên bây giờ mới mệt như thế.”

Bùi Nhất Ninh cười nói.

Thẩm Thanh Lan cũng cười dịu dàng nhìn Hạo Hạo đã bắt đầu ngáy khò khò.

Nói cho cùng, vì có Hạo Hạo nên cô mới ý thức được trẻ con không đáng sợ như cô nghĩ.

Những đứa trẻ cô gặp được đều có chút đặc biệt, chứ trẻ con bình thường đều rất ngây thơ lương thiện.

“Sau này chị cũng làm việc ở thủ đô rồi, rảnh rỗi thì dẫn Hạo Hạo đến nhà em chơi, hai đứa nhỏ có bạn cũng náo nhiệt hơn.”

“Chắc chắn rồi!”

Bùi Nhất Ninh cũng không khách sáo.

Thẩm Thanh Lan là em gái cô, khách sáo với em gái mình làm gì.

Sau khi Bùi Nhất Ninh tới, Phó Hoành Dật đi làm phục hồi chức năng, mãi tới giờ cơm trưa vẫn chưa trở lại, xem ra mức độ phục hồi của anh đã tăng thêm.

“Phải rồi, chân của Hoành Dật nhà em sao rồi?”

Cuối cùng Bùi Nhất Ninh cũng nhớ tới Phó Hoành Dật.

“Đã tốt hơn nhiều, bác sĩ nói dựa theo tốc độ này thì một tháng sau sẽ ổn định, có lẽ hai tháng sau sẽ lành hẳn.”

“Đợi cậu ấy khỏe thì về quân khu thủ đô à?”

“Vâng, đã bàn giao bên quân khu thủ đô rồi, chỉ chờ vết thương của anh ấy lành là tới nhậm chức.”

“Thế cũng tốt, nếu không vợ chồng các em cứ xa cách thì nhiều mà chung đụng thì ít.

Trước kia thì không nói làm gì, nay có con rồi, tóm lại không còn giống xưa nữa.”

Bùi Nhất Ninh nói.

Hai người đang trò chuyện việc nhà, An An chợt thức dậy, có lẽ nhận ra không ai quan tâm tới mình, nên bé liền há miệng khóc to.

Đọc truyện chữ Full